Lý Thừa Càn ném y phục Vân Diệp tới:
- Ta bao giờ lên mặt với ngươi? Con ngươi thiếu chút nữa đốt cháy nhà ta, ta cũng chỉ cười cho qua, không tới lượt ngươi trách ta.
Vân Diệp không thèm để ý, tự mình nói:
- Được rồi, giờ xong chưa? Bệ hạ đầy ngươi đi đâu? Nếu tới Nhai Châu thì tốt, ngươi thích làm hoàng đế thì chúng ta tay trắng lập nghiệp, dựng lên đế quốc trên biển, biển to hơn lục địa nhiều, không làm được thái tử cũng chẳng sao, dù sao ngươi là nhi tử của bệ hạ, bệ hạ sẽ không giết ngươi đâu, đó là cái vốn của ngươi, còn sống là còn vốn.
- Ta phát hiện ra mấy hải đảo hương liệu, chúng ta kích doanh hương liệu, dần tích lũy vốn, khi vốn liếng nhiều rồi chúng ta đi thật xa lập quốc, à ngươi ném cho ta cái quần đã, ai lại mặc áo ngoài trước.
Nghe Vân Diệp lải nhải, Lý Thừa Càn cười càng thêm vui vẻ, ném quần cho y.
Nhìn nụ cười Lý Thừa Càn, Vân Diệp cũng cười:
- Thế là đúng rồi, bất kết hoàn cảnh tồi tệ đến đâu, chúng ta cũng phải cười đối diện, lúc này ngươi là phượng hoàng mất lông chẳng bằng gà, rất nhiều người chuẩn bị gây bất lợi với ngươi, những người trước kia lấy lòng ngươi, nhận ân huệ của ngươi, nói không chừng là người muốn lấy mạng ngươi nhất.
- Huynh đệ ta dù gặp nạn cũng không phải thứ chó mèo gì cũng ức hiếp được, chỉ cần giết con chó cầm đầu, thủ đoạn phải khốc liệt, xem bọn chúng còn dám sinh ra tâm tư không nên có không?
- Thị vệ của ngươi còn mấy người? Hộ vệ của ta sẽ không bỏ chạy, có họ, an toàn của chúng ta sẽ không phải lo, không được, ngay từ giờ phải lập kế hoạch, trước tiên cho ta biết, bệ hạ định đầy ngươi tới đâu? Có địa phương rồi mới dễ lập kế hoạch, nơi đất nghèo cằn cỗi cũng có tài phú khắp nơi, đó là điều phụ hoàng ngươi vừa dạy ta.
Lý Thừa Càn không phục hỏi:
- Ngươi khẳng định ta không đấu được phụ hoàng tới mức đó à?
Vân Diệp liếc xéo mắt, khinh bỉ nhìn Lý Thừa Càn một lượt:
- Không phải ta coi thường ngươi, ngươi và nhạc phụ ngươi với một đám cỏ đầu tường cộng lại cũng chẳng bằng một ngón tay của bệ hạ, các ngươi manh động, bệ hạ sẽ nhào tới như con hổ. Đừng nói Hầu Quân Tập là danh tướng, rắm thối ấy, giờ ta cũng là danh tướng, nhưng chỉ cần bệ hạ xuất hiện trước trận, tướng sĩ sẽ trói chặt ngươi đưa tới trước ngựa bệ hạ ngay. Phải rồi, ngươi bị bệ hạ bắt ra sao? Có phải thuộc hạ phản bội nộp lên không?
Lý Thùa Càn ngồi phịch xuống đầu giường, thừ người nói:
- Chẳng ai bắt ta cả, là do ta phát hiện chuyện bất thường nên tự chạy tới, ta không có ý tạo phản, ta cũng không dám, ta chỉ muốn có nhiều quyền lực hơn để làm việc, chưa ba giờ hi vọng xa vời tới hoàng vị.
- Nhưng nhạc phụ ta nói, đây là thời cơ ngàn năm khó gặp, phụ hoàng ta bị vây ở thành An Thị, Cật Can Thành Cơ ở U Châu, Phong Sư Tiến ở Đăng Châu, chỉ cần phong tỏa đường lương thảo thủy lục, đại quân của phụ hoàng ta sẽ tan vỡ, khi ấy không cần đao dính máu cũng nắm được đại quyền, chỉ cần học theo cách của phụ hoàng ta là tiến vị phụ hoàng thành thái thượng hoàng, vẫn là cha hiền con thảo.
- Cuối cùng mời cữu cữu Cao Sĩ Liêm chủ trì đại điển trong triều, nhạc phụ ta có thể dân đại quân thảo nguyên nhập quan, nhanh chóng dẹp chư vương không phục, chư vị quốc công xuất chinh, gia quyến đều ở trường an, chỉ cần uy hiếp sẽ ngoan ngoãn chấp nhận hiện thực, rồi ta đăng cơ.
Vân Diệp cười nhạo:
- Kế hoạch tốt lắm, sao ngươi lại thấy không ổn?
- Xéo, nếu làm thế thật, dù thành công ta còn lại cái gì ngoài hoàng vị? Phụ hoàng ta có mẫu hậu làm bạn vẫn thống khổ bao năm, ta làm thế thì triệt để thành cô gia quả nhân rồi, hơn nữa quyền lực nhạc phụ ta hình như càng lớn, đó không phải thái độ của thần tử.
- Lý Thừa Càn ta muốn thực hiện hoài bão, nhưng trả giá lớn như thế ta không làm được, phụ hoàng mẫu hậu sẽ nhìn ta như thế nào, đám Thanh Tước nhìn ta thế nào? Còn có ngươi nữa, không có các ngươi, cuộc đời này còn gì thú vị nữa, nên ta vận lương tới ở cùng phụ hoàng, bọn họ hẳn sẽ không sinh lòng dạ khác nữa?
Vân Diệp thở phào, tên này làm đúng cách tốt nhất rồi, bao nhiêu nghi kỵ sẽ theo đó mà bay hết, chỉ là làm thế sẽ khiến Lý Nhị xấu hổ.
- Thành thực nói ra, khi Hầu Quân Tập lập kế hoạch, ngươi có động lòng chút nào không?
Vân Diệp ghé vào tai Lý Thừa Càn hỏi nhỏ:
- Nói thế nào nhỉ, đúng là có tích tắc muốn làm thế, hự! Sao ngươi đánh ta.
Lý Thừa Càn ôm bụng đau đớn ngã ra giường làm bộ vô tội hỏi Vân Diệp:
Đá đè trong lòng không còn nữa, nhìn cái gì cũng thoải mái, Lưu Tiến Bảo cười sao đôn hậu thế? Cười như được thưởng, ném hạt châu tới, hắn cười càng ngốc.
Mưa tuyết sao mãi chẳng dứt? Trên lều toàn là mảnh băng long lanh, xếp thành từng hàng, trông giống que kem, nếu rắc thêm ít đường chắc là ngon.
Nghĩ là làm, mút que băng, giữa trời rét buốt đúng là hưởng thụ tột đỉnh.
Tâm tình Vân Diệp tốt, không khí trong doanh trại y trở nên vui vẻ, mấy ngày trước mặt hầu gia như đóng băng, dù thắng trận cũng chẳng vui, giờ nhìn hầu gia mút que băng chùn chụt, biết ngay tâm tình hầu gia rất tốt.
Thái tử điện hạ mang tới vô số đồ tiếp tế, thịt khô, đồ hộp đều có, Nhân Hùng vừa ngoạm một miếng thịt, vừa cắn quả quýt, mồm đầy nước, sướng khoái vô cùng. Mỗi tội trong quân không cho uống rượu, mất hứng, trên thuyền mỗi ngày được hai lạng rượu, xét từ điểm này, làm lục quân rất lỗ vốn.
Chỉ cần tâm tình tốt là Vân Diệp muốn làm đồ ăn, trên đống lửa bắc một cái nồi lớn, ớt đỏ rực quay cuồng, thịt dê to như bàn tay nhấp nhô, ai thích ăn miếng thịt mỏng tẹo, thịt phải cắm ngập răng mới là vương đạo.
Lý Thừa Càn vừa ăn vừa suýt xoa, hắn sợ cay, thế nhưng lại thích cảm giác cay rát này, hôm nay Vân Diệp quá hưng phấn, chẳng những cho nhiều ớt, mà còn lỡ tay cho nhiều hạt tiêu, hiện giờ miệng cả hai đã mất tri giác, Lý Thừa Càn thống khổ chỉ môi ú ớ nói:
- Mất tri giác rồi, lát nữa ta còn phải tấu đối với phụ hoàng, rất bất kính.
- Bất kính cái rắm, chỉ cần ngươi không tạo phản là tôn kính lớn nhất với phụ hoàng ngươi rồi, cha con ngươi cứ thong thả mà chơi với nhau đi.
- Ngươi không thể giúp ta nghĩ cách à, chuyện này không che giấu được người khác, ta không tạo phản tất nhiên không sao, nhưng nhạc phụ ta, Cật Can Thành Cơ, Phong Sư Tiến, Đỗ Chính Luân, Đỗ Hà sẽ gặp họa, đều là thuộc hạ của ta, nếu bị chặt đầu thì sau này còn ai trung thành với ta nữa, ngươi lắm mưu mô, mau nghĩ cho ta một cách tốt.
Vân Diệp ăn thịt quá nhiều rồi, mò một miếng khoai tây đã nhũn nhoét, vừa ăn vừa nói:
- Với cái tình này mà ngươi còn muốn đoạt hoàng vị, thực ra đây mới là lúc ngươi thể hiện, đám Hầu Quân Tập chết hết mới có lợi cho ngươi, bọn họ chết rồi, thế lực ban đầu tiêu vong, khi lòng người hoảng loạn, ngươi thi triển chút thủ đoạn là có thể làm họ quy thuận dưới cờ của ngươi.
- Nghĩ mà xem, đám Hầu Quân Tập có mấy kẻ một lòng theo ngươi, bọn họ chỉ nhìn trúng lợi ích tương lai, đều có tính toán riêng, chỉ có đám người đó chết hết thì thế lực kia mới thực sự thuộc về ngươi, lúc này ngươi phải mong bệ hạ nặng tay mới đúng, cứu giúp? Ngươi định tự chuốc lấy phiền toái à?
- Tiểu Diệp, thế nào cũng phải có chút đạo nghĩa chứ? Nghĩ cho họ cũng là việc của kẻ trên như ta.
Lý Thừa Càn dừng đũa, do dự hỏi: