Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)

Chương 21

Trong chương này nhân vật nam chính của chúng ta mạo hiểm tất cả mọi thứ.

“Cậu đã sẵn sàng chưa?”

Lucy ngước nhìn lên phần bên trong nguy nga lộng lẫy của nhà thờ thánh George - kính màu sáng trưng, những khung cửa tò vò thanh lịch, hàng đống và hàng đống những bông hoa được mang đến để tổ chức cho hôn lễ của cô.

Cô nghĩ đến quí ngài Haselby, đang đứng trước mặt vị linh mục ở bệ thờ.

Cô nghĩ đến những người khách, tất cả hơn ba trăm người bọn họ, tất cả đang đợi cô bước vào trên cánh tay của anh trai cô.

Và cô nghĩ đến Gregory, người chắc chắc đã nhìn thấy cô bước vào cỗ xe cô dâu, trong bộ váy cưới lộng lẫy của cô.

“Lucy,” Hermione lặp lại, “cậu đã sẵn sàng chưa?”

Lucy tự hỏi Hermione sẽ nghĩ gì nếu cô nói rằng chưa.

Hermione là một người lãng mạn.

Không thực tế.

Cô ấy có lẽ sẽ bảo Lucy rằng cô không cần phải chấp nhận điều này, rằng chẳng có vấn đề gì cả với việc họ chỉ đang đứng bên ngoài cánh cửa dẫn vào thánh đường của nhà thờ, hoặc rằng bản thân thủ tướng đang ngồi ở bên trong.

Hermione sẽ nói với cô rằng chẳng có vấn đề gì cả nếu những giấy tờ đã được ký và những thông báo đã được đọc, ở ba vùng khác nhau. Chẳng thành vấn đề gì nếu với việc chạy trốn khỏi nhà thờ Lucy sẽ tạo nên một vụ scandal thế kỷ. Cô ấy sẽ nói với Lucy rằng cô không phải làm điều đó, rằng cô không nên sắp đặt hôn nhận của mình vì sự tiện lợi khi mà cô có thể có được đam mê và tình yêu. Cô ấy sẽ nói -

“Lucy?”

(Là những gì mà cô ấy đã thực sự nói.)

Lucy quay lại, chớp mắt bối rối, bởi vì Hermione trong tưởng tượng của cô đã làm một bài thuyết giảng khá là say sưa.

Hermione mỉm cười nhẹ nhàng. “Cậu đã sẵn sàng chưa?”

Và Lucy, bởi vì cô là Lucy, bởi vì cô sẽ luôn luôn là Lucy, gật đầu.

Cô không thể làm được gì khác.

Richard tham gia cùng họ. “Anh không thể tin được là em đang kết hôn,” anh nói với Lucy, nhưng sau khi anh đã liếc nhìn vợ anh một cách ấm áp.

“Em cũng đâu có trẻ hơn bao nhiêu so với anh, Richard,” Lucy nhắc anh. Cô nghiêng đầu về hướng vị phu nhân Fennsworth mới mẻ. “Và em lớn hơn Hermione hai tháng lận.”

Richard cười toe như một đứa trẻ. “Đúng rồi, nhưng cô ấy không phải là em gái anh.”

Lucy mỉm cười vì điều đó, và cô rất biết ơn vì nó. Cô cần những nụ cười. Đó là thứ cuối cùng mà cô có thể xoay sở để kiểm soát được.

Hôm nay là ngày cưới của cô. Cô đã tắm và xức nước hoa và phục trang với một thứ được cho là cái váy đắc tiền bật nhất mà cô từng để mắt đến, và cô cảm thấy...

Trống rỗng.

Cô không thể hình dung Gregory nghĩ gì về cô. Cô đã cân nhắc đến việc cho phép anh nghĩ rằng cô lên kế hoạch để hủy bỏ đám cưới. Điều đó thật khủng khiếp đối với cô, tàn nhẫn và không trung thực, nhưng cô đã không biết phải làm gì khác. Cô là một kẻ nhát gan, và cô không thể chịu được việc nhìn thấy gương mặt anh khi cô nói với anh rằng cô vẫn có ý định kết hôn với Haselby.

Chúa ơi, làm sao mà cô có thể giải thích về điều đó đây? Anh sẽ khăng khăng rằng vẫn còn một cách nào khác, nhưng anh là một người lý tưởng hóa, và anh chưa bao giờ phải đối mặt với một nghịch cảnh thực sự cả. Chẳng còn cách nào khác cả. Không phải bây giờ. Không với sự hi sinh gia đình cô.

Cô thở một hơi dài. Cô có thể làm điều này. Thực sự vậy. Cô có thể. Cô có thể.

Cô nhắm hai mắt lại, đầu cô lắc lư một chút hoặc hơn thế khi những từ ngữ đó vang vọng trong tâm trí cô.

Tôi có thể làm điều này. Tôi có thể. Tôi có thể.

“Lucy?” giọng Hermione quan tâm. “Cậu không khỏe à?”

Lucy mở bừng hai mắt, và nói điều duy nhất Hermione có thể sẽ tin. “Chỉ là đang làm phép tính tổng trong đầu mà thôi.”

Hermione lắc đầu. “Tớ nghĩ rằng Lord Haselby thích toán, bởi vì tớ thề rằng, Lucy, cậu điên rồi.”

“Có lẽ vậy.”

Hermione nhìn cô một cách giễu cợt.

“Gì vậy?” Lucy hỏi.

Hermione chớp mắt vài lần trước khi trả lời. “Chẳng có gì, thật đấy,” cô nói. “Chỉ là điều đó nghe không giống cậu chút nào.”

“Mình chẳng hiểu ý cậu là gì.”

“Đồng ý với mình khi mình gọi cậu là một người điên sao? Đó không hẳn là những gì mà cậu sẽ nói.”

“Ồ, đó hiển hiên là những gì mà mình đã nói,” Lucy càu nhàu, “vì vậy mình không hiểu ý -“

“Ồ, khiếp thật. Lucy mà mình biết thế nào cũng nói gì đó kiểu như “Toán học là một sự nỗ lực cực kỳ quan trong, và thật vậy, Hermione, cậu nên cân nhắc để tự mình thực hành nó nhiều hơn.””.

Lucy nhăn mặt. “Mình thực sự quá đạo mạo như vậy sao?”

“Đúng rồi,” Hermione trả lời, như thể cô thậm chí còn điên hơn khi hỏi về nó. “Nhưng đó là những gì mà tớ yêu quí nhất về cậu.”

Và Lucy cố gắng xoay sở một nụ cười khác.

Có lẽ mọi thức sẽ ổn thôi. Có lẽ cô sẽ hạnh phúc. Nếu có có thể xoay sở được hai nụ cười trong một buổi sang, thì chắc chắn là mọi chuyện cũng không đến nỗi quá tệ. Cô chỉ cần tiếp tục giữ như vậy, trong tâm trí cô và cả cơ thể cô nữa. Cô cần phải làm xong việc này, làm nó một cách thường xuyên, vì vậy có có thể để Gregory trở thành quá khứ và ít nhất thì cũng cố gắng nắm bắt cuộc sống mới của cô với vai trò là vợ của Haselby.

Nhưng Hermione đang hỏi Richard để cô có thể có một chút riêng tư với Lucy, và rồi cô ấy nắm lấy hai tay cô, kéo đi và thì thầm, “Lucy, cậu có chắc là cậu muốn làm điều này không?”

Lucy nhìn lên cô với một sự ngạc nhiên. Tại sao Hermione lại hỏi cô điều này? Ngay tại thời điểm mà cô hầu như muốn bỏ chạy? Cô đang không mỉm cười sao? Hermione không nhìn thấy cô đan mỉm cười sao?

Lucy nuốt xuống. Cô cố gắng để làm thẳng hai vai lên. “Đúng vậy,” cô nói. “Đúng vậy, dĩ nhiên rồi. Tại sao cậu lại hỏi mình câu đó?”

Herminone không trả lời ngay. Nhưng mắt cô ấy - đôi mắt to, xanh đã từng làm cho những người đàn ông trưởng thành mất hết ý thức - chúng đã trả lời cô.

Lucy nuốt xuống và quay đi, không thể chịu nổi những gì cô nhìn thấy ở chúng.

Và Hermione thì thầm, “Lucy.” Đó là tất cả. Chỉ Lucy thôi.

Lucy quay lại. Cô muốn hỏi Hermione ý cô ấy là gì. Cô muốn hỏi tại sao cô ấy gọi tên cô như thể đó là một tấn thảm kịch. Nhưng cô không thể. Cô không thể. Và vì vậy cô hy vọng Hermione nhìn thấy những câu hỏi của cô trong đôi mắt mình.

Cô ấy đã nhìn thấy. Hermione chạm vào má cô, mỉm cười buồn bã. “Cậu trông giống một cô dâu buồn bã nhất mà mình đã từng nhìn thấy.”

Lucy nhắm hai mắt lại. “Mình không buồn. Mình chỉ cẩm thấy...”

Nhưng cô không biết cô cảm thấy gì. Cô đã nghĩ cô cảm thấy gì? Không ai dạy cô về điều này cả. Trong toàn bộ quá trình giáo dục của cô, với người bảo mẫu, và nữ gia sư, và ba năm tại trường của Miss Moss’s, không ai cho cô một bài học về điều này cả. tại sao không ai từng nhận ra rằng điều này khá là quan trọng hơn hết so với các công việc may vá hay những điệu khiêu vũ đồng quê.

“Mình cảm thấy...”. Và rồi cô hiểu ra. “Mình cảm thấy như thể mình đang nói lời tạm biệt.”

Hermione chớp mặt trong sự ngạc nhiên. “Với ai?”

Với chính mình.

Và cô đúng như vậy. Cô đang nói lời tạm biệt với chính cô, và tất cả mọi thứ cô có thể trở thành.

Cô cảm thấy bàn tay anh trai cô trên cánh tay cô. “Đã đến giờ bắt đầu rồi,” anh nói.

Cô gật đầu.

“Bó hoa của cậu đâu rồi?” Hermione hỏi, rồi tự mình trả lời, “Ồ, Đây này.” Cô với lấy những bông hoa, dọc theo chỗ cô, từ một cái bàn gần đó rồi đưa chúng cho Lucy. “Cậu sẽ được hạnh phúc,” cô thì thầm, khi cô hôn lên má Lucy. “Cậu phải hạnh phúc. Mình chỉ đơn giản là không thể chịu đựng một thế giới mà trong đó cậu không hạnh phúc đâu.”

Hai môi Lucy run run.

“Ôi trời,” Hermione nói. “Mình nghe giống y như cậu rồi. Cậu có nhận thấy là cậu đã có những ảnh hưởng tốt chưa hả?” Và rồi, cùng với cái hôn nhẹ cuối cùng, cô bước vào nhà thờ.

“Tới lượt em đấy,” Richard nói.

“Hầu như là vậy,” Lucy trả lời anh.

Và rồi nó xảy ra.

Cô ở trong nhà thờ, đang đi dọc theo lối đi ở giữa. Cô đứng phía trước, đang gật đầu với vị linh mục, đang nhìn Haselby và ghi nhớ trong đầu mình rằng bất chấp..., ồ, bất chấp tất cả những thói quen nào đó mà cô hầu như là không hiểu được, anh sẽ là một người chồng hoàn hảo có thể chấp nhận được.

Đây là những gì cô phải làm.

Nếu cô nói không...

Cô không thể nói không.

Cô có thể nhìn thấy Hermione ở ngay góc mắt mình, đang đứng bên cạnh cô với nụ cười thanh thản. Cô ấy và Richard vừa về đến London hai đêm trước đó, và họ đã cực kỳ hạnh phúc. Họ cười và họ chòng ghẹo nhau và họ nói về những cải thiện mà họ đã lên kế hoạch tại Fennsworth Abbey. Một vườn cam, họ đã cười lớn. Họ muốn có một vườn cam. Và một phòng trẻ.

Làm sao mà Lucy có thể lấy đi điều đó khỏi họ được chứ? Làm sao mà cô nỡ đặt họ vào một cuộc sống tủi nhục và ngập trong nợ nần?

Cô nghe giọng của Haselby, đang trả lời, “Con đồng ý,” và rồi đến lượt cô.

Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng sẽ sống cùng với anh ấy sau khi đã được Chúa kết hợp trong nghi lễ hôn nhân không? Con có đồng ý sẽ nghe lời anh ấy, và sẽ phục vụ anh ấy, yêu thương, tôn trọng, và chăm sóc anh ấy trong đau ốm cũng như lúc khỏe mạnh; và, từ bỏ tất cả, chỉ có anh ấy làm chồng, cho đến khi nào cả hai con đều còn sống không?

Cô nuốt xuống và cố gắng không nghĩ đến Gregory. “Con đồng ý.”

Cô đã trao đi sự ưng thuận của mình. Vậy, điều này đã xong rồi sao? Cô không cảm thấy có gì khác cả. Cô vẫn là Lucy như cũ, ngoại trừ là cô đang đứng trước mặt rất nhiều người mà cô chưa bao giờ quan tâm đến việc có đứng trước mặt họ lần nữa không, và anh trai cô đang đưa cô đi.

Vị linh mục đặt bàn tay phải của cô vào tay Haselby, rồi anh thề nguyện lòng trung thành của mình, giọng anh to, chắc chắn, và rõ ràng.

Họ rời nhau ra, và rồi Lucy nắm lấy tay anh.

Tôi, Lucinda Margaret Catherine...

“Tôi, Lucinda Margaret Catherine...”

Đồng ý lấy Arthur Fitzwilliam George...

“Đồng ý lấy Arthur Fitzwilliam George...”

Cô nói điều đó. Cô lặp lại sau vị linh mục, từng lời một. Cô nói phần của cô, hoàn toàn cho đến khi những lời đó có ý nói cô sẽ trao cho Haselby lòng trung thành của mình, hoàn toàn cho đến khi -

Cánh cửa nhà thờ đột ngột mở ra với một tiếng rầm.

Cô quay lại. Tất cả mọi người đều quay lại.

Gregory.

Lạy Chúa.

Anh trông như một người điên, thở khó nhọc đến nỗi anh khó có thể nói được.

Anh loạng choạng đi về phía trước, nắm chặt lấy những chiếc ghế để làm điểm tựa, và cô nghe anh nói -

“Đừng.”

Trái tim Lucy ngừng đập.

“Đừng làm điều đó.”

Bó hoa của cô rơi khỏi tay cô. Cô không thể di chuyển, không thể nói, cũng không thể làm gì ngoài đứng đó như một bức tượng khi anh đi về phía cô, có vẻ như lờ đi hàng trăm người đang nhìn vào anh.

“Đừng làm điều đó,” anh nói lại lần nữa.

Và không một ai nói gì cả. Tại sao không có một ai nói gì cả? Chắc hẳn phải có ai đó sẽ chạy lên phía trước, chộp lấy tay Gregory, giữ anh tránh xa -

Nhưng không ai làm điều đó cả. Đó là một màn trình diễn. Đây là nhà hát, và dường như không ai muốn bỏ lỡ đoạn kết.

Và rồi -

Ngay tại đây.

Ngay tại đây trước mặt tất cả mọi người, anh dừng lại.

Anh dừng lại.

Và anh nói, “Anh yêu em.”

Bên cạnh cô Hermione lẩm bẩm, “Ôi trời đất ơi.”

Lucy muốn khóc.

“Anh yêu em,” anh lại nói, và anh vẫn đang bước đi, hai mắt anh chưa bao giờ rời khỏi gương mặt cô.

“Đừng làm điều đó,” anh nói, cuối cùng rồi anh cũng đến được chỗ cô ở phía trước nhà thờ. “Đừng lấy anh ta.”

“Gregory,” cô thầm thì, “Tại sao anh làm điều này?”

“Anh yêu em,” anh nói, như thể đó không còn một cách giải thích nào khác.

Một tiếng rên rỉ bị nghẹn lại trong cổ họng cô. Những giọt nước mắt đốt cháy đôi mắt cô, và cả cơ thể cô muốn khuỵu xuống. Khuỵu xuống và đông cứng lại. Chỉ một ngọn gió nhỏ, chỉ một hơi thở nhẹ sẽ có thể đánh gục cô. Và cô không thể xoay sở để nghĩ đến bất cứ cái gì ngoài Tại sao?

Và Không.

Và Làm ơn.

Và - Ôi trời ơi, quí ngài Haselby!

Cô nhìn lên anh, người mà từ vị trí chú rể đã được hạ xuống trong vai trò hỗ trợ. Anh chỉ đứng yên lặng trong toàn bộ thời gian, đang quan sát vở kịch đang diễn ra với sự thích thú nhiều như một vị khán giả. Với đôi mắt cô cầu xin một lời chỉ dẫn ở anh, nhưng anh chỉ lắc đầu. Chỉ là một chuyển động rất nhỏ, hầu như rất khó cho bất cứ ai khác phát hiện thấy, nhưng cô nhìn thấy nó, và cô hiểu nó có nghĩa là gì.

Nó có nghĩa là điều này hoàn toàn tùy thuộc vào cô.

Cô quay trở lại với Gregory. Hai mắt anh tóe lửa, và anh quỳ xuống một bên gối.

Đừng, cô cố gắng không bật khóc. Nhưng cô không thể di chuyển môi mình. Cô không thể tìm thấy giọng nói của mình.

“Hãy lấy anh,” Gregory nói, và cô cảm nhận được anh trong giọng nói của anh. Nó bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cô, hôn cô, ghì chặt lấy cô. “Hãy lấy anh.”

Và Chúa ơi, cô muốn điều đó. Hơn tất thảy mọi thứ, cô muốn quỳ gối xuống và đặt gương mặt anh vào hai tay mình. Cô muốn hôn anh, cô muốn hét to lên tình yêu của cô danh cho anh - ngay tại đây, trước mặt tất cả mọi người mà cô biết, có lẽ là tất cả mọi người mà cô sẽ biết.

Nhưng cô đã muốn tất cả những điều đó một ngày trước đây, và ngày trước đó nữa. Chẳng có gì thay đổi. Thế giới của cô đã trở nên rộng hơn, nhưng đã chẳng có gì thay đổi.

Cha cô vẫn là một kẻ phản bội.

Gia đình cô vẫn đang bị tống tiền.

Số phận của anh trai cô và Hermione vẫn đang nằm trong tay cô.

Cô nhìn Gregory, cúi người xuống anh, cả hai đều cong người lại.

“Hãy lấy anh,” anh thì thầm.

Hai môi cô há ra, và cô nói -

“Không.”