Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)

Chương 4

Trong chương này, nữ chính của chúng ta đưa ra lời khuyên, nam chính của chúng ta lắng nghe và mọi người ăn thật nhiều bánh.

Anh ấy tấn công nhầm hướng rồi.

Lucy liếc qua vai anh chàng Berbooke, cố để không cau mày. Công tử Bridgerton đang thực hiện một nỗ lực can đảm để giành được sự yêu thích của Hermione, và Lucy phải thừa nhận rằng ở những trường hợp thông thường, với một phụ nữ khác, anh sẽ thành công một cách nhanh gọn. Lucy nghĩ về rất nhiều những tiểu thư cô biết ở trường - bất cứ ai trong số họ cũng sẽ yêu anh từ đầu đến chân ngay lập tức. Tất cả họ, đó cũng là điều đương nhiên.

Nhưng không phải Hermione.

Anh đang cố gắng một cách khá là nhọc nhằn. Quá chăm chú, quá tập trung, quá... quá... hừm, quá đắm chìm trong tình yêu, khá rõ ràng là thế, hay ít nhất cũng là quá mụ mẫm mất rồi.

Công tử Bridgerton quyến rũ, và anh đẹp trai, và rõ ràng là cũng khá thông minh nhưng Hermione đều đã nhìn thấy tất cả những điều này trước đây. Lucy thậm chí không thể đếm được số quí ông đã theo đuổi bạn cô với cùng dáng vẻ như vậy. Vài ngưòi dí dỏm, vài người khác nghiêm nghị. Họ tặng hoa, thơ, kẹo - một người thậm chí đã mang đến cho Hermione một chú cún con (ngay lập tức bị từ chối bởi mẹ Hermione, người đã báo cho chàng trai tội nghiệp đó rằng môi trường sống tự nhiên của loài chó không bao gồm những tấm thảm Aubusson, đồ sứ phương Đông và cả bà nữa).

Nhưng bên dưới họ đều như nhau cả. Họ bám lấy mỗi từ cô ấy nói, họ nhìn chằm chằm vào cô ấy như thể cô ấy là một nữ thần Hy Lạp hạ giới, và họ ngã nhào lên nhau trong nỗ lực để trút như mưa những lời ca tụng thông minh nhất, lãng mạn nhất lên đôi tai xinh đẹp của cô ấy. Và họ dường như không bao giờ hiểu rằng tất cả họ đã hoàn toàn rập khuôn như thế nào.

Nếu Công tử Bridgerton thực sự mong kêu gọi được sự quan tâm của Hermione, anh ấy sẽ cần làm một cái gì đó khác biệt.

“Thêm bánh lý gai không, quý cô Lucinda?” anh chàng Berbooke hỏi.

“Vâng, làm ơn”, Lucy thì thầm, ước rằng có thể giữ anh ta bận rộn với việc cắt lát khi cô nghĩ về chuyện phải làm tiếp theo. Cô thực sự không muốn Hermione ném cuộc đời cô ấy vào anh Edmond của cô ấy, và thực sự là công tử Bridgerton hoàn hảo. Anh ấy chỉ cần một ít sự giúp đỡ thôi.

“Ô, xem này!” Lucy la lên. “Hermione không có miếng bánh nào.’

“Không có bánh sao?” Công tử Berbooke hổn hển.

Lucy nháy mắt với anh ta, không phải kiểu cách mà cô đã tập luyện và có kĩ năng.

“Anh có thể vui lòng phục vụ cho cô ấy không?”

Khi công tử Berbooke gật đầu, Lucy đứng dậy. “ Tôi tin là tôi phải thả lỏng chân một chút,” cô tuyên bố. “Có những bông hoa đáng yêu ở phía xa của cánh đồng. Công tử Bridgerton, anh có biết bất cứ điều gì về thực vật địa phương không?”

Anh nhìn lên, bất ngờ bởi câu hỏi của cô “Một chút.” Nhưng anh không di chuyển.

Hermione đang bận đảm bảo với anh chàng Berbooke rằng cô ấy say mê những chiếc bánh lý gai, vì vậỵ Lucy nắm bắt cơ hội và hất đầu hướng về những bông hoa, trao cho công tử Bridgerton cái nhìn nhanh hàm ý “Đi cùng tôi ngay.”

Trong một lúc, anh có vẻ lúng túng, nhưng anh nhanh chóng che giấu và nhấc gót. “Cô sẽ cho phép tôi nói với cô một chút về cảnh quan nơi đây chứ, quí cô Lucinda?”

“Thật là kì diệu “ cô nói, có lẽ còn hơn cả hăng hái. Hermione đang nhìn chằm chằm vào cô với sự nghi ngờ rõ ràng. Nhưng Lucy biết rằng cô ấy sẽ không đề nghị tham gia cùng họ; điều đó sẽ khuyến khích công tử Bridgerton tin rằng cô ấy mong muốn sự bầu bạn của anh.

Vì vậy Hermione bị để lại với chàng Berbooke và những chiếc bánh. Lucy nhún vai. Phải như vậy thôi.

“Loài này, tôi tin rằng, là hoa cúc”. Công tử Bridgerton nói, khi họ đã băng qua cánh đồng. “Và loài có cuống màu xanh kia- Thực ra là tôi không biết nó được gọi là gì.”

“Cây phi yến” Lucy nói nhanh. “Và anh phải biết rằng tôi không mời anh đến để nói về hoa.”

“Tôi đã ngờ là vậy.”

Cô quyết định lờ đi tông giọng của anh. “Tôi mong trao cho anh vài lời khuyên.”

“Thực sự ấy” anh dài giọng, đương nhiên nó không phải là một câu hỏi.

“Thực sự”

“Và lời khuyên của cô là gì vậy?”

Thực sự không có cách nào để nghe nó tốt hơn, vì vậy cô nhìn vào mắt anh và nói. “Anh đã đi sai hướng rồi”.

“Gì cơ,” anh nói cứng nhắc.

Lucy nén lại một tiếng rên rỉ. Giờ thì cô đã chạm tự ái của anh rồi, và anh chắc chắn sẽ không chịu được nữa. “Nếu anh muốn có được Hermione,” cô nói “Anh phải làm điều gì đó khác đi.”

Công tử Bridgerton nhìn chằm chằm xuống cô với biểu cảm gần như là coi thường. “Tôi có thể kiểm soát tốt chuyện tán tỉnh của mình”

“Tôi chắc chắn là anh sẽ... với những tiểu thư khác. Nhưng Hermione thì khác.”

Anh vẫn im lặng, và Lucy biết cô đã ghi điểm. Anh cũng nghĩ Hermione khác biệt, bởi nếu không anh đã không nỗ lực đến thế.

“Mọi người đều làm giống như anh” Lucy nói, liếc nhìn về chỗ picnic để chắc chắn cả Hermione và anh chàng Berbooke kia đều không đứng dậy để tham gia cùng họ. “Tất cả mọi người”

“Một quí ông yêu thích việc được so sánh với đám đông”, công tử Bridgerton lẩm bẩm.

Lucy có một vài lời để đáp lại, nhưng cô giữ tâm trí mình tập trung vào công việc trước mắt và nói, “Anh không thể cư xử như phần còn lại. Anh phải tạo nên ấn tượng riêng.”

“Và cô cho rằng tôi làm thế nào đây?”

Cô hít một hơi thở. Anh sẽ không thích câu trả lời của cô. “Anh phải ngừng tỏ ra quá... tận tâm. Đừng đối xử với cô ấy như một công chúa. Thực tế, anh có lẽ nên để cô ấy một mình trong vài ngày.”

Biểu cảm của anh chuyển thành không tin tưởng. “Và để cho tất cả những người khác nhảy vào?”

“Dù sao thì họ vẫn sẽ nhảy vào,” cô nói bằng giọng sự-thật-là-thế. “Anh chẳng thể làm được gì với chuyện đó.”

“Đáng yêu thật”

Lucy tiếp bước nặng nề. “Nếu anh rút lui, Hermione sẽ tò mò muốn biết nguyên nhân.”

Công tử Bridgerton nhìn lưỡng lự, vì vậy cô tiếp tục. “Đừng lo lắng, cô ấy biết rằng anh có quan tâm mà. Trời ạ, sau ngày hôm nay cô ấy phải là kẻ ngốc nếu không nhận ra.”

Anh cau có về điều đó, và bản thân Lucy cũng không tin rẳng cô đã nói chuyện thẳng thắn với một người đàn ông cô vừa mới biết, nhưng những lúc tuyệt vọng thì cần đến những biện pháp hoặc lời thuyết phục liều lĩnh.

“Cô ấy sẽ biết, tôi hứa với anh. Hermione rất thông minh. Mặc dù dường như chẳng ai để ý đến. Hầu hết đàn ông không thể nhìn ra điều gì ẩn dưới khuôn mặt cô ấy.”

“Tôi muốn hiểu tâm hồn cô ấy”, anh nói dịu dàng.

Cái gì đó trong giọng anh đánh thẳng vào ngực Lucy. Cô nhìn lên, thẳng vào đôi mắt anh và cô có một cảm giác kỳ lạ nhất về việc cô ở nơi nào đó khác, anh ở nơi nào đó khác, và thế giới đang trôi tuột đi quanh họ.

Anh khác với những quí ông khác mà cô đã gặp. Cô không chắc chắn như thế nào, một cách chính xác, ngoại trừ rằng có cái gì đó nữa ở anh. Cái gì đó khác biệt. Cái gì đó khiến cô nhức nhối, tận sâu trong lồng ngực mình.

Và trong một khắc, cô nghĩ cô có thể bật khóc.

Nhưng cô không làm thế. Bởi vì, thực sự, cô không thể. Và cô cũng không phải kiểu phụ nữ đấy, dù sao đi nữa. Cô không mong như thế. Và cô chắc chắn là không khóc khi cô không biết lý do.

“Quý cô Lucinda?”

Cô đã yên lặng khá lâu. nó thật không giống cô, và - “Cô ấy sẽ không mong muốn anh làm vậy.” cô thốt ra. “Có thể đọc được tâm trí cô ấy, ý tôi là vậy. Nhưng anh có thể...” Cô hắng giọng, chớp mắt để lấy lại sự tập trung và sau đó hướng mắt cô kiên quyết vào một bụi cúc dại no nhỏ đang lấp lánh dưới mặt trời. “Anh có thể thuyết phục cô ấy bằng cách khác”, cô tiếp tục. “tôi chắc anh có thể. Nếu anh kiên trì. Và anh chân thành.”

Anh không nói bất cứ điều gì ngay lập tức. Không có gì ngoài tiếng gió rít yếu ớt. Và sau đó, thật yên lặng, anh hỏi ‘Tại sao cô lại giúp tôi?”

Lucy quay lại phía anh và nhẹ nhõm nhận ra lần này trái đất vẫn đứng yên dưới chân mình. Cô lại là cô, nhanh nhẹn, không làm điều thừa và bài bản để không mắc một lỗi nhỏ. Và anh chỉ là một người đàn ông khác đang đua tranh để giành được bàn tay của Hermione mà thôi.

Tất cả đều bình thường.

“Là anh hoặc là Edmunds,” cô nói

“Đó là tên anh ta phải không,” anh lẩm bẩm.

“Anh ta là thư ký của cha cô ấy” cô giải thích “Anh ta không phải người xấu, và tôi không nghĩ rằng anh ta chỉ chạy theo tiền bạc của cô ấy, nhưng bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể thấy anh là sự kết hợp tốt hơn.”

Công tử Bridgerton nghiêng đầu sang một bên. “Tại sao, tôi tự hỏi, nghe không phải như cô cho tiểu thư là kẻ ngốc đấy chứ?”

Cô quay sang anh với cái nhìn cứng rắn. “Đừng bao giờ đặt câu hỏi về sự tận tụy của tôi với Hermione. Tôi không thể...” Cô bắn một cái liếc nhanh về phía Hermione để chắc rằng cô ấy không đang nhìn trước khi cô hạ thấp giọng và tiếp tục “Nếu cô ấy là chị em ruột của tôi, tôi cũng không thể yêu cô ấy nhiều hơn bây giờ.”

Với sự tin tưởng, công tử Bridgerton trao cho cô một cái gật đầu trân trọng và nói “Tôi đã sai về cô. Xin thứ lỗi cho tôi.”

Lucy nuốt xuống không thoải mái khi nhận thức được những từ ngữ của anh. Anh trông có vẻ như anh thực sự có ý đó, điều mà đã khiến cô được xoa dịu khá nhiều. “Hermione là cả thế giới đối với tôi,” cô nói. Cô nghĩ về những kì nghỉ cô ở cùng nhà Watson, và cô nghĩ về những chuyến về thăm nhà cô đơn của mình. Sự trở về của cô dường như chẳng bao giờ trùng với của anh trai cô, và Fennsworth Abbey là một nơi lạnh lẽo và gây cho người ta cảm giác sợ hãi, với chỉ duy nhất chú cô bên cạnh mà thôi.

Robert Abernathy luôn luôn hoàn thành nghĩa vụ với hai đứa cháu ông bảo hộ, nhưng ông cũng lạnh lùng và nghiêm khắc. Nhà nghĩa là những cuộc dạo chơi lủi thủi mệt nhoài, những buổi đọc sách một mình dài như vô tận, thậm chí đơn độc trong cả bữa ăn, vì chú Robert chưa bao giờ thể hiện bất cứ niềm yêu thích nào trong việc ăn uống với cô. Khi ông thông báo cho Lucy rằng cô sẽ vào học tại trường Tiểu thư Moss, sự thôi thúc ban đầu của cô là lao đến ôm chầm lấy ông và rối rít “Cảm ơn chú cảm ơn chú cảm ơn chú”.

Ngoại trừ một điều, cô chưa bao giờ ôm ông trước đây, không trong cả bảy năm ông là người bảo hộ của cô. Và bên cạnh đó, ông đang ngồi sau chiếc bàn và đã hoàn toàn tập trung trở lại với những giấy tờ trước mặt. Ý là Lucy nên đi ra thôi.

Khi cô tới trường, cô tự ném mình vào cuộc sống mới của một học sinh. Và cô đã yêu từng giây phút. Nó thật tuyệt chỉ bởi có người để nói chuyện cùng. Anh trai cô, Richard đã dời đến Eton từ năm mười tuổi, thậm chí trước cả khi cha họ qua đời, và cô đã lang thang một mình khắp các hành lang của Abbey trong gần một thập kỷ mà không cùng với một ai ngoại trừ sự bầu bạn của người gia sư.

Ở trường mọi người thích cô. Đó là phần tuyệt nhất trong tất cả. Ở nhà cô chẳng hơn gì một kẻ được nghĩ sau cùng, nhưng ở trường Tiểu thư Moss dành cho các quý cô trẻ đặc biệt này, các học viên khác tìm kiếm sự bầu bạn của cô. Họ đã hỏi cô các câu hỏi và thực sự chờ để nghe cô trả lời. Lucy có thể không phải nữ hoàng của trường, nhưng cô đã cảm thấy đó là nơi cô thuộc về, nơi cô là một phần của nó.

Cô và Hermione được phân ở cùng một phòng trong năm đầu tiên ở trường, và tình bạn của họ đến gần như ngay lập tức. Khi đêm đầu tiên buông xuống thì cả hai đã đang cười và tán gẫu như thể họ biết tất cả về cuộc sống của người kia vậy.

Hermione khiến cô cảm thấy... hoàn thiện hơn bằng cách nào đó. Không chỉ là tình bạn của họ, mà là sự thấu hiểu trong tình bạn đó nữa. Lucy thích được là bạn thân nhất của ai đó. Cô cũng thích có một người bạn thân, tất nhiên rồi, nhưng cô thực sự thích biết rằng trong cả thế giới này, có ai đó luôn yêu mến cô nhất. Điều đó khiến cô cảm thấy tự tin.

Dễ chịu.

Đó khá giống công tử Bridgerton và điều anh nói về gia đình anh, thực sự vậy.

Cô biết cô có thể tin tưởng Hermione. Và Hermione cũng biết điều tương tự về cô. Và Lucy không chắc có một ai đó khác trên đời này cô có thể nói như vây không. Anh trai cô, cô cho là thế. Richard sẽ luôn giúp đỡ cô khi cô cần anh, nhưng những ngày này họ hiếm khi gặp nhau. Điều đó thật đáng tiếc, thực vây. Họ đã từng khá gần gũi khi còn nhỏ. Bị giữ lại ở Fennsworth Abbey, hầu như không có ai khác để chơi cùng, và thế là họ chẳng có lựa chọn nào ngoài chơi với nhau. May mắn thay, họ khá hòa hợp, phần nhiều là thế.

Cô buộc tâm trí mình quay lại hiện tại và quay sang công tử Bridgerton. Anh vẫn đang đứng khá tĩnh lặng, nhìn cô với biểu hiện tò mò một cách lịch sự, và Lucy có một cảm giác kỳ lạ nhất rằng có phải cô đã nói với anh mọi thứ- về Hermione và Richard và Fennsworth Abbey và chuyện việc được tới trường đáng yêu đến thế nào...

Anh sẽ hiểu. Nó dường như là không thể để anh có thể hiểu được, khi anh tới từ một gia đình lớn và nổi tiếng thân thiết như thế. Anh chắc chắn không thể biết nó cô đơn như thế nào, khi có điều gì đó để nói nhưng lại chẳng thể nói với ai. Nhưng bằng cách nào đó- nó ở trong mắt anh, thật sự, đột nhiên xanh hơn cô đã thấy, và thật tập trung vào gương mặt cô-

Cô nuốt xuống. Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra với cô đến nỗi cô thậm chí không thể kết thúc được chính những suy nghĩ của mình vậy?

“Tôi chỉ ước Hermione được hạnh phúc,” cô xoay sở để lẩn tránh. “Tôi hi vọng anh nhận ra điều đó”.

Anh gật, sau đó hướng mắt trở lại chỗ picnic. “Chúng ta tham gia lại cùng với họ chứ?” anh hỏi. Anh mỉm cười rầu rĩ. “Tôi tin rằng anh bạn Berbooke đó đã cho tiểu thư Watson ăn tới miếng bánh thứ ba rồi.”

Lucy cảm thấy một tràng cười. “Ôi vâng”

Giọng anh dịu dàng một cách quyến rũ khi anh nói. “ Vì lợi ích của cô ấy, nếu không có gì khác, chúng ta nên trở lại.”

“Anh sẽ nghĩ về điều tôi đã nói chứ?” Lucy hỏi, cho phép anh đặt tay cô lên cánh tay anh.

Anh gật đầu. “Tôi sẽ”

Cô cảm thấy bản thân nắm chặt vào anh hơn một chút. “Tôi có thể chắc chắn về điều đó. Thề luôn. Vì không ai biết rõ về Hermione hơn tôi. Và cũng không có ai khác ngoài tôi theo dõi tất cả các quí ông đó cố gắng - và gục ngã - để giành được sự yêu thích của cô ấy thế nào.”

Anh quay sang, và mắt anh gặp mắt cô. Trong một khắc họ hoàn toàn đúng yên, và Lucy nhận thấy anh đang đánh giá cô theo cách đáng nhẽ phải khiến cô cảm thấy bất tiện.

Nhưng cô không cảm thấy thế. Và đó là điều cổ xưa nhất. Anh nhìn chằm chằm vào cô như thể anh có thể nhìn vào tận sâu thẳm tâm hồn cô, và nó chẳng hề có một chút cảm giác ngượng nghịu nào. Thực ra nó có cảm giác...tốt đẹp một cách kì lạ.

“Tôi sẽ hân hạnh được tiếp thu lời khuyên của cô về tiểu thư Watson,” anh nói, quay lại để họ trở về chỗ picnic. “Và tôi biết ơn cô vì đã đề nghị giúp tôi có được cô ấy”

“Cả-cảm ơn,” Lucy lắp bắp, bởi vì thực sự, đó chẳng phải là mục đích của cô sao?

Nhưng sau đó cô nhận ra cô không còn cảm thấy tốt đẹp thế nữa.

Gregory làm theo lời chỉ dẫn của quí cô Lucinda từng li từng tí một. Đêm đó, anh đã không lại gần tiểu thư Watson khi ở phòng tranh, nơi các vị khách tụ tập trước bữa tối. Khi họ dời đến phòng ăn, anh đã không hề cố gắng can thiệp vào sự sắp xếp và dời chỗ để ngồi kế bên cô. Và khi các quí ông quay trở lại từ chỗ của họ và tham gia vào phần biểu diễn dương cầm cùng các quí cô ở phòng nhạc, anh chọn một chỗ ở phía sau, mặc dù cô và quí cô Lucinda đang đứng khá lẻ loi, và nó thật dễ dàng- thậm chí là đáng mong đợi- để anh dừng lại và thì thầm lời chào hỏi khi anh ngang qua.

Nhưng không, anh đã cam kết với cái kế hoạch có thể là lời khuyên sai lầm này, và vì vậy chỗ của anh là ở phía cuối căn phòng. Anh quan sát khi tiểu thư Watson tìm thấy một chỗ ngồi ở hàng thứ ba, và sau đó ngồi vào ghế của mình, cuối cùng cho phép bản thân say sưa nhìn vào gáy cô.

Đó sẽ là niềm say mê hoàn hảo nếu như anh không hoàn toàn không thể nghĩ tới bất cứ điều gì khác ngoài sự thiếu quan tâm tuyệt đối của cô. Với anh.

Kì thực, nếu anh có thể mọc ra hai đầu và một cái đuôi nhưng anh sẽ vẫn nhận được không gì hơn là nụ cười lịch sự mà dường như cô trao cho tất cả mọi người.

Đấy không phải là loại phản ứng Gregory vẫn thường nhận được từ phụ nữ. Anh đã không trông chờ tất cả là những lời tâng bốc, nhưng thực sự, khi anh đã nỗ lực, anh thường thấy kết quả tốt hơn thế này.

Nó thật là đáng bực đến đáng nguyền rủa.

Và rồi anh lại quan sát hai người phụ nữ, ước rằng họ quay sang, vặn vẹo, hay làm gì đó chứng tỏ rằng họ có nhận ra sự hiện diện của anh. Cuối cùng, sau ba bản concerto và một bản fuga, quí cô Lucinda cũng chậm chạp vặn mình trong ghế của cô ấy.

Anh có thể dễ dàng hình dung những suy nghĩ của cô.

Từ từ, từ từ, làm như thể bạn đang nhìn ra cửa để xem có phải ai đó đi vào phòng không. Kéo ánh mắt bạn vụt qua công tử Bridgerton -

Anh nâng cốc trong cử chỉ chào cô.

Cô thở gấp, hay ít nhất anh hi vọng cô như thế, và nhanh chóng quay ra xung quanh.

Anh mỉm cười. Có thể anh không nên lấy làm thích thú trước sự khó chịu của cô, nhưng thực tế, đó là điểm sáng duy nhất trong đêm nay, tính tới bây giờ.

Còn về tiểu thư Watson - nếu cô có cảm thấy sức nóng từ cái nhìn chằm chằm của anh thì cô cũng không có biểu hiện gì. Gregory sẽ thích nghĩ rằng cô đã cố lờ anh đi - đó ít nhất còn thể hiện một kiểu nào đó của sự nhận biết. Nhưng như anh quan sát cái nhìn của cô vẩn vơ khắp phòng, thường xuyên nghiêng đầu sang bên để thì thầm điều gì đó vào tai quí cô Lucinda, nó rõ ràng một cách đau đớn là cô chẳng hề lờ anh đi. Điều ngụ ý cô có chú ý đến anh.

Điều mà cô rõ ràng là không có.

Gregory cảm thấy quai hàm mình siết lại. Trong khi anh không nghi ngờ gì về ý định tốt đẹp đằng sau những lời khuyên của quý cô Lucinda thì bản thân lời khuyên đó rõ ràng là khá đáng sợ. Và với việc chỉ còn năm ngày cho bữa tiệc tại gia thì anh đã lãng phí thời gian rồi.

“Em trông chán thế”

Anh quay lại. Chị dâu anh đã trượt vào chiếc ghế bên cạnh anh và đang nói nhỏ giọng để không làm ảnh hưởng tới phần biểu diễn.

“Đúng là đánh vào vai trò bà chủ nhà của chị đấy,” cô thêm vào khô khốc.

“Không phải đâu,” anh thì thầm “ Chị lúc nào cũng tuyệt mà.”

Kate quay ra trước và im lặng trong một vài giây trước khi nói, “Cô ấy khá là đẹp.”

Gregory không định giả vờ rằng anh không biết chị dâu mình đang nói về chuyện gì. Kate quá thông minh để bị qua mặt. Nhưng điều đó không có nghĩa anh phải khuyến khích cuộc hội thoại. “Vâng,” anh nói đơn giản, giữ mắt mình hướng về trước.

“Suy đoán của chị” Kate nói “là trái tim cô ấy dường như đã dành cho ai đó rồi. Cô ấy không khuyến khích sự chú ý của bất cứ quí ông nào, và họ chắc chắn là đều đã cố gắng.”

Gregory cảm thấy quai hàm mình siết chặt.

“Chị nghe nói,” Kate tiếp tục, chắc chắn nhận thấy mình đang trở nên phiền phức, nhưng điều đó cũng không khiến cô ngừng lại “rằng điều tương tự cũng xảy ra suốt mùa xuân này. Cô gái không đưa ra bất cứ biểu hiện nào cho thấy cô ấy mong muốn được kết đôi với ai hết.”

“Cô ấy thích thư kí của cha cô ấy,” Gregory nói. Bởi vì, thực sự, giữ bí mật điều đó thì được ích gì? Kate có cách để moi ra tất cả mọi thứ. Và có thể chị anh giúp được.

“Thật sao?” Giọng cô trở nên lớn hơn một chút, và cô buộc phải lẩm bẩm lời thứ lỗi với các vị khách. “Thật chứ” cô nhắc lại, nhỏ giọng hơn. “Làm sao mà em biết được?”

Gregory mở miệng để đáp lại, nhưng Kate đã tự trả lời. “Ồ, dĩ nhiên” cô nói “ Là quí cô Lucinda. Cô ấy biết tất cả mọi thứ.”

“Mọi thứ” Gregory xác nhận một cách khô khan.

Kate suy nghĩ điều đó trong một thoáng, sau đó khẳng định một điều hiển nhiên “ Cha mẹ cô ấy có thể không hài lòng.”

“Em không biết là họ có nhận ra.”

“Chúa tôi.” Kate nghe đủ ấn tượng với tin tức ngồi lê đôi mách này đến nỗi Gregory phải quay lại để nhìn cô. Khá chắc chắn, mắt cô mở to và lấp lánh.

“Cố kiềm chế bản thân chị đấy,” anh nói.

“Nhưng nó đúng là điều thú vị nhất chị biết trong cả mùa xuân này”

Anh nhìn cô kiên quyết “Chị cần tìm một thú vui đi”

“Ồ Gregory “ cô nói, cho anh một cú huých nhỏ bằng cùi chỏ. “ đừng để tình yêu biến em thành thế chứ. Em nên vui mới phải chứ. Cha mẹ cô ấy sẽ không bao giờ cho phép cô ấy cưới chàng thư ký kia, và cô ấy không phải người dám bỏ trốn. Em chỉ cần chờ cô ấy từ bỏ thôi.”

Anh thở ra cáu kỉnh.

Kate vỗ nhẹ vào lưng anh một cách thỏai mái. “Chị biết, chị biết, em ước mọi thứ diễn ra ngay lập tức. Kiểu của em không bao giờ có hai từ kiên nhẫn.”

“Kiểu của em?”

Cô đưa tay ra, cử chỉ mà cô cho rằng đã đủ cho câu trả lời. “Thật đấy, Gregory “ cô nói “điều đó là tốt nhất.”

“Rằng cô ấy yêu người khác á?”

“Đừng quá khích như vậy chứ. Ý chị là nó sẽ cho em thời gian để chắc chắn về tình cảm của em với người ta mà.”

Greogry nghĩ về cái cảm giác nghẹn ứ anh có mọi lúc anh nhìn cô. Lạy Chúa trên cao, đặc biệt là khi nhìn gáy cô, chuyện này nó lạ lùng thế đấy. Anh không thể tưởng tượng được việc anh cần có thêm thời gian. Đây chính xác là mọi biểu hiện anh nghĩ chỉ có tình yêu mới có thể mang lại. Đồ sộ, bất thình lình, và hoàn toàn phấn chấn.

Và không hiểu sao lại tan nát trong cùng một thời gian.

“Chị bất ngờ vì em đã không nhờ chị sắp chỗ cho em ngồi cạnh cô ấy ở bữa tối,” Kate lẩm bẩm.

Gregory liếc nhìn phần sau đầu của quý cô Lucinda.

“Chị có thể sắp xếp vào ngày mai, nếu em muốn,” Kate gợi ý.

“Làm đi.”

Kate gật đầu. “Ừ, chị... ôi, thôi nào. Nhạc kết thúc rồi kìa. Em chú ý đi và trông sao cho chị em mình thật là lịch sự.”

Anh đứng dậy để vỗ tay tán tưởng, giống như Kate. “Chị chưa từng tán gẫu trong suốt buổi trình diễn âm nạc à?” anh hỏi, tiếp tục giữ mắt hướng về phía trước.

“Chị có ác cảm với chuyện đó,” cô nói. Nhưng rồi đôi môi cô cong lên trong một điệu cười có chút xấu ca. “Và cũng là một kiểu để luyến tiếc một sự sở thích í mà.”

“Thật ấy?”

“Đương nhiên là chị không thích đưa chuyện,” cô lẩm bẩm, khá là quả quyết khi không nhìn thẳng vào anh, “nhưng thực sự thì em đã từng nhìn thấy chị tham dự một buổi diễn opera nào chưa?”

Gregory nhướn lông mày. Rõ ràng có một cô đào opera nằm ở nơi nào đó trong quá khứ của anh trai anh. Cơ mà anh anh đâu rồi í nhỉ? Anthony dường như càng lúc càng tỏ rõ tài năng tránh hầu hết các bữa tiệc gia đình nhức đầu một cách phi phàm. Gregory mới chỉ nhìn thấy anh trai đúng hai lần kể từ cuộc gặp riêng cái đêm anh đến đây.

“Mà ngài Bridgerton lấp lánh đâu rồi í nhỉ?” anh hỏi.

“À, nơi nào đó. Chị chả biết nữa. Bọn chị sẽ tìm người kia vào cuối mỗi ngày, đấy là tất cả vấn đề.” Kate quay sang anh với một nụ cười long lanh rất ư là khác thường. Long lanh đến mức nhức hết cả mắt. “Chị phải đi đây,” cô nói, rồi lại mỉm cười như thể chả thèm quan tâm đến thế giới. “Thoải mái nhé.” Và đi luôn.

Gregory đi lang thang ra phía sau, nói vài câu lịch sự với các vị khách khác khi anh lén lút dõi theo tiểu thư Watson. Cô đang nói chuyện với hai quý ông trẻ - đương nhiên cả hai đều õng ẹo đến phát kinh - trong khi quý cô Lucinda tao nhã đứng một bên. Và trong khi tiểu thư Watson không bật chút đèn tín hiệu với cả hai gã kia, cô chắc chắn cũng đang cho họ nhiều sự chú ý hơn anh nhận được tối nay.

Và cái quý cô Lucinda kia, đang cười xinh xắn kia, là người phải chịu trách nhiệm trong vụ này.

Đôi mắt Gregory hẹp lại. Có phải cô đang chơi khăm anh không? Cô hình như không phải kiểu người đó. Nhưng mà này, anh mới chỉ quen cô được gần hai tư giờ thôi đúng không? Thế thì sao anh lại có vẻ hiểu cô thế nhỉ, nói thực ấy? Cô có thể có một động cơ ngầm. Và cô có thể là một diễn viên đẳng cấp, với những bí mật đen tối, bí ẩn nằm bên dưới gương mặt cô - Ôi, trời đánh. Anh phát điên mất. Anh sẽ cá đồng xèng cuối cùng của anh rằng quý cô Lucinda có lẽ không nói dối để cứu cuộc đời cô. Cô là một người rạng rỡ, thân thiện và chắc chắn chả có tí bí ẩn gì sất. Cô làm thế vì tốt bụng thôi, đương nhiên là anh biết thế.

Nhưng lời khuyên của cô thì như phưn ấy.

Anh tóm được ánh mắt cô. Một vẻ thèn thẹn hối lỗi vụt qua gương mặt cô, và anh nghĩ cô có thể đã nhún vai.

Nhún vai á? Thế có nghĩa quái gì vậy?

Anh dấn một chân về trước.

Rồi anh dừng lại.

Rồi anh nghĩ đến chuyện bước thêm một bước nữa.

Thôi.

Đi đi mà.

Thôi.

Có thể không nhỉ?

Ôi mẹ khỉ. Anh cóc biết phải làm gì nữa. Cảm giác này khó chịu chết đi được.

Anh quay lại nhìn quý cô Lucinda, khá chắc chắn là vẻ mặt anh không ở chế độ ngọt ngào và tươi tắn.

Thực ấy, tất tần tật là lỗi của cô.

Nhưng chắc chắn giờ cô không nhìn anh.

Anh vẫn bướng bỉnh giữ nguyên luồng mắt.

Cô quay lại. Ánh mắt cô nới rộng, hy vọng nhuốm trong cảnh báo.

Được lắm. Giờ thì họ sẽ đi đâu đó. Nếu anh không thể cảm nhận được hạnh phúc từ sự quan tâm của tiểu thư Watson, thì ít nhất anh cũng có thể khiến quý cô Lucinda cảm nhận được sự đau đớn của anh.

Nói cho mà biết, giờ không phải lúc của chính trực và bặt thiệp nữa đâu.

Anh lưu lại ở một bên phòng, cuối cùng cũng có thể để bản thân tận hưởng. Có thứ gì đó thú vị hết biết khi tưởng tượng cảnh quý cô Lucinda như chú thỏ rừng nhỏ bé bất lực, không chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra hay khi nào cô có thể phải đối mặt với đoạn cuối quá mau của đời cô.

Không phải là Gregory đã từng đóng vai trò người đi săn, đương nhiên rồi. Tài thiện xạ dở òm của anh không cam đoan anh có thể bắn trúng cái gì đang di chuyển, và đúng là may mắn ghê gớm khi anh không phải tự kiếm ăn cho bản thân.

Nhưng anh có thể tưởng tượng anh như một chú cáo.

Anh mỉm cười, bữa ăn thực thụ đầu tiên của anh trong tối nay đây rồi.

Và rồi anh biết định mệnh đứng về phía anh, bởi vì anh đã trông thấy quý cô Lucinda xin thứ lỗi và lén lút chuồn ra khỏi cửa nhà kính, rõ ràng để chăm lo cho các nhu cầu của cô. Bởi Gregory đang đứng một mình trong góc ở cuối phòng, nên khi không ai để ý anh cũng chui ra theo một cánh cửa khác.

Và khi quý cô Lucinda đi ngang qua ngưỡng cửa vào thư viện, anh có thể lôi cô vào trong mà không tạo một tiếng động nào.