Vừa mới bước vào viện tử của Yên Dung, Vân Thọ lập tức nổi giận kêu ầm ĩ, Yên Dung đang ngồi trên mặt đất khóc, mặt mũi lấm lem, quần áo bẩn thỉu tóc tai rồi bù, đâu còn bóng dáng tiểu mỹ nhân đáng yêu nữa, khóc một lúc muốn bò dậy chạy ra ngoài, nhưng bị hai cung nữ già chặn lại, bất kể Yên Dung nói gì cũng không cho đi.
Lý Tượng nhìn một cái là hiểu rồi, cảnh ngộ này mình cũng gặp qua, đó là cấm túc, khi mẫu thân bị nhốt vào lãnh cung mình muốn đi, bị người ta ngăn lại, hiện giờ mẫu thân của Yên Dung bị giam rồi, Yên Dung cũng không thể đi, tuy không thích gọi thái tử phi là mẫu thân, nhưng nó lại cực tốt với Yên Dung, cấm túc thì không giúp gì được, Lý Tịnh từ nhỏ không phải học Tam Tự Kinh mà học gia pháp của hoàng gia, trên gia pháp quy định như thế.
Lý Tượng không dám, nhưng Vân Thọ dám, nó cầm một tảng đá tới trước mặt cung nữ già đập vào chân, nghe thấy cung nữ già đó kêu như lợn bị chọc tiết, Vân Thọ chỉ cung nữ già còn lại:
- Xéo ngay, chọc giận tiểu gia, tiểu gia sẽ cho ngươi biết tay.
Vị tiểu tổ tông này ác danh vang khắp Trường An rồi, nhưng ai cũng biết nó được hoàng hậu cưng như bảo bối, không dám đắc tội, cung nữ già vội vàng quỳ xuống vái lạy:
- Tiểu hầu gia, quận chúa không được ra ngoài, đó là quy củ của tổ tông, nếu quận chúa đi, lão bà tử khó giữ mạng, xin tiểu hầu gia thương xót.
Vân Thọ ngoẹo đầu nghĩ một lúc rồi nói:
- Nàng không thể ra, vậy tiểu gia vào được chứ gì!
Thấy hai cung nữ già không nói, liền đi vào đỡ Yên Dung lên, phủi bụi trên người nó, Yên Dung mới bốn tuổi nhìn thấy Vân Thọ càng khóc lớn, nghẹn ngào muốn Thọ ca ca đưa mình đi tìm mẫu thân, Lý Tượng nhìn thấy Yên Dung như thế, nhớ tới thảm cảnh cũ của mình, cũng khóc luôn.
Vân Thọ cho vải vào túi của Yên Dung, lại bóc một quả cho vào miệng Yên Dung, lúc này Yên Dung mới ngừng khóc, túi áo nhỏ chỉ chứa được ba quả vải, Yên Dung che kín muốn mang cho mẫu thân ăn, không thể để Tượng ca ca nhìn thấy, nếu không sẽ ăn vụng mất, món ngon nhà mình chưa bao giờ nhiều bằng của nhà Thọ ca ca, từ bánh trắng tới kem chưa bao giờ thiếu.
Lý Tượng đi vào bảo Vân Thọ:
- Không được dẫn Yên Dung đi, nếu không muội ấy sẽ bị trừng phạt, đó là quy củ của tổ tông, ai cũng phải tuân thủ, bên ngoài viện toàn là người của phủ tông nhân, bọn họ rất dữ, lần trước bọn ta lén chạy đi, không phải cha ta cầu xin thì hai bọn ta đều bỉ xử phạt, cha nói, nam tử đại trương phu phải nhịn được chuyện không thể nhịn.
Vân Thọ bĩu môi, làm ra vẻ ông cụ non:
- Cha ta không dạy ra như thế, cha luôn nói bất kỳ pháo đài vững chắc thế nào cũng có cách công phá, chúng ta không công phá được là vì phương pháp không đúng, tìm đúng biện pháp là được. Áo của ngươi khi còn nhỏ có còn không, còn thì lấy ra đây, Yên Dung mặc áo của ngươi không phải thành con trai rồi à, ngươi đưa muội ấy đi tìm nương thân.
- Y phục thì có, ta đem muội ấy đi, còn ngươi làm cái gì?
Lý Tượng không hiểu, Vân Thọ am hiểu hoàng cung hơn mình, đám thị vệ hoàng cung lại không dám ngăn cản Vân Thọ, vì sao không dẫn muội muội đi tìm nữ nhân xấu kia, giúp muội muội mình không thành vấn đề, nhưng nó không muốn gặp nữ nhân xấu kia.
- Ngươi ngốc à, ta đi, không phải nói trong ba người có một là Yên Dung sao? Tú lâu của Yên Dung không có ai, đám nữ nhân gia kia còn không điên à?
- Ngươi mới ngốc, ngươi béo hơn Yên Dung, còn cao hơn muội ấy, có ngốc cũng biết là chủ ý thối của ngươi.
Lý Tượng chưa bao giờ cho rằng mình ngốc, cùng Vân Thọ tranh luận.
- Nói ngươi ngốc còn không thừa nhận, ngươi không biết tìm cái chăn bọc lấy Yên Dung, nói là ta uống trộm rượu bị say, ngươi cõng muội ấy lên, ta ở trong tú lâu giả Yên Dung. Cho ngươi biết, cha ta nói Vân gia không có kẻ ngốc, chỉ nhà Hàn Triệt mới không ngừng có kẻ ngốc xuất hiện.
Lý Yên Dung sùng bái nhìn Vân Thọ vỗ ngực, Thọ ca ca thật thông minh, Lý Tượng đành về chỗ mình ở kiếm bộ y phục nhỏ, cách của Vân Thọ có vẻ được.
Lý Tượng đi rồi, Vân Thọ mới lấy toàn bộ vải ra, vì do khoái mã đưa tin mang về, thêm vào hỏng dọc được, kỳ thực không còn bao nhiêu, sau khi đếm rõ số lượng chia thành ba đống nhỏ, chỉ đống lớn nhất nói với Yên Dung cho hoàng hậu nãi nãi, hai đống còn lại cho Dương phi nãi nãi và Âm phi nãi nãi, nãi nãi trong hoàng cung quá nhiều, nó không thể cho hết mọi người, đành cho người thân nhất.
- Ài, không nhiều, chỉ là ít tâm ý thôi, đợi muội không bị cấm túc nữa ta sẽ đưa muội tới Lĩnh Nam, chúng ta ôm cả cây ăn ăn thỏa thích.
Vân Thọ học người lớn thở dài, nói tới vải nó không ừng oán trách cha mẹ ở xa tít chân trời..
Con trai và con gái chưa mười tuổi thì đâu ra vóc người khác nhau, Lý Yên Dung mặc y phục của Lý Tượng khi còn nhỏ, hai cái búi tóc tròn tròn cũng bị Lý Tượng xõa tung, lấy kim quan của Vân Thọ đội lên đầu, tiểu cung nữ thiếp thân của Lý Yên Dung biết ba vị tô tông muốn làm cái gì, sợ chết khiếp, ngồi trên mặt đất tiếp nhận sự giáo dục của Vân Thọ.
- Tốt nhân ngươi trang điểm ta giống Yên Dung, nếu không ngươi rồi, bọn họ không phát hiện thì vạn sự đại cát, nếu phát hiện, ta không nói ngươi cũng biết sẽ có kết cục gì.
Cung nữ run lẩy bẩy nỗ lực lấy áo của Yên Dung mặc lên người béo múp của Vân Thọ, khó lắm mới mặc xong, búi xong hai cái nắm tóc tròn tròn, lại cài vào một cái trâm vàng mang chuông, Vân Thọ đi vài bước rất hài lòng, phẩy tay với huynh muội Lý Tượng đã chuẩn bị xong, bản thân há miệng gào khóc, mỗi lần mình đi Yên Dung đều khóc.
Hai cung nữ già gác ở bên cửa thấy Lý Tượng cật lực cõng một người quấn chăn, định ngăn cản thì có tiếng khóc trên tiểu lâu truyền ra, một cái đầu gài trâm như muốn chui ra bị thiếp thân cung nữ kéo vào, lúc này mới thở phào, ngửi thấy mùi Quả Tử lộ trong chăn liền nhìn nhau cười, vị tiểu hầu gia phiền phức kia uống say rồi, chỉ cần quận chúa không rời tiểu lâu là được.
Lý Tượng đi tới chỗ nhầu cây, thả Yên Dung xuống, giúp nó vuốt lại tóc, nói nhỏ:
- Giờ chúng ta đi tới hậu cung, mẹ muội nhất định ở đó, ta lén đưa muội đi, dọc đường không được nói chuyện, lộ ra thì cả ba đều gặp xui xẻo, lát gặp mẹ muội không cho khóc, cũng không cho gọi lớn.
Thấy Yên Dung kiên quyết gật đầu mới đi trước, Yên Dung bám sát theo.
Điện Vu Lương là nơi chuyên giam cung nhân phạm sai lầm, Đông cung cũng trong phạm vi quản hạt, ai ngờ trong cung điện nho nhỏ này chỉ một năm ngăn ngủi đã giam hai vị thái tử phi.
Nơi này rất thanh tĩnh, thậm chí có thể nói là vắng vẻ, Tô thị hình như chưa bao giờ vì hoàn cảnh bên ngoái thay đổi mà thay đổi bản thân, nay y phục kim thân hoa lệ thành vải thô, vẫn không thay đổi khí chất điềm đạm của nàng, ngồi trước bàn từng châm từng châm thuê một đóa mẫu đơn nở rộ, tương lai Tiểu Tượng Nhi thành thân, thế nào cũng phải có một bộ y phục do đích thân mẫu thân làm, mỗi ngày mơ về tương lai của Tiểu Tượng Nhi là chuyện hạnh phúc nhất của nàng.
Hầu thị ở sát vách lại bắt đầu chửi rủa, ai cũng chửi, chửi từ ông trời tới hoàng đế, chửi phụ quân vô dụng, thậm chí chửi cả Vân Diệp, mình khuyên mấy lần càng chửi dữ, còn giận lây cả mình.
Khuyên bảo vô ích, roi của bà tử hung dữ kia lại rất có ích, mới yên lại hai ngày lại bắt đầu rồi, Tô thị lại rất hài lòng, Tiểu Tượng Nhi của mình chỉ cần có cơ hội là chạy tới thăm, đôi khi còn mang món ăn ngon lành chưa bao giờ được ăn từ Vân gia, nếu như đây là ông trời an bài, Tô thị không cho rằng ông trời đang trừng phạt mình.
Thị nữ thiếp thân lấy từ giếng một thùng nước, rải hoa vào, chẳng biết loại hoa gì, nhưng lá đẹp, nên Tô thị xin về, cẩn thận đem trồng, một năm đã lấp nửa sân, vì tính cách điềm đạm, thêm vào thái tử đôi khi qua thăm nàng, người ở lãnh cung không dám quá đáng.