Đại tướng lập doanh rất cầu kỳ, càng gần trung quân tức là địa vị trong lòng hoàng đế càng cao, quan văn như Hứa Kính Tông không tính, trong võ thần gần hoàng đế nhất là Trường Tôn Vô Kỵ, tiếp đó là Lý Đạo Tông, Lý Tích, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt..
Vân Diệp tới, được hoàng đế bố trí ngay trong quân trướng của mình, an bài ở đây lại không tính là sủng tín nữa, vì ở đây toàn là thân binh của hoàng đế, thủy sư Lĩnh Nam trực thuộc hoàng gia, mọi người đều coi y là thân binh của hoàng đế, thân binh không bảo vệ hoàng đế thì bảo vệ ai?
Toàn bộ quân doanh vật tư phong phú nhất phải kể tới doanh trại của Vân Diệp, y là kẻ không chuẩn bị đồ ngon thì không nhấc đít.
Một con dê, một sọt bánh bao, chẳng mấy chốc bị Tiết Nhân Quý ăn hết, Vân Diệp dụi mắt tới mấy lần, tưởng mình nhìn nhầm, tên này tốc độ ăn không nhanh, nhưng không nghỉ chút nào, tay trái đùi dê, tay phải bánh bao, thi thoảng uống ngụm nước.
Thấy hắn ăn hết cổ dê, Vân Diệp đưa luôn cả nửa cái chân dê còn lại cho hắn, xem hắn có ăn được nữa không, Tiết Nhân Quý cười chất phác, chẳng chê, tiếp tục cắn xé.
Mói đầu Lưu Tiến Bảo và Cẩu Tử còn có ý đồ tỷ thí, về sau nó tới nứt bụng mà Tiết Nhân Quý vẫn thong thả ăn, đành chịu thua.
Dã sử cũng ghi Tiết Nhân Quý một bữa ăn hết một con trâu, Vân Diệp không tin, hổ cũng chẳng ăn được nhiều như thế, dê Cao Lý tuy hơi gầy, nhưng cũng phải ba mươi cân, thêm vào sọt bánh bao, để Vân Diệp ăn có thể ăn mười ngày, với Tiết Nhân Quý chỉ là một bữa mà thôi.
Vân Diệp tò mò nhìn bụng Tiết Nhân Quý, bụng hắn không thay đổi gì lớn, thứ vừa ăn đâu rồi? Thế này không phù hợp với định luật bảo tồn.
Chả lẽ trong bụng tên này trừ dạ dày không có tim gan phèo phổi gì cả? Tấm thân hùng tráng sinh ra chỉ để ăn cho nhiều?
Tiết Nhân Quý cuối cùng cũng ăn no, ợ một cái bái tạ Vân Diệp:
- Hôm nay nhờ hầu gia khoản đãi, mạt tướng được ăn no, có bữa này, mạt tướng có thể ba ngày không ăn.
Người không phải lạc đà, không có bướu chứa năng lượng, không phải trâu có bốn cái dạ dày, có thể ợ thức ăn ra nhai lại, cái tên này thân mang ưu điểm của cả lạc đà và trâu, kỳ nhân như thế phải để Tôn Tư Mạc đi nghiên cứu một phen, nếu có thể phổ biến bản lĩnh này, khi đánh trận sẽ rất thuận tiện.
Ăn no rồi người ta vỗ mông về chỗ Trương Sĩ Quý báo danh, chỉ để lại Vân Diệp ngây ra như ngỗng ỉa nhìn đống xương dê, con mẹ nó, tên này đúng là thứ giá áo túi cơm thực sự.
- Ăn một con dê với một sọt bánh bao có là gì, khi trẫm còn trẻ ăn chẳng kém hắn là bao, giờ có tuổi rồi không thể ăn uống tùy tiện như vậy nữa.
Khi Vân Diệp vào gặp Lý Nhị thì ông ta đang ăn cá hộp, bên cạnh bát cháo ngô, rau Vân Diệp mang theo xào hai mớ, y nhìn thế nào cũng không ra ông ta giảm lương như Tiết Nhân Quý nói.
- Tiểu tử, ra biển biết giá trị của đất đai rồi chứ? Trên hoang đảo cũng phát hiện cả rừng hương liệu, chả lẽ Liêu Đông to lớn không bằng hoang đảo ngươi tìm thấy.
- Trẫm không ngại gian khổ muốn mở rộng bản đồ, kết quả bị người ta nói là ham công lớn, nói Liêu Đông là chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi, cách Trường An quá xa, không dễ khống chế, lại dễ gây họa, viễn chinh hao phí tiền lương là chuyện không sáng suốt.
- Nếu đúng là thế năm xưa trẫm cần gì xông pha mũi tên hòn đạn đánh hạ giang sơn, cần mỗi cái Trường An là được, quản hạt một cái thành giàu có, đơn giản nhẹ nhõm sao không làm?
- Toàn muốn sống an nhàn sung sướng, không biết rằng khi tranh đoạt thiên hạ, chẳng những phải giác ngộ nắm giang sơn, còn phải đảm bảo quyền lợi hoàn chỉnh của nó, nên trẫm mới tới Liêu Đông, kiệt lực muốn đảm bảo cửu châu vẹn toàn.
- Anh linh hiền vương các đời đang trên đầu nhìn xuống, nếu giang sơn xã tắc nếu vẹn toàn trong tay ta, thậm chí mở rộng, trăm trăm tuổi gặp bọn họ cũng có thể thản nhiên ngồi ngang hàng với bọn họ.
- Nay nếu chỉ hạ An Thị rồi về nhà, mục đích chuyến chinh phạt lần này đã đạt được, Cao Ly đã bị áp chế ở bán đảo, để chúng và Tân La, Bách Tề tiếp tục đánh nhau, thời cơ chín muồi phái một viên tướng giỏi xuất chinh là đủ.
- Tướng sĩ đã xuất chinh một năm rồi, phải nghỉ ngơi thôi, tiểu tử, mau nghĩ cách, một tháng sau đất cứng trẫm sẽ đánh thành, vì giảm bớt tướng sĩ thương vong, ngươi cố gắng lên.
Lý Nhị dùng ngữ khí cực kỳ bình đạm, như nói chuyện nhà, nhưng hàm nghĩa trong đó không cần nghi ngờ, ông ta nghĩ thế và nhất định sẽ làm thế.
- Thành An Thị đã là đèn cạn dầu, chỉ cần toàn quân tấn công từ bốn phương tám hướng nhất định sẽ phá được, nhưng Dương Vạn Xuân vẫn còn, ắt sẽ tử chiến, tướng sĩ gục ngã trước khi thắng lợi tới thật không đáng, chỉ cần giết Dương Vạn Xuân, thành An Thị không đánh cũng phá được.
- Ngươi cho Tiết Lễ ăn no là để hắn đi ám sát Dương Vạn Xuân à? Tiễn thuật của Tiết Lễ tuy cao, nhưng Dương Vạn Xuân nấp trong thành, muốn giết không dễ.
Lý Nhị hoài nghi nhìn Vân Diệp một lúc rồi nói tiếp:
- Không được có mưu đồ với Tiết Lễ, người này trẫm còn dùng vào việc lớn, không cho ngươi mang tới thư viện nữa, nay thư viện trái trĩu chịt, tới lúc trẫm thu hoạch rồi. Hứa Kính Tông không tệ, tâm tư mẫn tiệp, rất có kiến thức, nếu như còn người như thế ngươi là huấn quý phải tiến cử, đó là trách nhiệm, trẫm biết sở thích của ngươi, nhưng không cho thu nhân tài nữa, cứ như là chuẩn bị mưu phản vậy.
Vân Diệp trợn hết lòng trắng lên rồi, mưu phản? Kẻ nào chụp cho mình cái tội mới này? Không phải tử địch ai lại làm thế?
- Trợn mắt cái gì, làm việc không nghĩ tới hậu quả, để người ta tóm lấy đuôi, ngươi tự tính xem, chiêu mộ quân đội, chế tạo chiến hạm, có cái nào không phải tội chặt đầu? Tấu chương đàn hặc ngươi không ngớt, trẫm và hoàng hậu chỉ cười mà thôi, Phòng Huyền Linh cũng lo lắng rồi, ngươi mang cả nhà đi, rõ ràng là dấu hiệu tạo phản, có kẻ đã yêu cầu trẫm bố trí trọng binh ở Mai Lĩnh cổ đạo rồi.
- Về sau làm việc theo lẽ thường tình có được không hả? Tuân thủ một số quy củ không hai gì hết, thiên hạ thực sự không phải do một mình trẫm định đoạt, Hán Cảnh Đế tin tưởng Triều Thác như thế, ngươi biết kết cục của hắn đấy, từ xưa tới nay không chỉ có Triều Thác bị chết oan.
- Trước kia ngươi còn nhỏ có thể chấp nhận được, giờ ngươi để râu rồi, không thể làm thế nữa, trở về dạy dỗ tốt Tiểu Nha, về Trường An gả cho Lý Hữu, như vậy có thể bịt miệng được tất cả.
Nói một đống lời uy hiếp rồi mới vào trọng điểm, Vân Diệp yếu ớt nói:
- Bệ hạ, Tiểu Nha bị thần chiều hư rồi, vì thể diện hoàng gia, bệ hạ nghĩ lại một chút.
- Thì Thì rất tốt, Lý Ảm nay tới đất phong, có sư phụ quản giáo, nhưng tin tức truyền tới đã quy củ hơn nhiều, trước kia nó ở thư viện không tệ, rời thư viện lại ngựa quen đường cũ, tới khi thành thân với Thì Thì mới quy củ.
- Lý Hữu cũng thế, khi ở thư viện trẫm rất hài lòng, nhưng vừa về tới vương phủ, ngươi xem nó giao du với loại người nào, cho nên vương phi của nó phải mạnh mẽ, cưới khuê nữ nhà khác đoán chừng hại người ta, nhưng mà Tiểu Nha, ha ha ha, lần trước nhìn thấy Tiểu Nha cưỡi lên người Lý Hữu đấm đá trong hoàng cung là trẫm có ý này rồi.
- Lý Hữu văn không thành, võ chẳng xong, Tiểu Nha cũng thế phải không? Chẳng phải ngươi lo Tiểu Nha không gả đi được còn gì? Giờ tốt quá rồi, cá thối với tôm chết quá hợp, huống hồ Tiểu Nha tuy ngang ngược, nhưng tâm địa thiện lương, hiếu kính trưởng bối, Âm phi hâm mộ Dương phi có nhi tức ngoan, đã cầu xin trẫm, muốn Lý Hữu cưới Tiểu Nha.