Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 23: Đều sống lại

—o0o—

Lúc Harry vội vội vàng vàng đuổi tới, thầy Snape đang rút đũa phép, chuẩn bị mở cửa, mà Harry cũng nắm chặt đũa phép, chuẩn bị nếu Fluffy thừa dịp thầy Snape không chú ý mà làm thầy bị thương sẽ âm thầm hỗ trợ.

Nhưng mà, ngay trước khi thầy Snape mở cửa, Harry kinh ngạc phát hiện, từ trong áo choàng thầy lấy ra một cây sáo, Harry mở to hai mắt nhìn.

Trong ấn tượng của cậu, thầy Snape cũng không biết phải dùng âm nhạc để đối phó với Fluffy, việc này chỉ có bác Hagrid biết mà thôi. Rồi đến tận khi chuyện mình cố gắng bảo vệ Hòn đá Pháp thuật bị lộ ra thì biện pháp đối phó với Fluffy mới được truyền đi, vì sao hiện tại thầy Snape đã biết cách này?

“Á…giáo sư…Snape…” Giọng nói lắp bắp vang lên, thầy Snape cảnh giác quay người lấy đũa phép chỉ vào Quirrel.

“Thầy tới nơi này làm gì, giáo sư Quirrel, nếu trí nhớ của ta không có vấn đề gì thì thầy hẳn vẫn đang ‘hôn mê’ bên trong lễ đường chứ!” Thầy Snape nhấn mạnh hai chữ ‘hôn mê’, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn Quirrel.

“Tôi…chỉ là…không…yên tâm…bên dưới,” Quirrel lắp bắp nói, Harry sâu sắc nhận ra trong giọng nói đó không hề có chút lo lắng nào, “Dù sao…Hòn đá…Hòn đá Phù thủy…”

“Đủ rồi.” Snape không thừa tinh lực để tiêu hao cùng tên này, anh không kiên nhẫn nói, “Nơi này đã có ta trông coi, thầy đi xem xét tên quỷ khổng lồ đi!”

Dưới ánh mắt uy hiếp của Snape, Quirrel chậm rãi xoay người, biến mất ở ngã rẽ, Snape đợi vài giây, xoay người đem sáo đặt trên môi, đũa phép chỉ thẳng vào ổ khóa, một thần chú “Alohomora” không tiếng động, khóa cửa mở ra.

Ngay đó một tia ánh sáng xanh lè từ chỗ góc Quirrel biến mất đánh tới, mà tay thầy  Snape lại đang nắm cánh cửa.

Gần như cùng thời gian, Harry không có tâm tư tự hỏi chạy ra ngoài, bổ nhào vào thầy Snape mà tia sáng xanh kia vì cánh cửa đang mở ra trực tiếp đánh tới con chó lớn ba đầu.

Không có bất cứ giãy dụa cùng kêu rên, nháy mắt thân thể cao lớn ngã xuống sàn.

“Giáo sư, thầy không sao chứ?”

“Chết tiệt, Potter, trò sao lại ở đây!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, chỉ khác là Harry thì sợ hãi mà thầy Snape lại cực kỳ tức giận.

“A…con...”  Trong khoảng thời gian ngắn, Harry không biết phải nói gì.

Rất nhanh, liền truyền đến tiếng bước chân.

“Trước tiên giúp con ngăn hiệu trưởng lại, chúng ta sẽ nói chuyện ở trong hầm sau.” Harry nói trước khi hiệu trưởng bước vào.

Thầy Snape còn chưa kịp phản ứng, giáo sư Dumbledore cùng giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đã vội vàng bước tới chỗ bọn họ.

“Merlin, chuyện gì đã xảy ra?” Nhìn con chó lớn ngã trên mặt đất, giáo sư McGonagall kinh ngạc kêu lên, “Còn có, trò Potter, sao trò lại ở đây? Trò Malfoy vừa nói với cô là trò lạc đường, sao lại chạy tới đây.”

“Dạ, thưa giáo sư McGonagall,” Harry nhìn nhìn thầy Snape, thầy vẫn đang tức giận, không nhìn cậu, “Chúng con vừa mới đi được nửa đường thì gặp phải quỷ khổng lồ, vì thế chúng con phân tách ra ba hướng đi. Nhưng khi tụi năm nhất chúng con cùng với năm thứ bảy, năm thứ sáu đang đi, chúng con lại gặp phải quỷ khổng lồ. Trong khoảng thời gian ngắn, đội ngũ rối loạn, con lạc mất bọn họ, lại bị quỷ khổng lồ dọa, liền mù quáng mà chạy tới nơi này, vừa lúc thấy giáo sư Snape. Vốn muốn hỏi thầy giúp đưa con trở về, nhưng từ góc khuất lại phóng ra một lời nguyền, nhất thời dưới tình thế cấp bách, con liền đẩy giáo sư Snape ra, sau đó thì mọi người đến. A thưa giáo sư, Draco có khỏe không ạ?”


“Ừm, con là một đứa bé ngoan,” Giáo sư McGonagall cảm động nói, “Yên tâm đi, trò Malfoy không có việc gì, bọn họ cậy mạnh cứu trò Granger. Trước mắt bọn họ đã bị đuổi về phòng sinh hoạt, chỉ là mấy đứa rất lo lắng cho con, có lẽ con muốn báo con vẫn an toàn chứ.”

“Phải rồi Harry, con nên biết, hiện tại nhóm quỷ khổng lồ đã được giải quyết, con có thể trở về một mình,” Cụ Dumbledore từ ái nói, “Bây giờ thầy nghĩ, con đã cứu một vị giáo sư thoát khỏi một lời nguyền giết chóc, nên cộng cho Slytherin thêm 20 điểm. Tốt lắm giờ cần đi thôi, trở về báo an toàn nào.”

“Dạ vâng, nhưng thưa hiệu trưởng, con muốn hỏi một chút, tại sao trong Hogwarts lại xuất hiện quỷ khổng lồ ạ?” Harry vẫn rất muốn biết, kiếp trước quên hỏi đáp án.

“Ừm, Harry, đây là sai lầm của thầy,” Cụ Dumbledore khổ sở chớp chớp mắt, “Hogwarts đã được an toàn lâu lắm rồi, khiến cho thầy quên, tầng hầm còn có nhóm quỷ khổng lồ, càng quên việc gia tăng hệ thống phòng ngự Hogwarts, khiến cho trong ngày hội đầy vui vẻ này lại cho các con sợ hãi, xin con hãy tha thứ cho một cụ già đầy khuyết điểm này, được không?”

Harry gật gật đầu, cúi chào các giáo sư, trở về phòng sinh hoạt Slytherin.

Vừa mới đi vào, liền thấy một đám người đang nghỉ ngơi trong phòng, rõ ràng là đang còn chờ cậu..

“Harry, cậu có sao không?” Thấy Harry tiến vào, Draco vội vàng vọt lại đây, xoay trái xoay phải, “Cậu không biết, khi chúng mình không thấy cậu đâu, thực sự rất hoảng sợ!”

“Ôi, Draco à, bình tĩnh một chút,” Harry không thể không bắt lấy tay Draco, mới làm cho Draco đang kích động bình tĩnh trở lại, “Mình không sao, ý mình là, khi mình và các cậu lạc nhau thì lại gặp một con quỷ khổng lồ, sau đó bỏ chạy về một cầu thang khác, mà cực khó tin nó lại thông tới lầu bốn. Ở đó mình gặp giáo sư Snape, thầy đã cứu mình. Đừng lo lắng, bạn của mình à, mình không sao. Lại đây, nói các cậu đã trở về như thế nào cho mình biết đi.” Về việc có người ếm Lời nguyền Chết chóc tới thầy Snape thì tốt nhất không cần nói cho Draco.

“Chúng mình đụng phải Granger và Weasley Nhà Gryffindor, sau đó lại dùng mưu nhỏ đánh ngất tên quỷ khổng lồ đang chạy theo chúng mình. Chính là giáo sư McGonagall đã bảo người đưa chúng mình trở về rồi mình lại không nhìn thấy cậu liền nhờ bà đi tìm cậu.”

Trong đầu Draco cùng Blaise, Harry có xâm nhập cũng không ảnh hưởng toàn bộ ký ức, cho dù Dumbledore có tìm bọn họ cũng sẽ không phát hiện có người đã động tay chân vào trí nhớ của hai người. Mà khi đó bọn họ cùng nhau đi với nhóm học sinh năm thứ bảy, năm thứ sáu, lúc trở về quả thật còn gặp quỷ khổng lồ một lần – chính là quỷ khổng lồ hướng đi tới nhà vệ sinh nữ. Harry đã tính kỹ, mới để cho các năm khác đi trước – vội vàng bận rộn tản ra, trốn tới cầu thang gần nhất, sau đó mới về tới phòng sinh hoạt. Bởi vì cầu thang Hogwarts thường xuyên thay đổi, khi đang đi được một nửa lại chuyển sang nơi khác cũng không phải không có, cho nên sau khi mọi người phát hiện ra không thấy nhóm Draco, không hề nghi ngờ là bọn họ đã đi ra ngoài, mà cho rằng là vì thay đổi cầu thang khiến cho bọn họ bị lạc đường.

Cho nên, tình huống trước mắt, Harry coi như thoát nạn, không có người phát hiện là cậu động tay chân.

“Trò Potter, chúng ta nên cảm ơn em, là em lâm nguy không sợ, đã cứu chúng ta, nghe nói các Nhà khác đến bây giờ vẫn đang hỗn loạn, rất nhiều học sinh còn chưa trở về.” Người nói là thủ tịch năm học, Zakas Dirkus, danh tiếng gia tộc Dirkus tuy không cao như gia tộc Malfoy nhưng nó chỉ thua về lịch sử hình thành chưa đủ lâu dài, nên địa vị của Zakas tại Slytherin, dù Draco ở trước mặt cũng không thể lay động.

“Dạ, anh khách sáo quá rồi, học trưởng, chúng ta đều chung một Nhà, đương nhiên cần phải suy nghĩ vì Nhà mình đúng không ạ?” Harry cười nói.

“Em nói đúng, chúng ta đều chung một Nhà.” Rất rõ ràng, Harry đã xem nhẹ khoảng thời gian trước – lúc mọi người bảo trì khoảng cách với cậu, hành vi cố ý vô tình làm bất hòa – được Zakas tán thành, đồng thời cũng được toàn bộ Slytherin tán thành.

Vị trí của Harry tại Slytherin, lúc này mới thực sự ổn định.

Ngoại trừ Kurt, lúc này trong Slytherin thật sự không có ai không định tiếp nhận Harry.

“Như vậy, học trưởng, có lẽ hiện tại, đối với chúng ta mà nói, lựa chọn tốt nhất chính là ngủ một giấc thật ngon, nên biết, có quầng thâm dưới mắt sẽ làm hỏng mất hình tượng của chúng ta.”

“Em nói đúng, Harry!”

Qua mười hai giờ, Harry ếm một thần chú mê man cho Draco cùng Blaise, lại ếm cho mình thần chú ẩn thân, lặng lẽ đi tới hầm.

[Mở ra!] Harry nói với cửa hầm.

[A, đương nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của Xà Khẩu rồi!] Medusa nói, mở cửa ra.


Bên trong, thầy Snape quả nhiên không ngủ, nhìn Harry tiến vào, cái gì cũng chưa nói, mà Harry, rút ra đũa phép ếm hơn mười thần chú chung quanh hầm.

Sau đó cậu vừa ngồi xuống, thầy Snape liền mở miệng, “Ở năm thứ năm, vì sao lại dừng việc học Bế quan bí thuật?”

“Bởi vì con nhìn lén ký ức của thầy, thầy nhất thời tức giận, đuổi con ra ngoài.” Harry tự mình pha trà, trở lại nói.

“Quả nhiên là trò, Potter.” Trong khoảng thời gian ngắn, Harry nghe không ra trong những lời này, đến tột cùng bao hàm tình cảm gì.

“Là con,” Harry nói, “Mà con, không hề nghĩ đến là thầy, thưa giáo sư.” Người đã chết dưới nọc độc của Nagini khiến sau đó cậu vẫn mãi kính nể – thầy Severus Snape.

“Nói như vậy, trò thất bại?”

“Không, con thắng, sau khi thầy… chết đi, con thắng, rồi dùng thời gian năm năm bắt được toàn bộ Tử thần Thực tử, sau lại, con vẫn chơi các trận Quidditch thế giới. Năm năm mươi tuổi, con về tới Hogwarts, trở thành giáo sư dạy Phòng chống nghệ thuật Hắc ám. 127 tuổi, giáo sư McGonagall qua đời, con lên làm hiệu trưởng. Từ lúc 230 tuổi, các bạn tốt lục tục rời khỏi con. Đến khi 245 tuổi ba tháng, sinh mệnh con chấm dứt, mở to mắt lại trở thành Harry Potter chưa đến bốn tháng tuổi.” Harry đơn giản cuộc đời đã trải qua, “Như vậy, thưa giáo sư còn thầy thì sao?”

Kế tiếp, Harry đã biết thầy Snape trải qua như thế nào.

Snape mở to mắt, lại là lúc sắp chấm dứt năm học thứ bảy, không phải trở thành một đứa nhỏ giống như Harry.

Mà khi đó Severus đã gây hấn cùng Lily.

Sau vì cứu lấy đoạn tình bạn kia, Severus lúc chưa bị in Dấu hiệu Đen, liền hướng Dumbledore đầu thành, chính mình nguyện ý trở thành gián điệp cho Hội Phượng Hoàng. Anh lại một lần nữa đem chính mình nhập vào nếp sinh hoạt nước sôi lửa bỏng, an ủi là Lily không hề cho rằng anh mù quáng tôn trọng pháp thuật Hắc ám, nên quan hệ hai người dần dần trở nên tốt đẹp, nhưng cũng chỉ giới hạn trong tình bạn mà thôi.

Năm thứ bảy Lily đã yêu James, mà Severus sau khi sống lại, rốt cục cũng không thể cứu lại tình cảm kiếp trước, buông tiếc nuối. Rồi đối với Lily, anh cũng dần dần hiểu được đó không phải là tình yêu. Hoặc nói, không thuần túy là tình yêu.

Lily là tia sáng trong đời anh, là người cứu vớt anh. Đối với Lily có lẽ anh càng nhiều hơn là tham luyến cảm tình này, tham lam tình bạn của cô nàng, cũng là lần đầu tiên trong đời được thể nghiệm cảm xúc.

Như vậy, tiếp tục làm bạn bè là tốt nhất.

Tình bạn của anh và Lily không hề có sự  ngăn cách.

Sau khi anh biết Đuôi Trùn đầu phục Voldemort, thiết kế vạch trần sự thật này làm cho tất cả mọi người đều biết, mà cuộc gặp gỡ giữa cụ Dumbledore và Trewlaney anh cũng không đi báo cáo nhưng không ngờ lại bị Đuôi Trùn nghe được.

Anh đề nghị dùng Bùa Trung thành vì chắc chắn Sirius sẽ không phản bội James nhưng…

“Cực kỳ rõ ràng, con chó ngu ngốc kia cũng không trung thành như ta nghĩ.” Thầy Snape nghiến răng nghiến lợi nói.

Trầm mặc hồi lâu, Harry khàn khàn mở miệng, “Giáo sư, ba đỡ đầu của con không hề phản bội, kiếp trước không, kiếp này cũng không. Thầy đã nhìn đến vật nuôi của Ron chưa? Con chuột đó, đúng vậy, chính là Peter, hình dạng biến hình của hắn, con chết cũng không quên.”

“Trò biết những gì!”

“Con cái gì cũng đều biết, hơn nữa con còn đang nghĩ biện pháp tìm ra ba đỡ đầu của con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Peter…”

“Giáo sư,” Harry cắt ngang thầy Snape, “Kiếp này, thầy không cần phải trở thành gián điệp nữa. Kiếp này, mẹ của con không phải vì thầy đem lời tiên đoán nói cho Voldemort mà chết, thù của con sẽ do con tự mình báo, thầy không nợ gia đình Potter cái gì hết, thật sự.”

“Chết tiệt, trò đang nói cái gì!”

“Không cần một lần nữa trộn lẫn vào nhau, không vì cái gì, thầy hiểu chứ?”

Thầy đã từng liều chết bảo vệ con, là vì mẹ. Hiện tại, thầy đã bù lại tiếc nuối của mình rồi, cho nên không cần xen vào nữa, không cần liên quan tới Potter nữa…

– Hết chương 23 –