Đường Ngựa Vằn

Chương 57: Nguy cơ

Một buổi chiều mưa lâm râm, đường phố ẩm ướt, ánh đèn neon phản chiếu xuống mặt đường hình thành những luồng sáng lạnh lẽo. Âu Dương Thông đứng dưới mái hiên của một cửa hàng nọ, tay cầm chiếc dù kẻ ô, ánh mắt vô hồn nhìn những hạt mưa lất phất bị biến thành từng sợi tơ dưới ánh đèn pha của xe ô tô. Cơn gió mát lướt qua, cô rùng mình một cái, kéo tay áo xuống cài nút lại, bấy giờ mới cảm giác ấm áp hơn. Con phố rải rác những người di chuyển vội vàng, cũng có những người không để tâm mà tiếp tục tắm dưới màn mưa.

Cận Hoan Nhan đã xuất hiện giữa dòng người ấy. Nhị tiểu thư bước xuống xe, túi xách trên tay đưa cao đặt ngang vầng trán rồi đi nhanh vài bước đến bên Âu Dương Thông, nở nụ cười rạng ngời. 

Tuy nhiên, nụ cười chỉ duy trì trong tích tắc thì đã phụt tắt. Bởi vì, trên gương mặt của Âu Dương Thông giờ đây, hiện rõ mồn một mảnh bông băng màu trắng, trông gai mắt vô cùng. Nhị tiểu thư nhìn vào vị trí ấy như nghĩ ngợi gì đó, nhưng lại không nói một lời.

Âu Dương chỉ nhoẻn miệng một cái rồi cũng im bặt, động tác trên cơ mặt sẽ làm động đến vết thương, vì vậy mà mỗi một biểu cảm đều phải vô cùng cẩn trọng.

“Sao đột nhiên lại muốn gặp nhau thế?”

“Cảm giác như có chuyện gì đó. Bây giờ xem ra quả nhiên không sai.” Giọng điệu của Cận Hoan Nhan không hề vui vẻ.

Âu Dương cúi mặt xuống, ngón trỏ xoa xoa lên mũi, “Chỉ là bất cẩn.”

Hoan Nhan không nói thêm nữa, tự mình đi vào một quán ăn ở bên cạnh, Âu Dương đi theo phía sau. Cả hai im lặng ngồi vào chỗ, chờ người phục vụ đến ghi món xong, Cận Hoan Nhan mới khoanh tay trước ngực đưa mắt nhìn Âu Dương Thông,

“Giải thích đi.”

Âu Dương giữ lấy một góc của bông băng rồi từ từ giở nó ra, quay sang cho Hoan Nhan nhìn. Vết thương không lớn, chỉ dài độ một cen-ti-mét, nhưng hai sợi chỉ đen ở trên đó thì xấu xí vô cùng.

Sắc mặt của Hoan Nhan tức thì trầm xuống, ánh mắt cũng mất đi sự ấm áp, cô cười lạnh một tiếng.

“Em còn tưởng là dấu móng tay của ai đấy chứ, thật là đáng ngạc nhiên đấy.”

Âu Dương vừa dán bông băng lại vừa nói: “Đánh nhau với người bên đường Nam Lộ, nhất thời không chú ý nên mới bị dao của chúng rạch trúng.”

“Thân thủ bất phàm ha?” Ngữ điệu của Hoan Nhan rất rõ ràng là trêu ngươi.

“Quá khen rồi.”

“Bộp” một tiếng, tách trà trên tay Hoan Nhan dằn mạnh lên bàn làm thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, sắc mặt giờ đây đã chuyển sang giận dữ.

Âu Dương ho húng vài tiếng như để che đậy, “Sau này sẽ cẩn thận hơn mà.”

“Còn có sau này?”

“Nếu không….” Âu Dương nở nụ cười đầy bất lực, “Thuyền giặc lên dễ xuống khó, huống chi, từ lúc ra khỏi bụng mẹ thì tôi đã là xã hội đen rồi.”

“Em không cần biết, tóm lại cái thứ này,” Hoan Nhan chỉ lên bông băng trên mặt cô, “Em không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”

Chưa kịp chờ Âu Dương nói gì thì điện thoại của Cận Hoan Nhan đã reo lên. Cô tạm thời hạ lửa giận xuống, hất tóc một cái rồi bắt máy. Chỉ vài giây sau thì đã biến sắc, vừa cúp máy cô đã đứng phắt dậy,

“Nhà em xảy ra chuyện! Đi thôi!”

Khi Hoan Nhan và Âu Dương đến Cận gia thì trước cửa đã tập trung rất nhiều người. Vệ sĩ đứng hết trong khuôn viên, ngoài cửa còn có một vài phóng viên, những người này vốn dĩ đóng lều trước cửa Cận gia muốn thu thập tin tức của tổng tài Cận Thị, ngờ đâu lại “ngửi” thấy mùi vị khác, liền xôn xao cả lên.

Bên trong nhà, đèn lửa sáng sủa, cửa sổ mở toang nhưng lại chẳng thấy một bóng người. Cận Trung đứng sát bên cửa chính, thần sắc lo âu. Trên bậc thềm xi măng, Cận lão phu nhân đang được dì Châu dìu đỡ, sắc mặt tái nhợt, cơ hồ là muốn ngất đi.

Chưa kịp hỏi gì thì một chiếc xe khác cũng chạy nhanh vào khuôn viên nhà. Cận Ngữ Ca và Lộ Vy cùng bước xuống xe, sắc mặt kinh hoàng.

“Có chuyện gì vậy?” Những người có mặt hỏi cùng một lúc.

“Khương Quỳ đã bắt giữ ông già.” Cặp chân mày của Cận Trung chụm vào nhau.

Cận Ngữ Ca mở to mắt, “Sao lại như vậy?!”

“Ba vẫn chưa kịp mang chuyện nó uy hiếp con nói với ông nội, ở nhà không ai phòng bị. Nghe nói nó đến từ buổi chiều, nội con cảm thấy áy náy nên đã giữ nó lại dùng cơm. Nó thừa lúc mọi người không chú ý mà bắt giữ ông nội lên lầu ba.”

Cận Ngữ Ca tái xanh mặt mày. Mới đêm hôm qua cô cho người thả Khương Quỳ về Khương gia, còn cảnh cáo Khương Đại Minh hãy giữ đúng lời hứa, thật không ngờ chỉ một ngày mà đã xảy ra chuyện như vậy.

“Đã báo cảnh sát chưa? Những người này làm cái quái gì vậy? Sao không vào trong?” Cận Hoan Nhan chỉ còn thiếu giẫm chân xuống đất.

“Lúc ấy vệ sĩ đều đang ở ngoài. Trạng thái của Khương Quỳ không ổn định, hễ có động tĩnh gì thì nó lại kê dao lên cổ ông nội, không ai dám đến gần cả.” Cận Trung nói xong thì nhìn sang lão phu nhân, “Bà nội suýt nữa là không chịu được nên ba đành bảo mọi người rút ra trước. Đã báo cảnh sát rồi, họ nói sẽ tới ngay.”

Điện thoại của Cận Ngữ Ca cuối cùng đã bắt được sóng với Kiều Hiểu Kiều, giọng nói quen thuộc truyền qua ống nghe,

“A lô?”

“Nhà mình xảy ra chuyện rồi, Khương Quỳ….” Cận Ngữ Ca khựng lại, nỗ lực đè nén nỗi hoảng loạn, song giọng nói run rẩy vẫn đã tiết lộ nỗi sợ hãi của cô, “Đã bắt giữ ông nội!”

Không một giây chần chừ, giọng nói của Hiểu Kiều không cao, nhưng quả đoán và bình tĩnh.

“Mình đến ngay.”

Chỉ ba chữ, điện thoại đã cúp máy. Song cũng chỉ với ba chữ này, đã khiến một Cận Ngữ Ca đang hoang mang như chiếc lá úa cố bám trụ giữa gió thu tìm được điểm tựa an toàn.

Mười lăm phút sau, một chiếc Jeep hai chiếc Volkswagen Santana nháy đèn khẩn cấp lần lượt có mặt. Kiều Hiểu Kiều nhảy xuống xe đóng sầm cửa lại, nói một câu với đồng nghiệp rồi đi nhanh vào khuôn viên Cận gia.

Áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen, ngoại trừ nước da trắng trẻo, cả con người của Hiểu Kiều như được ẩn dưới màn đêm vậy. Cách xa bao ngày, giờ đây người xuất hiện ở trước mặt Cận Ngữ Ca, chính là một người vừa quen thuộc vừa xa lạ như thế.

Ánh mắt chỉ dừng lại ở Cận Ngữ Ca một giây, Kiều Hiểu Kiều không nhiều lời, chỉ hỏi án tình. Cận Trung lặp lại những lời lúc nãy, Kiều Hiểu Kiều suy nghĩ một lúc rồi bước tới bên dì Châu,

“Khương Quỳ có cầm gì trên tay không?”

“Có con dao!” Dì Châu tự mình trấn an rồi đưa tay miêu tả, “Dài khoảng này, có răng cưa nữa, con dao kê trên cổ lão gia đã…. Đã thấy máu rồi…..”

“Không có súng?”

“À… cái, cái đó thì không thấy….”

Kiều Hiểu Kiều gật đầu, “Được, tôi hiểu rồi.”

Nói xong cô quay sang ra lệnh: “Hoắc Bân, anh lập tức đến nhà của Khương Quỳ, đưa người nhà của hắn tới đây.”

Hoắc Bân nhận lệnh liền đi ngay. Hiểu Kiều nhận lấy túi hồ sơ từ Võ Khoan, rút ra một tờ giấy trắng rồi đi tới bên Cận Hoan Nhan, “Vẽ lại mặt bằng tầng ba của nhà này.”

Cận Hoan Nhan nhìn chị mình một cái, cố gắng bình tĩnh rồi cầm bút lên vẽ, còn chú thích ở bên cạnh, chẳng mấy chốc bản vẽ mặt bằng của biệt thự Cận gia đã xuất hiện trước mặt Kiều Hiểu Kiều. Âu Dương đứng bên cạnh cầm dù, giúp họ che chắn cái lạnh.

Cũng trong lúc này, Tùy Hân nghe được tin tức từ người cùng ngành chẳng biết đã nói gì với vệ sĩ mà được phép đi vào khu vực nhà họ Cận. Cô ký giả chạy nhanh tới bên Cận Ngữ Ca.

“Thế nào rồi?”

Ngữ Ca đang trong lúc phiền lòng, tay chống trên trán không nói lời nào.

Tùy Hân không để tâm, trái lại vô cùng khẩn thiết, “Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Cận Ngữ Ca nhìn cô, miễn cưỡng gật đầu, “Cảm ơn.”

Tùy Hân vỗ vỗ vai cô an ủi, sau đó lấy từ giỏ xách chiếc dù xếp, bung nó ra và đứng đến bên Cận Ngữ Ca, lẳng lặng quan sát hiện trường.

Chẳng bao lâu thì xe của Hoắc Bân đã quay về, song lại mang đến cho mọi người một tin dữ.

“Sếp, đã đến Khương gia rồi nhưng không ai mở cửa, tôi leo vào từ hoa viên, nhìn thấy vợ chồng Khương Đại Minh đã bị chết ở trong nhà, vết thương có lẽ là do hung khí sắc nhọn tạo thành.”

Kiều Hiểu Kiều trầm ngâm giây lát, sau đó ngẩng đầu lên ra lệnh: “Đại Vệ và Hoắc Bân ở lại, phong tỏa hiện trường, giăng dây cách ly, nghiêm cấm bất kỳ ai đến gần! Kiến Đông và Võ Khoan cầm súng đi theo tôi!”

Hoắc Bân tháng sau là đám cưới, Tiểu Quan cũng đang bụng mang dạ chửa, Cận Ngữ Ca nhìn Hiểu Kiều, mỗi một mệnh lệnh của cô đều mang sức thuyết phục không thể phản kháng.

Kiều Hiểu Kiều rút súng ra, còng tay vắt vào thắt lưng, tay giơ lên quệt đi nước mưa trên mặt rồi tiến về cửa chính.

“Hiểu Kiều….”

Cận Ngữ Ca vừa tiến vội hai bước đến gần vừa gọi, giọng rất nhỏ nhưng gấp gáp, còn hơi run rẩy, chỉ hai chữ mà chất chứa bao nhiêu cảm xúc.

Kiều Hiểu Kiều dừng lại, quay đầu và bắt gặp ánh mắt của Cận Ngữ Ca, thần sắc bình thản.

“Cẩn thận….”

Bờ môi mấp máy, rất nhiều lời đến cuối cùng chỉ có thể hóa thành những từ ngữ đơn giản, Cận Ngữ Ca nhìn chăm chăm vào con người trước mắt, như sợ chỉ cần một cái chớp mắt, người ấy sẽ tức thì biến mất. Kiều Hiểu Kiều cúi mắt im lặng, giây lát sau đã ngước lên nhìn Ngữ Ca, gật đầu, không lưu luyến thêm, quay lưng là đi thẳng vào nhà.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung hết vào bóng lưng của ba người đi vào nhà mà không hề hay biết rằng, Tùy Hân – người vẫn đứng cạnh Cận Ngữ Ca đã biến mất tự lúc nào.

Căn biệt thư có tổng cộng ba tầng, Hiểu Kiều từng đến đây, nhưng cũng chỉ hạn chế ở phạm vi phòng khách tầng trệt. Giờ đây, Khương Quỳ đang uy hiếp tính mạng của Cận Ân Thái trên tầng ba, Hiểu Kiều nhấc từng bước một lên cầu thang, sợ sẽ kinh động đến Khương Quỳ. Khi đến cầu thang lầu hai, Hiểu Kiều đi chậm lại, ló đầu lên trên định xem xét tình hình, ngờ đâu vừa nhỉnh lên thì đã bị Khương Quỳ phát hiện. Một giọng nói tựa như gào thét vang lên:

“Ai cho bọn bây vào đây!! Cút ra ngoài hết!!!!”

Hiểu Kiều phản ứng rất nhanh, thừa cơ chạy liền mấy bước lên tầng ba rồi chỉ súng vào Khương Quỳ, cặp mắt lướt nhanh một vòng quan sát và phân tích tình thế trước mắt.

Tầng này có thể nói là không gian nghệ thuật của Cận gia, một cái sảnh rất rộng lớn, bên vách tường có rất nhiều bức tranh sơn dầu chưa hoàn thành, xung quanh là những bức điêu khắc to có nhỏ có. Khương Quỳ chính là đứng ngay góc kẹt đối diện với mũi cầu thang, Cận Ân Thái bị anh ghì chặt cổ, con dao dài cũng đặt trên đó, mái tóc bạc phơ được chải chuốc kỹ lưỡng ngày thường nay đã không còn thấy nếp. Ông lão vốn đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng hét của Khương Quỳ thì từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy Kiều Hiểu Kiều đang cầm súng đứng trước mặt mình, ánh mắt sắc lạnh chợt trở nên phức tạp.

“Kêu mày cút ra ngoài không nghe thấy sao!!! Có tin tao giết lão già này không!” Khương Quỳ mặt đầy râu ria, nước da bóng lưỡng không biết là do mồ hôi hay do dầu, đôi mắt giăng đầy tia máu, ánh nhìn gần như là điên loạn. Cùng với lời hăm dọa và động tác của anh, con dao trên cổ Cận Ân Thái lại cấn ra một đường máu mỏng.

Kiều Hiểu Kiều lập tức giơ hai tay lên cao biểu thị mình không có ác ý, “Anh đừng kích động.”

Khương Quỳ bấy giờ mới nhìn vào cô, ánh mắt chợt híp lại, “Kiều cảnh quan sao?”

“Là tôi, có chuyện gì anh cứ từ từ nói.”

Hiểu Kiều rất bình tĩnh, trái lại Khương Quỳ chợt bật cười nham hiểm, tiếng cười rùng rợn như bóng ma. Võ Khoan và Vệ Kiến Đông đứng sau lưng Hiểu Kiều, tay cầm súng chỉ vào Khương Quỳ. Kiến Đông từ từ ghé vào tai Hiểu Kiều nói nhỏ:

“Trên người hắn có gì đó, sếp nhìn xem, chỗ lồng ngực đấy.”

Áo khoác ngoài của Khương Quỳ bị hở ra làm lộ một sợi gì đó, người đã từng tiếp xúc với nhiều trường hợp tương tự như Hiểu Kiều lập tức phán đoán ra đó là chất nổ thể rắn.

“Ra ngoài chờ chuyên gia chất nổ tới thôi.” Vệ Kiến Đông nói rất nhỏ.

Mắt của Hiểu Kiều không rời khỏi Khương Quỳ, lầm bầm một câu: “Không kịp nữa.”

Tiếp đó lại nói lớn: “Khương Quỳ, anh muốn gì?”

Khương Quỳ vẫn nụ cười lúc nãy, “Không có gì cả, chỉ muốn Cận Ngữ Ca cũng nếm thử mùi vị sợ hãi thôi, ha ha ha….”

Kiều Hiểu Kiều tính toán nhanh trong lòng, sau đó bình tĩnh nói: “Anh thả ông ấy ra, tôi làm con tin cho anh.”

“Sếp!”

Tiếng nói của Vệ Kiến Đông chợt cao hơn. Khương Quỳ hơi ngạc nhiên, bắt đầu nhìn Hiểu Kiều bằng ánh mắt nghi ngờ,

“Cô tưởng tôi là thằng ngốc sao? Cô khó đối phó hơn lão già này chứ?”

Kiều Hiểu Kiều không để lộ cảm xúc, thanh âm vẫn bình thản đến lạ thường,

“Anh nên biết rằng, giết chết ông ấy, sẽ chỉ tác thành cho tôi và Cận Ngữ Ca; nhưng nếu anh giết chết tôi, Cận Ngữ Ca sẽ đau khổ suốt cả đời.”

Lời nói vừa dứt, những người có mặt đều sững sờ. Cận Ân Thái nhìn chăm chăm vào Kiều Hiểu Kiều, như muốn quan sát ra điều gì đó từ gương mặt ấy.

Khương Quỳ xoay xoay tròng mắt như đang cân nhắc tính khả thi trong lời nói của Hiểu Kiều, giây lát sau, khóe môi chợt cong lên.

“Vứt hết súng đi.”

Hiểu Kiều biết anh đã chấp nhận lời đề nghị của mình, tay giơ cao rồi vứt thẳng khẩu súng ra cửa sổ. Vệ Kiến Đông và Võ Khoan do dự một lúc, nhận thấy đích thật không còn cách nào tốt hơn nên cũng vứt súng ra ngoài như Hiểu Kiều đã làm.

“Lấy còng tay của cô ra tự khóa mình vào đó! Còng hết hai tay!!”

Cách Khương Quỳ không xa có một chiếc ghế gỗ, Hiểu Kiều chau mày nghĩ ngợi gì đó rồi từ từ đi sang chiếc ghế, còng tay được lấy ra, vòng qua lưng ghế, tự khóa tay mình lại. Khương Quỳ dốc hết dũng khí, nhảy một bước lớn tới chỗ Hiểu Kiều rồi tức thì kê dao lên cổ cô.

Kiều Hiểu Kiều không lãng phí một giây phút nào, lập tức dặn dò thuộc hạ:

“Kiến Đông, Võ Khoan lập tức đưa người ra ngoài, nói với cảnh vệ dưới kia rút quân, sơ tán quần chúng, tất cả mọi người phải rút khỏi hiện trường một cây số, không được ai tới gần! Chỗ này giao cho tôi, mọi người cứ ra ngoài chờ!”

“Sếp!” Vệ Kiến Đông vừa tức vừa lo, nhưng lại chẳng làm được gì.

“Đi ngay!!” Hiểu Kiều nói to, con dao đang kề bên cổ, cô cũng không dám manh động.

Vệ Kiến Đông và Võ Khoan chịu thua, bước tới dìu Cận Ân Thái đi xuống. Cận lão gia vẫn còn giữ được khí thế ngày nào, không quá hoảng loạn. Chỉ là, khi bước đến đầu cầu thang, ông chợt dừng chân, quay lại nhìn Hiểu Kiều, giọng nói trầm nhưng uy nghiêm.

“Mày, hãy giữ mạng mà trở ra.”

Hiểu Kiều đã bị ghì đến sắc mặt tím tái, cô nhìn ông lão, đáp lại:

“Không cần ông nói.”

Cận Ân Thái không nói thêm, cúi đầu từ từ bước xuống lầu.