Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 107: Tuyên bố

—o0o—

“Sev, anh không sao chứ?” Căn lều ngăn lại toàn bộ tầm mắt của mọi người, dường như Harry không nhìn tới bà Pomfrey, cậu trực tiếp kéo khăn trên người Snape xuống lo lắng nhìn anh. Nếu có thể thậm chí cậu còn muốn kéo áo chùng Snape xem rốt cuộc anh có bị thương nghiêm trọng đến đâu kìa.

“Trò Potter, ta nghĩ trò nên tránh ra.” Bà Pomfrey không vui nhìn hành động của Harry.

Harry nghiêng người nhưng cũng không tránh ra mà nắm chặt tay Snape đứng ở một bên. Bà Pomfrey hơi ngạc nhiên với hành động của bọn họ nhưng bà vẫn quyết định xem miệng vết thương Snape trước đã, bà ý bảo Snape cởi áo chùng mình ra.

Trước mặt vị nữ vương bệnh thất, không ai dám khiêu chiến quyền lực của bà, Snape đen mặt làm theo.

Miệng vết thương trên người Snape không nghiêm trọng lắm, nhưng những vết thương rất nhỏ chằng chịt thấm nước hồ tuy đã dùng thần chú khô ráo nhưng vẫn có vẻ toàn bộ lưng đều đang chảy máu. Harry nhìn miệng vết thương trên người Snape, đôi mắt vốn xanh biếc lại pha thêm màu máu, không biết vì phản chiếu máu sau lưng Snape hay là vì nguyên nhân nào khác.

“Đây là vết thương do vũ khí người cá tạo thành sao?” Bà Pomfrey vừa tìm độc dược vừa dò hỏi.

“Dạ, những người cá đó điên rồi.” Harry vừa hỏi vừa thử dùng thần chú chữa trị vết thương của Snape.

“Cứ xử lý vết thương trên người em đã.” Snape cầm tay cậu ngăn hành động của cậu lại, vừa nãy đánh nhau Harry cũng bị thương không ít, dù sao thì mang theo một người hôn mê cũng rất mệt mỏi.

“Thần chú không chữa hết được.” Harry nhìn miệng vết thương trên người Snape vẫn đang chảy máu, nhíu mày.

“Vết thương do người cá tạo thành chỉ có thể chữa trị bằng độc dược, cho dù vết thương lớn nhỏ thế nào đi nữa.” Bà Pomfrey cầm bình độc dược ra, “Hơn nữa đã rất nhiều năm rồi không ai bị người cá trong hồ Đen cắn hay tấn công bị thương cả, cho nên trong bệnh thất không chuẩn bị độc dược loại đó, nhưng thuốc mỡ này cũng có thể dùng, chỉ cần bôi ba lần là được.”

Harry im lặng cầm lấy độc dược, cẩn thận bôi lên vết thương trên lưng và ngực Snape, bà Pomfrey sờ sờ mũi mình nở nụ cười, lặng lẽ đi ra ngoài, bà nghĩ bà hiểu được vì sao rồi.

Snape vẫn nhìn chằm chằm cậu, không thèm để ý cảm giác đau đớn từ sau lưng mình, vì muốn bôi thuốc nên Harry cần phải tới gần sau lưng Snape, khi cậu tới trước mặt anh thì cả người dường như vùi trong lòng Snape.

Hơi thở của Harry phun trên ngực Snape, khiến anh đột nhiên cảm thấy khô nóng.

Tay Snape nâng lên, mà lúc này cửa lều bị xốc lên, cụ Dumbledore và Grindelwald đi tới.

Snape mặt như thường buông tay, nhân tiện khoác áo chùng.


Harry ngẩng đầu tùy tay đặt độc dược, cũng không xử lý miệng vết thương trên người mình, cứ vậy trực tiếp nhìn hai người đi vào, cùng đợi cụ Dumbledore tuyên bố kết quả.

“Có người đã hạ độc nước hồ Đen.” Cụ Dumbledore không nhìn không khí trong lều, mắt xem mũi, mũi xem tim nói, “Sinh vật trong hồ Đen bị ảnh hưởng của độc dược mất lý trí, hiện tại Tom đã đi điều tra. Về phần người cá thì giờ vẫn chưa hồi phục lại, thầy cũng không có cơ hội trao đổi với bọn họ.”

Có người hạ độc trong hồ Đen? Harry hơi hơi nhíu mày.

Lại có người hạ độc trong hồ Đen ngay khi cậu không biết khiến sinh vật trong hồ Đen nổi điên, xem ra người kia đã sớm biết nội dung bài thi thứ hai mới có thể chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng ‘Moody’ bị cậu giám sát chặt chẽ, Heleba cũng không đưa tin tức nói ‘Moody’ có hành động, sẽ là ai chứ?

“Còn trận đấu,” Giọng nói của cụ Dumbledore kéo suy nghĩ Harry trở về, “Tuy vì chuyện này mà khiến cho bài thi thứ hai gần như bị gián đoạn, nhưng dựa theo quy định mỗi bài thi chỉ được tiến hành một lần. Sau khi ban giám khảo chúng ta thương lượng, cho trò Delacour và Krum đạt điểm tiêu chuẩn, mà vì trò dũng cảm cứu ra con tin tránh cho bọn họ bị thương bởi những sinh vật dưới đáy hồ nổi điên, nên chúng ta cho trò 45 điểm.”

Harry nhún nhún vai, đối với cậu mà nói điểm chác cũng không quan trọng, dù sao bọn họ cũng đều biết cuối cùng sẽ là tình huống gì.

Cụ Dumbledore còn muốn ra ngoài tuyên bố một chuyện, sau khi cụ đi thì Snape cầm lấy thuốc mỡ, đang định cởi áo chùng Harry thì chú Sirius đã vọt vào.

“Harry, con có bị thương hay không…” Đột nhiên chú dừng lại, hai mắt trừng tay Snape đặt trên áo chùng Harry, chợt mắng, “Snivellus, anh muốn làm gì con đỡ đầu của tôi hả!”

“Chú Sirius!” Nhìn chú Sirius nổi điên muốn xông lại đây, Harry chắn ở giữa, “Sev chỉ giúp con xử lý miệng vết thương thôi.”

“Sev?” Mắt chú Sirius dường như mạnh mẽ muốn lọt khỏi tròng, “Harry, con… khoan đã!” Dường như chú Sirius nghĩ tới cái gì, lấy tay run rẩy chỉ vào cậu và Snape, “Vừa mới trong hồ, con… hai người…”

Harry hít sâu một hơi, bất chấp nói, “Đúng vậy, Sev là thứ quý nhất của con, có một không hai.”

“Snivellus, tao muốn giết mày!” Chú Sirius nhảy dựng lên, “Sao mày dám…mày…”

“Sirius, bình tĩnh một chút.” Chú Remus và Regulus Arcturus theo sau vào ngăn cản chú Sirius nổi điên, “Đây là lựa chọn của Harry, chúng ta nên tôn trọng thằng bé.”

“Không, cái này khác, Harry còn không biết mối thù giữa Snivellus và James, Snivellus chỉ đang đùa giỡn thằng bé mà thôi…”

“Con biết.” Harry khẽ cắt ngang lời chú Sirius, cậu hiền hòa nhìn chú Sirius đang sợ tới mức trợn mắt há mồm vì lời của cậu, cười nói, “Tất cả giữa mọi người và Sev, Sev và mẹ con, con đều biết hết.”

“Vậy con…”


“Chú Sirius, đây là lựa chọn của con.” Harry nắm chặt tay Snape, “Hy vọng chú chúc mừng con.”

“Này… điều này sao có thể…” Chú Sirius chợt xông ra ngoài.

“Anh…” Regulus Arcturus trợn mắt há mồm nhìn chú Sirius rời đi, lời còn chưa nói hết chú Sirius đã không thấy bóng người rồi.

“Không sao,” Chú Remus an ủi cậu không cần lo lắng cho chú Sirius, “Cậu ấy chỉ đi tìm James khóc lóc kể lể mà thôi.” Có lẽ cậu ấy muốn tìm James giúp đỡ khuyên Harry thay đổi ý định, nhưng hiển nhiên Sirius đã quên mất một việc, bên cạnh James trong bức ảnh còn có Lily, Lily hẳn sẽ không phản đối Harry và Snape ở cạnh nhau, cho nên Sirius chỉ có thể cùng James khóc lóc mà thôi.

“Chúng ta trở về thôi.” Snape ôm lấy Harry, từ đầu tới cuối anh đều không nhìn ba người xông vào, nhưng ba người này vào được ngay sau cụ Dumbledore, nên khiến anh hiểu được một điều, nếu cứ đứng ở nơi này thì anh sẽ không thể bôi thuốc cho Harry được.

Snape vội vã rời khỏi nơi này, không hề phát hiện học sinh chưa đi khi thấy anh ôm Harry thì có loại biểu tình gì. Sau khi hoảng sợ lúc ban đầu thì khi mọi người bình tĩnh lại không ít người đều nhớ tới, Krum và Fleur không cứu được ‘thứ quý giá nhất’ của mình, mà Harry và Snape lại mang theo hai người rõ ràng là ‘thứ quý giá nhất’ của Krum và Fleur, vậy ‘thứ quý giá nhất’ của Kẻ Được Chọn, cũng chỉ có…

Ôi Merlin ơi, suy đoán này quá khủng bố!

Không ít người còn đang không ngừng thôi miên bản thân, nói cho chính mình sở dĩ Snape và Harry đồng thời xuất hiện chỉ vì anh muốn đi giúp cứu người, nhưng khi Snape ôm Harry đi ra từ lều thì ám chỉ này như khối băng tan chảy. Vì thế, không ít người bị tin tức này dọa sợ tới mức ngã xuống từ trên ghế.

Cùng ngày, giường và độc dược trong bệnh thất không đủ để cung cấp, không ít phù thủy nhỏ vì ngã từ ghế xuống mà bị thương các mức độ khác nhau, có người trực tiếp bị dọa hôn mê, ví dụ như Neville.

Mà cho dù bên ngoài hỗn loạn thế nào thì trong hầm vẫn lặng im như thường, độ ấm lên cao hơn nhiều.

Trong hầm, tay Harry đặt trên vai Snape, nhận nụ hôn vội vàng từ Snape.

Cậu cũng không biết vì sao sẽ phát triển đến mức này, lúc hai người trở lại hầm, Snape cởi áo chùng của cậu, bôi thuốc cho cậu. Hai người dựa vào nhau rất gần, làn da bị ngón tay Snape lướt qua có một loại cảm giác khô nóng, sự đau đớn truyền từ vết thương cũng không làm cậu khó chịu lắm.

Khi Snape giúp cậu xử lý xong vết thương ngẩng đầu nhìn thẳng cậu, sự bất an dưới đáy hồ kia mới bình tĩnh lại được.

Harry cúi đầu, chạm môi Snape, dường như muốn lấy điều này để giảm đi sự sợ hãi khi thấy Snape suýt nữa bị đâm thủng trái tim trong nháy mắt kia, cảm nhận Snape vẫn tồn tại bên người cậu.

Sau đó, vô tình, nụ hôn này thay đổi, khi Harry hồi phục tinh thần thì tay cậu đã đặt lên vai Snape, mà tay Snape đã nhẹ nhàng ma sát trên người cậu.

“Có thể chứ?” Snape rời khỏi môi cậu, đặt trán lên đầu cậu, hơi thở nồng đậm hỏi.

Harry nhìn mắt Snape, trong đôi mắt sâu thẳm như một mảng trời đen, Harry chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của mình, cậu hơi hơi mỉm cười, chậm rãi gật đầu.

Bọn họ đều cần nhau, để dịu đi sự bất an trong lòng.

Trong biệt thự Malfoy, Luicus Malfoy khẽ nói với cái lò sưởi trơn bóng nhà mình, “Severus lại khóa lò sưởi sao? Chuyện gì vậy?”

Đêm còn chưa tới, thời gian còn dài, không ai sẽ quấy rầy…

– Hết chương 107 –