Đường Đến Đám Cưới (On The Way To The Wedding)

Chương 19

Trong chương này, nhân vật nam chính của chúng ta tự rước lấy rắc rối - và cả nữ nhân vật chính của chúng ta nữa - vào trong tay mình.

Tới thứ sáu thì Gregory trở nên liều lĩnh. Anh đã đến gặp Lucy ba lần tại Fennsworth House. Ba lần anh đã phải quay về.

Anh đang mất dần thời gian.

Họ đang mất dần thời gian.

Địa ngục gì đang đến đây? Thậm chí là nếu chú của Lucy đã từ chối lời yêu cầu của cô về việc dừng đám cưới lại - và anh không thể nào vui được với nó; sau cùng thì, cô cũng đang nỗ lực bỏ rơi một vị bá tước tương lai - Lucy chắc chắn là sẽ cố tìm cách gặp anh.

Cô yêu anh.

Anh biết điều đó giống như anh biết về giọng nói anh, về trái tim anh vậy. Anh biết điều đó như cách anh biết trái đất hình tròn và mắt cô màu xanh và như là hai cộng hai luôn luôn bằng bốn vậy.

Lucy yêu anh. Cô không nói dối. Cô không thể nói dối.

Cô sẽ không nói dối. Không phải với những thứ như thế này. Điều này có nghĩa là có gì đó không ổn. Chẳng thể có cách giải thích nào khác được.

Anh đã tìm kiếm cô trong công viên, chờ đợi hàng giờ liền tại băng ghế nơi cô thích ngồi cho chim bồ câu ăn, nhưng cô đã không xuất hiện. Anh đã canh chừng vào cánh cửa nhà cô, hy vọng rằng anh sẽ chặn được cô khi cô ra ngoài cho những việc lặt vặt, nhưng cô đã không liều lĩnh đi ra ngoài.

Và rồi, sau lần thứ ba anh bị từ chối mời vào cửa, anh nhìn thấy cô. Chỉ một cái nhìn thoáng qua nơi cửa sổ; cô đã buông màn cửa xuống một cách nhanh chóng. Nhưng nhiêu đó cũng đã đủ. Anh đã không thể nhìn thấy khuôn mặt cô - không đủ rõ để bắt được cảm xúc trong đó. Nhưng có điều gì đó trong cách cô di chuyển, một cách vội vã, hầu nhưng điên cuồng rời khỏi tấm màn cửa.

Điều gì đó không ổn.

Cô lại bị nhốt trong nhà ngược với mong muốn của cô sao? Hay cô bị đánh thuốc ngủ? Tâm trí Gregory chạy đua với những khả năng, cái sau lại kinh khủng hơn cái trước.

Và bây giờ đã là thứ sáu. Đám cưới của cô chỉ còn ít hơn mười hai giờ nữa. Và đã chẳng có lấy một tiếng thì thầm - không cả một âm thanh nhỏ nào - của một câu chuyện tầm phào nào cả. Nếu thậm chí chỉ có một dấu hiệu lờ mờ rằng đám cưới giữa Haselby và Abernathy có thể sẽ không diễn ra theo kế hoạch, Gregory đã nghe được về nó rồi. Còn nếu không nữa, Hyacinth đã nói điều gì đó rồi. Hyacinth biết tất cả mọi thứ, thường là trước khi sự việc đó trở thành những tin đồn.

Gregory đứng trong bóng tối bên kia đường của nhà Fennsworth và nghiêng người qua thân của một cái cây, đang liếc nhìn, chỉ liếc nhìn. Đó là cánh cửa sổ phòng cô? Cái cửa sổ mà qua đó anh đã nhìn thấy cô sớm hôm đó? Chẳng có một chút ánh nến nào lọt ra cả, nhưng có lẽ là cái màn cửa đó nặng và dày. Hoặc có lẽ cô đã đi ngủ. Cũng đã trễ lắm rồi.

Và cô có một cái đám cưới vào sáng mai.

Lạy Chúa.

Anh không thể để cô kết hôn với quí ngài Haselby được. Anh không thể. Nếu như có một điều anh biết trong trái tim anh, đó là anh và Lucinda Abernathy đã được định là vợ chồng. Khuôn mặt cô là khuôn mặt mà anh nghĩ rằng anh sẽ nhìn vào mỗi buổi sáng cùng với trứng và thịt lợn muối và cá hồi muối hun khói và cá tuyết và bánh mì nướng.

Một âm thanh của tiếng cười thoát ra nơi mũi anh, nhưng đó là tiếng cười bối rối, tuyệt vọng, một âm thanh được tạo ra chỉ khi nó là sự thay thế cho một tiếng khóc. Lucy phải kết hôn với anh, chỉ như vậy họ mới có thể cùng nhau ăn hàng đống hàng đống thức ăn vào mỗi buổi sáng được.

Anh nhìn cánh cửa sổ phòng cô.

Anh hy vọng rằng đó là cửa sổ phòng cô. Với may mắn của anh, anh đang đi thơ thẩn như một người hầu phòng giặt là. Anh đã đứng đó bao lâu rồi anh chẳng biết. Lần đầu tiên theo trí nhớ của anh, anh cảm thấy không còn sức lực, và chí ít là hiện giờ - khi đang nhìn lên một cái cửa sổ chết tiệt - là tất cả những gì mà anh có thể kiểm soát.

Anh nghĩ về cuộc đời anh. Quyến rũ, chắc chắc rồi. Có nhiều tiền, một gia đình đáng yêu, vô số bạn bè. Anh có sức khỏe tốt, anh có sự minh mẫn, và cho đến khi thất bại với Hermione Watson, một niềm tin không thể lay chuyển theo sự đánh giá của bản thân anh. Anh có thể không phải là người đàn ông kỷ luật nhất, và có lẽ anh nên chú ý hơn vào tất cả mọi thứ như Anthony để đáng phải quấy rầy anh ấy, nhưng anh biết cái gì là đúng, và anh biết cái gì là sai, và anh đã biết là - anh đã biết một cách chắc chắn là - cuộc đời anh sẽ kết thúc một bức tranh hạnh phúc và hài lòng.

Anh đơn giản là loại người như vậy.

Anh không phải là người sầu muộn. Anh không phải kiềm chế tính khí của mình.

Và anh đã chưa bao giờ phải làm việc quá vất vả.

Anh nhìn lên cái cửa sổ, một cách suy tư.

Anh đã trở nên tự mãn. Vì quá chắc chắc cho một kết cục hạnh phúc của anh đến nỗi anh đã không tin được - anh vẫn không thể nào tin được - rằng anh có thể không có được những gì anh muốn.

Anh đã đề nghị. Cô đã đồng ý. Thật sự thì, cô đã được hứa gả cho Haselby, và vấn đề là, đến bây giờ vẫn vậy.

Nhưng chẳng phải là tình yêu đích thực được cho là sẽ chiến thắng đó sao? Chẳng phải nó đã xảy ra với tất cả anh chị em của anh sao? Vậy tại sao anh lại không may mắn như vậy?

Anh nghĩ về mẹ anh, nhớ đến cái nhìn trên gương mặt bà khi bà phân tích một cách chuyên sâu tính cách của anh. Bà đã đúng trong hầu hết tất cả, anh nhận ra.

Nhưng chỉ hầu hết thôi.

Sự thật là anh chưa bao giờ phải làm việc quá vất vả cho bất kỳ thứ gì cả. Nhưng đó cũng chỉ là một phần của vấn đề. Anh không phải là người lười biếng. Anh sẽ làm việc thật hăng hái nếu anh chỉ...

Nếu anh chỉ cần có một lý do.

Anh liếc nhìn cái cửa sổ.

Bây giờ anh đã có một lý do rồi.

Anh đã đợi, anh nhận ra. Đợi cho Lucy thuyết phục chú cô giải thoát cho cô khỏi vụ đính hôn. Đợi cho các mảnh ghép của câu đố làm nên cuộc đời anh về đúng vị trí của nó để anh có thể đặt mảnh cuối cùng vào đúng chỗ của nó với một niềm tin chiến thắng “Aha!”

Chờ đợi.

Chờ đợi một tình yêu.

Chờ đợi một lời nhắn.

Chờ đợi trong sự thông suốt, cho cái khoảnh khắc khi mà anh có thể biết chính xác phải tiếp tục như thế nào.

Đây là thời điểm kết thúc việc chờ đợi, là thời gian đế quên đi định mệnh và số phận.

Đây là thời điểm để hành động. Để làm việc.

Chăm chỉ.

Không có ai trao cho anh các mảnh ghép từ-thứ-hai-đến-mảnh-cuối-cùng của câu đố; anh phải tự mình tìm ra nó.

Anh cần phải gặp Lucy. Và phải là bây giờ, bởi vì có vẻ như anh đã bị cấm gặp mặt cô trong một phương thức thuận tiện hơn.

Anh băng qua đường, rồi trượt quanh góc rẽ vào căn nhà. Các cửa số tầng trệt đang được khép chặt, và tất cả đều nằm trong bóng tối. Cao hơn ở phía mặt tiền, một vài cái màn cửa đu đưa trong cơn gió nhẹ, nhưng không có cách nào Gregory có thể leo vào tòa nhà mà không tự giết chết mình.

Anh chọn một gốc cây quanh đó. Phía bên trái của con đường. Phía bên phải của lối đi và khu trại nuôi ngựa. Và trước mặt anh...

Là lối vào dành cho những người hầu.

Anh nhìn chăm chăm vào nó suy nghĩ. Ồ, tại sao không nhỉ?

Anh bước về phía trước và đặt tay anh vào nấm đấm cửa.

Nó di chuyển.

Gregory hầu như là cười phá lên với niềm vui sướng. Ít nhất thì, anh đã có lại niềm tin - ồ, có lẽ chỉ một chút thôi - vào định mệnh và số phận và tất cả những thứ vớ vẩn khác. Chắc chắn đây là một sự kiện không thường xuyên xảy ra. Một người hầu nào đó phải vừa mới trốn ra, có lẽ là để làm gì đó riêng tư cho hắn. Nếu cánh của không được khóa, thì rõ ràng là Gregory có thể vào được phía trong.

Hoặc đầu anh đã phát điên rồi.

Gregory đóng cánh cửa lại một cách yên lặng phía sau anh, rồi anh để mắt anh làm quen với bóng tối trong ít phút. Anh hiện ra ở một phòng đế thức ăn rộng rãi, với cái bếp ở về phía bên phải. Có thể có một cơ hội ngẫu nhiên rằng một số người hầu ở tầng lớp thấp hơn ngủ ở gần đó, vì vậy anh tháo đôi bốt ra, cầm nó trên tay anh khi anh đánh bạo đi sâu vào bên trong căn nhà.

Những bước chân anh không một tiếng động khi anh leo lên cầu thang, tìm đường đi lên tầng hai - nơi mà anh nghĩ rằng phòng ngủ của Lucy ở đó. Anh dừng lại một chút trên hành lang, đứng yên trong một lúc tỉnh táo trước khi bước vào trong căn phòng.

Anh đang nghĩ gì vậy? Anh chẳng có một chút manh mối mong manh nhất về những gì có thể xảy ra nếu anh bị bắt gặp ở đây. Anh đang phá luật sao? Có lẽ vậy. Anh không thể hình dung ra làm thế nào mà anh có thể không. Và trong khi với địa vị là em trai của một tử tước sẽ cứu anh thoát khỏi giá treo cổ, thì nó cũng sẽ không thể nào rửa sạch được trách nhiệm của anh khi căn nhà anh chọn để xâm nhập lại thuộc về một vị bá tước.

Nhưng anh phải gặp Lucy. Anh đã phải chờ đợi lâu rồi.

Anh đợi một lúc trên lối đi ở phía đông, rồi bước về hướng ra phía trước của căn nhà. Có hai phòng ở phía cuối hành lang. Anh dừng lại, phác họa một bức tranh về mặt tiền căn nhà trong trí nhớ, rồi bước đến trước căn phòng phía bên trái. Nếu Lucy đã ở trong phòng cô khi anh nhìn thấy cô, thì đây đúng là căn phòng đó. Nếu không thì...

Tốt thôi, vì, anh chẳng có lấy một manh mối nào. Không một manh mối. Và anh ở đây, đang rình mò trong nhà bá tước của Fennsworth sau nửa đêm.

Chúa lòng lành.

Anh xoay nấm đấm cửa một cách chậm rãi, buột ra một tiếng thở nhẹ nhỏm khi nó không gây ra một tiếng click hay bất cứ tiếng động nào. Anh để cánh cửa mở ra vửa đủ để cơ thể anh lọt vào bên trong, rồi cẩn thận đóng nó lại sau lưng, rồi tận dụng thời gian xem xét căn phòng.

Trời quá tối, với ánh trăng chỉ vừa đủ soi xung quanh khung cửa sổ bị che phủ bởi lớp rèm. Tuy nhiên, mắt anh đã được điều chỉnh phù hợp với ánh sáng lờ mờ, và anh có thể phân biệt được từng phần khác nhau của đồ gỗ - một chiếc bàn trang điểm, một cái tủ áo...

Một chiếc giường.

Một thứ nặng trịnh, to lớn, với lớp màn trướng và những tấm drapes che phủ xung quanh. Nếu có bất kỳ ai đó đang ở phía trong, thì cô ấy đang ngủ rất yên - không một tiếng ngáy, không một tiếng sột soạt, chẳng có gì cả.

Đó là cách mà Lucy sẽ ngủ, anh đột nhiên nghĩ. Giống một người chết. Cô ấy không phải là một bông hoa mỏng manh, Lucy của anh, và cô sẽ không dung thứ cho bất cứ thứ gì tệ hơn một đêm nghỉ ngơi hoàn toàn. Thật lạ lùng là anh có thể chắc chắn về điều này, nhưng anh có thể.

Anh biết cô, anh nhận ra. Anh thực sự biết về cô. Không phải chỉ là những điều bình thường. Thực tế, anh không biết về những thứ bình thường. Anh không biết về màu sắc cô yêu thích nhất. Hoặc cũng không thể đoán được con vật cô yêu thích nhất hay loại thức ăn nào cô thích nhất.

Nhưng bằng cách nào đó, nó chẳng thành vấn đề nếu anh không biết rằng cô thích màu hồng hay màu xanh hay màu tím hay màu đen hơn cả. Anh biết trái tim cô. Anh muốn trái tim cô.

Và anh không thể cho phép cô kết hôn với bất cứ một ai khác.

Một cách cẩn thận, anh kéo tấm màn ra.

Chẳng có ai ở đó cả.

Gregory nguyền rủa dưới hơi thở, cho đến khi anh nhận ra rằng tấm khăn trải giường bị lộn xộn, cái gối với một vết lõm rõ ràng của đầu ai đó.

Anh quay quanh chỉ vừa đúng lúc để nhìn thấy một cái giá đỡ nến lao trong không khí một cách điên cuồng về phía anh. Buột ra một tiếng càu nhàu ngạc nhiên, anh cúi xuống, nhưng cũng không đủ nhanh để tránh được một cú đánh sướt qua thái dương anh. Anh nguyền rủa lần nữa, lần này với giọng rõ ràng, và rồi anh nghe thấy -

“Gregory?”

Anh chớp mắt. “Lucy?”

Cô tiến về phía trước. “Anh đang làm gì ở đây?”

Anh ra hiệu một cách thiếu kiên nhẫn về phía chiếc giường. “Tại sao em không ngủ?”

“Bởi vì em sẽ kết hôn vào ngày mai.”

“Vậy, đó là lý do tại sao anh ở đây.”

Cô liếc nhìn anh im lặng, như thể sự có mặt của anh là hoàn toàn không dự đoán được đến nỗi cô không thể nào tập trung cho bất kỳ một phản ứng đúng đắn nào. “Em nghĩ anh là một kẻ không mời mà đến,” cuối cùng cô nói, ra hiệu về phía cái giá đỡ nến.

Anh tự cho phép mình một nụ cười nhẹ. “Thật không quá tốt về điểm này,” anh thì thầm, “nhưng anh đúng là vậy.”

Trong một lúc trông như thể cô lại mỉm cười. Nhưng thay vào đó cô ôm chặt hai tay vào ngực mình và nói, “Anh phải đi. Ngay bây giờ.”

“Không cho đến khi em nói với anh.”

Mắt cô trượt dài qua vai anh. “Chẳng có gì để nói cả.”

“Vậy về việc “Anh yêu em” thì sao?”

“Đừng nói như thế,” cô thầm thì.

Anh bước tới trước. “Anh yêu em.”

“Gregory, xin đừng.”

Thậm chí còn gần hơn nữa. “Anh yêu em.”

Cô hít thở. Cô điều chỉnh vai mình. “Em sắp kết hôn với Lord Haselby vào ngày mai.”

“Không,” anh nói, “em không.”

Môi cô há ra.

Anh tiến đến vào giữ lấy tay cô trong tay anh. Cô không rút nó lại.

“Lucy,” anh thì thầm.

Cô nhắm mắt lại.

“Cùng với anh,” anh nói.

Chậm rãi, cô lắc đầu. “Đừng mà.”

Anh túm lấy tay cô và kéo cái giá đỡ nến từ những ngón tay đang trở nên lỏng lẻo của cô. “Cùng với anh, Lucy Abernathy. Làm người yêu của anh, làm vợ anh.”

Cô mở mắt ra, nhưng cô chỉ chịu đựng được ánh nhìn của anh vào một lúc trước khi quay đi. “Anh đang làm cho mọi việc tệ đi,” cô thì thầm.

Nỗi đau trong giọng cô thật không thể chịu đựng được. “Lucy,” anh nói, chạm vào cằm cô, “hãy để anh giúp em.”

Cô lắc đầu, nhưng cô ngưng lại khi cằm cô ở trong lòng bàn tay anh. Không lâu lắm. Có lẽ là chỉ một giây. Nhưng anh cảm thấy nó.

“Em không thể kết hôn với anh ta,” anh nói, quay mặt cô về phía anh. “Em sẽ không được hạnh phúc.”

Hai mắt cô sáng long lanh khi chúng bắt gặp mắt anh. Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đêm, chúng đậm màu, xám đậm và buồn một cách đau đớn. Anh có thể hình dung ra toàn bộ thế giới ở đó, trong cái nhìn sâu thằm của cô. Tất cả những gì anh cần biết, tất cả những gì anh có thể đã từng biết - nó ở đó, trong mắt cô.

“Em sẽ không hạnh phúc, Lucy,” anh thì thầm. “Em biết là em sẽ không mà.”

Cô vẫn không nói gì. m thanh duy nhất chỉ là tiếng cô thở, môi cô di chuyển một cách lặng lẽ. Và rồi, cuối cùng thì -

“Em sẽ hài lòng.”

“Hài lòng?” anh lặp lại. Bàn tay anh rơi xuống khỏi gương mặt cô, về lại bên hông anh khi anh bước lùi lại. “Em sẽ hài lòng?”

“Cô gật đầu.”

“Và nó là đủ sao?”

Cô lại gật đầu lần nữa, nhưng lần này ngắn hơn.

Một sự giận dữ bắt đầu xâm chiếm lấy anh. Cô đang sẳn lòng xé nát anh ra chỉ vì điều đó? Tại sao cô không sẵn lòng để đấu tranh?

Cô yêu anh, nhưng liệu tình yêu cô dành cho anh đã đủ chưa?

“Có phải là vì ví trí của anh ta không?” anh hỏi. “Có phải được làm một nữ bá tước có ý nghĩa rất lớn đối với em?”

Cô đợi quá lâu trước khi trả lời, và anh biết cô đang nói dối khi cô nói, “Vâng.”

“Anh không tin,” anh nói, và giọng anh nghe thật khủng khiếp. Tổn thương. Giận dữ. Anh nhìn bàn tay mình, chớp mắt một cách ngạc nhiên khi anh nhận ra rằng anh vẫn đang nắm cái giá đỡ nến. Anh muốn quăng mạnh nó vào tường. Thay vào đó anh đặt nó xuống. Hai tay anh không hề bình tĩnh, anh thấy vậy.

Anh nhìn cô. Cô không nói gì.

“Lucy,” anh van nài, “chỉ cần nói với anh. Hãy để anh giúp em.”

Cô nuốt xuống, và anh nhận ra cô không còn nhìn vào gương mặt anh nữa.

Anh nắm tay cô trong tay anh. Cô căng thẳng, nhưng cô không rút tay lại. Cơ thể họ đối diện với nhau, và anh có thể nhìn thấy lồng ngực cô nâng lên rồi hạ xuống.

Điều đó đúng với những gì anh đang cảm thấy trong ngực mình.

“Anh yêu em,” anh nói. Bởi nếu anh cứ nói về nó, có lẽ nó sẽ đủ. Có lẽ những lời nói sẽ lấp đầu căn phòng, bao bọc cô và lén lút thấm vào da cô. Có lẽ cô cuối cùng sẽ nhận ra rằng đó là điều chắc chắn không thể chối bỏ.

“Chúng ta thuộc về nhau,” anh nói. “Vĩnh viễn.”

Hai mắt cô nhắm lại. Trong một cái chớp mắt nặng nề. Nhưng khi cô mở mắt ra trở lại, cô trông có vẻ vỡ vụn.

“Lucy,” anh nói, cố gắng đặt tất cả tâm hồn mình vào trong từng lời nói. “Lucy, nói với anh -“

“Làm ơn đừng nói thế,” cô nói, quay đầu cô lại để cô có thể nhìn vào anh. Giọng cô tắt nghẹn và sốc. “Nói bất kỳ điều gì khác, nhưng đừng nói điều đó.”

“Tại sao không?”

Và rồi cô thì thầm, “Bởi vì đó là sự thật.”

Hơi thở anh nghẹn lại, và trong một khoảnh khắc vụt qua anh kéo cô về phía anh. Đó không phải là một cái ôm, không hẳn vậy. Những ngón tay của họ đan vào nhau, cánh tay cong lại để bàn tay họ có thể gặp nhau ở giữa hai đôi vai.

Anh thì thầm tên cô.

Môi Lucy mở ra.

Anh thì thầm nó một lần nữa, quá dịu dàng đến nỗi những từ ngữ giống như những cử động hơn là một âm thanh.

Lucy. Lucy.

Cô vẫn đứng yên, đang hít thở một cách rời rạc. Cơ thể anh gần sát với cô, gần như chạm vào cô. Thế nhưng sức nóng vẫn lấp đầy khoảng trống giữa họ, xoáy tít xuyên qua áo ngủ của cô, run rẩy trên làn da cô.

Cô có cảm giác ngứa ran.

“Hãy để anh hôn em,” anh thì thầm. “Một lần nữa. Hãy để anh hôn em thêm một lần nữa, và nếu em yêu cầu anh rời đi, anh thề là anh sẽ đi.”

Lucy có thể cảm thấy mình không được tỉnh táo nữa, đắm chìm vào trong sự cần thiết, rơi vào màn sương mù mịt của tình yêu và khao khát, nơi mà sự đúng đắn không quá khác biệt rõ ràng với sự sai trái.

Cô yêu anh. Cô yêu anh rất nhiều, và anh không thể là của cô. Trái tim cô chạy đua, hơi thở cô ngắt quãng, và tất cả những gì cô có thể nghĩ là cô sẽ không bao giờ có được cảm giác này một lần nữa. Không ai sẽ có thể nhìn cô theo cái cách mà Gregory đã nhìn, ngay trong lúc này. Chỉ còn không đầy một ngày nữa là cô sẽ kết hôn với một người đàn ông, người mà thậm chí sẽ chẳng có mong muốn được hôn cô.

Cô sẽ không bao giờ có được cảm giác khác lạ này cuộn xoắn ở nơi nữ tính nhất của cô, sự rung động trong bụng cô. Đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn vào môi một người đàn ông và khao khát chúng chạm vào môi cô.

Chúa tôi, cô muốn anh. Cô muốn anh. Trước khi mọi việc trở nên quá trễ.

Và anh yêu cô. Anh yêu cô. Anh đã nói như vậy, và thậm chí mặc dù cô không thể tin điều đó nhiều, cô vẫn tin anh.

Cô liếm môi mình.

“Lucy,” anh thì thầm, tên cô như một câu hỏi, một lời tuyên bố, một lời cầu xin - tất cả trong một.

Cô gật đầu. Và rồi, bởi vì cô biết rằng cô không thể tự lừa dối chính mình hay lừa dối anh, cô nói những lời này.

“Hôn em đi.”

Chẳng còn gì để mà phải giả bộ nữa, không có đòi hỏi nào buộc cô phải để trôi đi cảm xúc của mình, vắt kiệt đi khả năng suy nghĩ của cô. Quyết định là của cô. Và cô đã thực hiện nó.

Trong một lúc Gregory không di chuyển, nhưng cô biết rằng anh nghe thấy cô. Hơi thở anh rút một cách rời rạc vào bên trong anh, và hai mắt anh chuyển thành dịu dàng tuyệt đối khi anh nhìn cô. “Lucy,” anh nói, giọng anh nghe khàn khàn, sâu thẳm và dữ dội và là hàng trăm thứ khác khiến cho xương cô mềm nhũn ra.

Môi anh tìm thấy chỗ hỏm giữa quai hàm cô và cổ cô. “Lucy,” anh lẩm bẩm.

Cô muốn nói một cái gì đó để đáp trả lại, nhưng cô không thể. Cô đã phải vận dụng tất cả những gì cô có để yêu cầu anh cho một nụ hôn.

“Anh yêu em,” anh thì thầm, kéo lê những từ ngữ từ cổ cô đến xương đòn cô. “Anh yêu em. Anh yêu em.”

Họ đều cảm thấy đau đớn, tuyệt diệu, khủng khiếp, những từ ngữ tuyệt vời mà anh có thể nói. Cô muốn khóc - với hạnh phúc và nỗi buồn.

Niềm vui sướng và đau khổ.

Và cô hiểu ra - đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình - cô hiểu được niềm hân hoan một cách đau đớn mang tính chất ích kỷ hoàn toàn. Cô không nên làm điều này. Cô biết là cô không nên, và cô biết anh có lẽ nghĩ rằng điều này có nghĩa là cô sẽ tìm ra cách nào đó để hủy bỏ cam kết của cô với Haselby.

Cô đang nói dối anh. Cũng chắc chắc như là cô nói ra thành lời vậy.

Nhưng cô không thể tự giúp mình được.

Đây là thời điểm của cô. Là thời điểm duy nhất cô có thể nắm giữ niềm hạnh phúc trong hai bàn tay. Và điều đó sẽ kéo dài suốt cho đến cuối cuộc đời.

Bị thúc đẩy bởi ngọn lửa bên trong cô, cô đưa hai bàn tay chạm vào má anh một cách dữ dội, kéo miệng anh áp lên miệng cô trong một nụ hôn nồng nhiệt. Cô chẳng có ý thức mình đang làm gì - cô chắc chắn rằng phải có một số qui luật nào đó cho tất cả những điều này, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ muốn hôn anh. Cô không thể dừng mình lại được.

Một trong hai tay anh tìm tới hông cô, đốt cháy cô xuyên qua lớp vải mỏng của bộ đồ ngủ. Rồi nó lan tỏa xung quanh cho tới tận cùng cô, ôm chặt và ép chặt lại, và giữa họ không còn một khoảng trống nào nữa. Cô cảm thấy mình đang trượt dần xuống, và rồi họ đã nằm trên giường, và cô đang nằm ngửa, cơ thể anh ép chặt lấy cơ thể cô, sức nóng và sức nặng của một chàng trai mạnh mẽ.

Cô cảm thấy như một người phụ nữ.

Cô cảm thấy như một nữ thần.

Cô cảm thấy như cô có thể bao bọc mình quanh anh và không bao giờ rời đi.

“Gregory,” cô thì thầm, thấy rằng giọng nói cũng như hai bàn tay cô đang xộc vào tóc anh.

Anh lặng yên, và cô biết rằng anh đang đợi cô nói thêm gì đó.

‘Em yêu anh,” cô nói, bởi vì đó là sự thật, và bởi vì cô cần phải nói điều gì đó đúng sự thật.

Ngày mai anh sẽ căm ghét cô. Ngày mai cô sẽ phản bội anh, nhưng trong lúc này, cô sẽ không nói dối.

“Em muốn anh,” cô lại nói, bởi vì cô muốn anh hơn cả những lời nói đó. Cô muốn anh hôn cô, giữ chặt lấy cô, và quên đi rằng cô đang không thì thầm những lời nói của tình yêu.

“Lu—”

Cô đặt một ngón tay lên miệng anh. Và cô thì thầm, “Em muốn là của anh.” Và rồi cô thêm vào, “Tối nay.”

Cơ thể anh giật mạnh, hơi thở anh chuyển động rõ ràng qua hai môi anh. Anh rên rỉ một điều gì đó, có lẽ là tên cô, và rồi miệng anh bắt gặp miệng cô trong một nụ hôn trao và nhận và đốt cháy và đòi hỏi cho đến khi Lucy không thể nào tự giúp mình di chuyển bên dưới anh. Hai tay anh trượt từ cổ cô, rồi đến bên trong áo cô, những ngón tay cô tìm kiếm một cách liều lĩnh hơi ấm và làn da anh. Với một tiếng nguyền rủa dữ dội, anh ngẩng lên, vẫn còn đang ở trên cô, anh kéo mạnh để cởi áo khoác và cravat.

Cô nhìn anh với đôi mắt mở to. Anh đang cởi áo sơ mi, không chậm rãi hay khéo léo, nhưng bằng một tốc độ điên cuồng đã nhấn mạnh khao khát của anh.

Anh đang trong tình trạng không thể kiểm soát được. Cô có lẽ cũng đang không kiểm soát, nhưng anh cũng vậy. Anh cũng là nô lệ cho ngọn lửa này nhiều giống như cô.

Anh ném tung chiếc áo sơ mi sang một bên, và cô thở hổn hển trước ánh nhìn của anh, của ánh sáng lấp lánh trên tóc anh cho tới lồng ngực anh, những cơ bắp đẹp như được điêu khắc và căng ra dưới làn da anh.

Anh quá đẹp. Cô đã không nhận ra một người đàn ông có thể đẹp như thế nào, nhưng đó dường như là từ duy nhất có thể được dùng để mô tả anh. Cô đưa một tay lên và thận trọng đặt nó trên da anh. Máu anh rộn lên và đập rộn ràng bên dưới da, và cô gần như bị kéo ra xa.

“Không,” anh nói, bao phủ tay cô bởi tay anh. Anh bao phủ những ngón tay của anh quanh tay cô và rồi đặt tay cô vào trái tim anh.

Anh nhìn vào mắt cô.

Cô không thể nào nhìn đi chỗ khác nữa.

Và rồi anh quay trở lại, cơ thể anh căng cứng và nóng hổi trên cô, hai tay anh ở khắp nơi và một anh cũng vậy. Và áo ngủ của cô - Nó dường như không còn bao phủ lấy cô được nhiều nữa. Nó bị kéo lên đến bắp đùi cô, rồi kéo lên khỏi eo cô. Anh đang chạm vào cô - không phải ở đó, nhưng rất gần. Lướt nhẹ dọc theo bụng cô, đốt cháy da cô.

“Gregory,” cô thở hổn hển, bởi vì bằng cách nào đó những ngón tay anh tìm thấy ngực cô.

“Ôi, Lucy,” anh rên rỉ, bao phủ lấy cô, ôm chặt, cù vào đỉnh, và -

Ôi, Chúa ơi. Làm sao mà cô có thể cảm thấy như vậy tại nơi đó chứ?

Hông cô gập lại và cong lên, và cô cần được gần anh hơn nữa. Cô cần một điều gì đó cô không thể nào nhận thức rõ được, một điều gì đó sẽ lấp đầy cô, hoàn thiện cô.

Anh đang giật mạnh áo ngủ cô, và nó trượt qua khỏi đầu cô, bỏ cô lại hoàn toàn trần truồng một cách đáng hổ thẹn. Một trong hai tay cô theo bản năng đưa lên che phủ lấy cô, nhưng anh tóm lấy cổ tay cô và đưa chúng trở lại nơi vòm ngực anh. Anh đang ở trên cô, hầu như ngồi thẳng dậy, nhìn xuống cô như thể... như thể...

Nhưng thể cô rất đẹp.

Cô đang nhìn cô theo cái cách một người đàn ông nhìn Hermione, ngoại trừ bằng cách nào đó nó còn hơn nữa. Đam mê hơn, khao khát hơn.

Cô cảm thấy được tôn thờ.

“Lucy,” anh lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt ve một bên ngực cô. “Anh cảm thấy... anh nghĩ...”

Môi cô há ra, và anh lắc đầu. Một cách chậm rãi, nhưng thể anh không thật hiểu rõ điều gì đang xảy đến với anh. “Anh đã chờ đợi điều này,” anh thì thầm. “Trong toàn bộ cuộc đời mình. Anh thậm chí không biết. Anh đã không biết.”

Cô nắm lấy tay anh và đưa nó đến miệng mình, hôn vào lòng bàn tay. Cô hiểu.

Hơi thở anh nhanh hơn, và rồi anh trượt khỏi cô, hai tay anh di chuyển xuống cái khóa của chiếc quần ống túm.

Mắt cô mở lớn, và cô quan sát.

“Anh sẽ nhẹ nhàng,” anh thề. “Anh hứa với em.”

“Em không lo lắng,” cô nói, cố gắng nở một nụ cười do dự.

Môi anh cong lại. “Em trông rất lo lắng.”

“Em không có.” Nhưng vẫn vậy, mắt cô lơ đễnh.

Gregory cười lặng lẽ, nằm xuống bên cạnh cô. “Nó có thể đau. Anh đã được nói rằng nó sẽ đau ở lần đầu tiên.”

Cô lắc đầu. “Em không quan tâm.”

Anh đưa bàn tay vuốt dọc theo cánh tay cô. “Chỉ cần nhớ rằng, nếu có đau đớn, thì nó sẽ trở nên tốt hơn thôi.”

Cô cảm thấy nó bắt đầu quay trở lại, chậm chạp đốt cháy bụng cô. “Tốt hơn thế nào?” cô hỏi, giọng cô nghe rõ cả tiếng thở và không quen thuộc.

Anh mỉm cười khi những ngón tay anh tìm thấy hông cô.

“Chỉ một chút, anh đã nghe nói vậy.” “Chỉ một chú,” cô hỏi, bây giờ thì hầu như có thể nói được rồi. “hay.. khá nhiều?”

Anh di chuyển lên trên cô, da anh chạm vào từng inch của cơ thể cô. Điều này thật nguy hiểm. Điều này thật hạnh phúc.

“Khá là nhiều,” anh trả lời, cắn nhẹ nơi cổ cô. “Thực tế thì, khá hơn rất nhiều.”

Cô cảm thấy hai chân cô mở rộng ra, và cơ thể anh nép vào khoảng trống giữa chúng. Cô có thể cảm thấy anh, rắn chắc và nóng hổi và ép chặt vào cô. Cô cứng người lại, và anh chắc phải cảm thấy điều đó, bởi vì môi anh ngân nga một giọng nhẹ nhàng, “Shhhh,” nơi tai cô.

Rồi từ đó anh di chuyển xuống dưới.

Và xuống nữa.

Và xuống nữa.

Miệng anh khơi lên ngọn lửa từ cổ cô cho đến chỗ hõm của vai cô, và rồi -

Ôi, Chúa ơi.

Bàn tay anh khum lấy ngực cô, vun nó đầy lên và tròn trĩnh, và miệng anh tìm thấy đỉnh của nó.

Cô giật mạnh bên dưới anh.

Anh cười một mình, và bàn tay kia của anh tìm thấy vai cô, giữ cô nằm yên trong khi anh tiếp tục cuộc khám phá của mình, chỉ dừng lại khi di chuyển từ bên nay sang bên kia.

“Gregory,” cô rên rỉ, bởi cô chẳng biết nói gì khác. Cô bị lạc trong cảm giác, hoàn toàn vô vọng chống lại sự kích thích khoái lạc của anh. Cô không thể giải thích, cô không thể tập trung hay tư duy. Cô chỉ có thể cảm nhận, và đó là thứ hầu như khủng khiếp, rung mình có thể hình dung được.

Một một cái cắn nhẹ, anh rời khỏi ngực cô và đưa mặt anh vào chúng. Hơi thở anh lộn xộn, các cơ bắp của anh căng thẳng.

“Chạm vào anh,” anh nói bằng giọng khàn khàn.

Môi cô há ra, và mắt cô tìm mắt anh.

“Ở bất cứ nơi nào,” anh van nài.

Đó là lúc mà Lucy nhận ra rằng hai tay cô đặt xuôi hai bên hông cô, nắm chặt lấy tấm chăn trải giường như thể chúng có thể giúp cho cô. “Em xin lỗi,” cô nói, và rồi, một cách đáng ngạc nhiên, cô bắt đầu cười.

Một bên khóe miệng anh cong lên. “Chúng ta sắp phải sữa chữa em vì cái thói quen đó đấy,” anh lẩm bẩm.

Cô đưa tay mình lên lưng anh, nhẹ nhàng thăm dò làn da anh. “Anh không muốn em phải xin lỗi đấy chứ?” cô hỏi. Khi anh cười đùa, khi anh trêu ghẹo - nó làm cô cảm thấy thoải mái. Nó làm cô trở nên táo bạo.

“Không phải vì điều này,” anh rên rỉ.

Cô chà xát ngón chân mình vào bắp chân anh. “Còn cái này?”

Và rồi hai tay anh bắt đầu những việc không thể nói nên lời. “Em có muốn anh xin lỗi không?”

“Không,” cô thở hổn hển. Anh đang chạm vào cô một cách thân mật, theo những cách mà cô không biết là cô có thể được chạm đến. Nó nên là thứ lạ lùng nhất trên thế giới này, nhưng nó không phải. Nó làm cho cô căng ra, cong người lại, quằn quại. Cô chẳng có ý tưởng gì về việc cô đang cảm thấy thế nào - cô không thể mô tả nó với những gì mà Shakespeare tự mình từ bỏ.

Nhưng cô muốn nhiều hơn nữa. Đó là những gì cô có thể nghĩ, điều duy nhất cô biết.

Gregory đang hướng cô đến một nơi nào đó. Cô cảm thấy bị lôi kéo, bị dẫn dắt, bị xúc động mạnh.

Và cô muốn tất cả.

“Làm ơn,” cô van xin, những từ ngữ không kiểm soát được trượt ra khỏi môi cô. “Làm ơn...”

Nhưng Gregory cũng đi trước những lời nói. Anh gọi tên cô. Hết lần này đến lần khác anh gọi nó, như thể hai môi anh đã mất trí cho bất kỳ cái gì khác.

“Lucy,” anh thì thầm, miệng anh di chuyển đến chỗ hõm giữa hai bên ngực cô.

“Lucy,” anh rên rỉ, trượt một ngón tay vào bên trong cô.

Và rồi anh thở hổn hển vì điều đó. “Lucy!”

Cô đã chạm vào anh. Một cách nhẹ nhàng, một cách ngập ngừng.

Nhưng đó là cô. Đó là bàn tay cô, sự mơn trớn của cô, và anh có cảm giác như thể anh đang ở trên đống lửa.

“Em xin lỗi,” cô nói, giật tay cô ra khỏi đó.

“Đừng xin lỗi,” anh nghiến răng, không phải bởi vì anh giận dữ mà bởi vì anh không thể nói được gì. Anh tìm thấy tay cô và kéo nó quay trở lại. “Điều này là vì anh đã muốn em nhiều như thế nào,” anh nói, bao phủ cô xunh quanh anh. “Với tất cả những gì anh có, với tất cả những gì của anh.”

Mũi anh chỉ cách mũi cô một inch. Hơi thở họ hòa vào nhau, và mắt họ...

Như thể họ chỉ là một.

“Anh yêu em,” anh lẩm bẩm, di chuyển vào vị trí.

Tay cô trượt đi, rồi di chuyển đến lưng anh.

“Em cũng yêu anh,” cô thì thầm, và rồi mắt cô mở lớn, như thể cô choáng váng vì cô đã nói điều đó.

Nhưng anh không quan tâm. Nó không thành vấn đề nếu cô có ý nói với anh như vậy hay không. Cô đã nói điều đó, và cô có thể không bao giờ lấy lại nó. Cô là của anh.

Và anh là của cô. Khi anh vẫn giữ mình đứng yên, ấn nhẹ vào lối vào của cô, anh nhận ra rằng anh đang đứng bên sườn của vách núi. Cuộc sống của anh kể từ bây giờ sẽ chia làm hai phần: trước khi và sau khi.

Anh sẽ không bao giờ yêu người phụ nữ nào khác nữa.

Anh không thể nào yêu bất cứ người phụ nữ nào khác nữa.

Không thể sau điều này. Không thể chừng nào mà Lucy còn bước đi trên cùng một trái đất. Không thể có ai khác.

Điều này thật lạ lùng, cái vách núi này. Lạ lùng, và hồi hộp, và -

Anh thúc tới.

Cô thốt ra một tiếng hổn hển khi anh đẩy về phía trước, nhưng khi anh nhìn xuống cô, cô không có vẻ gì là đang đau đớn. Đầu cô ngả về phía sau, và mỗi hơi thở đi kèm với một tiếng rên rỉ nho nhỏ, như thể cô không thể nào giữ chặt lấy khao khát ở yên bên trong.

Chân cô quấn quanh anh, ngón chân chạy dọc theo chiều dài bắp chân anh. Và hông cô cong lên, ép chặt, van xin anh tiếp tục.

“Anh không muốn làm đau em,” anh nói, mỗi cơ bắp trên cơ thể anh căng ra di chuyển về phía trước. Anh chưa bao giờ muốn một thứ gì đó theo cái cách anh muốn cô như lúc này. Và anh cũng chưa bao giờ cảm thấy ít ham muốn hơn. Điều này là dành cho cô. Anh không thể làm cô đau đớn.

“Anh không có,” cô rên rỉ, và rồi anh không thể tự giúp mình được nữa. Anh chiếm lấy ngực cô trong miệng anh khi anh đẩy xuyên qua rào chắn của cô, đưa anh trọn vẹn vào bên trong cô.

Nếu cô có cảm thấy đau, cô cũng chẳng quan tâm. Cô thốt ra một tiếng kêu lặng lẽ của niềm sung sướng, và tay cô bao bọc một cách hoang dại lấy đầu anh. Cô quằn quại bên dưới anh, và khi anh cố gắng di chuyển đến ngực bên kia, những ngón tay cô trở nên tàn nhẫn, giữ chặt anh ở đó với một xúc cảm mãnh liệt

Và sau tất cả, cơ thể anh đòi hỏi cô, di chuyển với một nhịp độ vượt ra ngoài giới hạn của suy nghĩ hay kiểm soát. “Lucy Lucy Lucy,” anh rên rỉ, cuối cùng giật anh ra khỏi ngực cô. Điều đó thật khó khăn. Thật là quá sức. Anh cần căn phòng để thở, để há hốc miệng, để hít thêm nhiều không khí mà dường như là không bao giờ có thể đủ cho phổi anh.

“Lucy.”

Anh nên đợi. Anh cố gắng đợi. Nhưng cô bao bọc anh, ấn sâu móng tay cô vào vai anh, và cơ thể cô cong lên trên giường vừa đủ sức mạnh để kéo anh theo.

Và rồi anh cảm thấy cô. Căng thẳng, siết chặt, rùng mình quanh anh, và anh tuôn trào.

Anh tuôn trào, và thế giới nổ tung một cách đơn giản.

“Anh yêu em,” anh rên rỉ khi anh đổ sụp xuống cô. Anh đã nghĩ là anh đã ra ngoài giới hạn của những từ ngữ, nhưng chúng ở đó.

Chúng ở đó cùng với anh. Ba từ đơn giản nhất.

Anh yêu em.

Anh sẽ không bao giờ tồn tại mà không có chúng.

Và điều đó thật sự rất tuyệt vời.