Khi cánh buồm của Vân Diệp xuất hiện ở chân trời, thành Quảng Châu trở nên điên cuồng, vô số thương cổ ngóng đợi hàng hóa vây chặt bến tàu, vô số hỏa kế giơ biển gỗ viết tên hàng hóa, liều mạng chen về phía trước, chỉ có phú thương cần hương liệu là ngồi trong tửu lâu, chẳng hề quan tâm, hương liệu chẳng thể có nhiều, mọi người đã thương lượng hạn ngạch rồi, đợi đội thuyền xử lý xong hàng hóa khác mới ra tay.
Dương Nguyên Nghĩa thứ sử Quảng Châu mặc thanh bào, chắp tay sau lưng đứng trên bến tàu, ông ta tới đón Ngụy vương và Vân hầu, các loại ý chỉ ở kinh thành đã chất đống trên bàn, dịch trạm cũng chật kín tín sứ khắp nơi, vì không liên hệ được với hai người họ, đành đợi ở dịch trạm, khí hậu Lĩnh Nam hành ông ta thừa sống thiếu chết, đã có một vị trung sử chết ở Quảng Châu rồi.
Ba chiếc chiến hạm khi đi mới toanh, khi về thì rách rưới, cứ nhìn cánh buồm chắp vá, mạn thuyền tan nát là biết chuyến đi xa này gian nan thế nào.
Tướng sĩ gày đen nhưng càng thêm khỏe khoắn, vừa bước xuống thuyền liên loạng choạng, quen sống trên biển khơi rồi, dẫm lên đất liền vững trãi không có cái cảm giác bồng bềnh kia, ngã cả một đám.
Cản này quá quen rồi, Dương Nguyên Nghĩa cười ha hả lệnh thủ hạ đỡ người bị ngã đi chầm chậm, đợi tới khi quen cảm giác trên đất liền rồi mới buông tay.
Lý Thái ăn vặn chỉnh chu, dương dương đắc ý xuống thuyền, hắn không ngã, vì thị vệ trưởng đã đỡ một bước rồi, tiếp nhận Dương Nguyên Nghĩa hành lễ.
Vân Diệp chẳng có triệu chứng gì, y quá quen chuyển đổi hai cảm giác bồng bềnh và chắc chắn rồi, thủ hạ của y tới từ thủy sư Lĩnh Nam cũng không thành vấn đề.
Dương Nguyên Nghĩa đỡ Lý Thái chỉ có thể cười gật đầu tạ lỗi với Vân Diệp, Vân Diệp chẳng rảnh nói chuyện với ông ta, vì nhìn thấy Phùng Áng và Lý An Lan.
- Vân hầu trên đường có bình an không?
Phùng Áng từ xa thấy nhi tử xách một cái bọc lớn xuống thuyền, rõ ràng rất muốn nói chuyện với nhi tử, lại tới bắt chuyện với Vân Diệp.
- Phùng công, tâm tư của ông không ở chỗ ta, cứ đi gặp con cháu mình đi, chúng ta nói chuyện kỹ lưỡng sau, lần này nhiều điều để nói đấy.
Vân Diệp đùa:
Lão Phùng nhìn Lý An Lan sau lưng, nhướng mày cười:
- Được, lão phu không làm người ta ghét nữa, ngươi thoải mái đi, lão phu xem Trí Dũng mang thứ bảo bối gì về mà phải tự mình vác.
Lý An Lan má đỏ rực nhìn Vân Diệp cười hì hì đi tới, trước mặt bao người, Vân Diệp không thể không thi lễ, chắp tay nói:
- Điện hạ có khỏe không?
Lý An Lan lườm Vân Diệp một cái, định đi gặp Lý Thái.
- Một tên đệ đệ có gì mà cần gặp, nàng phải gặp ta đây này, mau về thôi, chỗ này đông quá không tiện ra tay.
Vân Diệp đĩnh đạc nói:
Một nữ tử yếu đuổi sao là đối thủ của nam nhân khả năng đang bị tinh trùng lên não, bị Vân Diệp kéo lên xe ngựa, người trên thuyền đã bố trí xong cả rồi.
Vân gia cũng có viện tử ở Quảng Châu, xe ngựa vào nhà là tới thẳng hậu viện, trong ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn và bà tử, Vân Diệp bề Lý An Lan y phục xộc xệch vào phòng ngủ.
Một năm rồi, lúc đi là trước năm mới, khi về vẫn là trước năm mới, một đám nam nhân rúc trên thuyền, nín nhịn tới phát điên, giờ lên bờ, lại đối diện với mỹ sắc, ai còn để ý hạ nhân chê cười, một năm nhung nhớ, một năm khao khát chỉ chực bùng nổ.
Lý An Lan ngây ngất trong vòng tay Vân Diệp, y đen hơn, nhưng cường tráng hơn, rắn chắc hơn xưa rất nhiều, bốn cánh môi từ lúc xuống xe xoắn xuýt lấy nhau không rời, suýt làm nàng ngạt thở.
Vân Diệp hết sức thô bạo, hôm nay Lý An Lan ăn mặc cực kỳ chính quy, chính vì thế cực kỳ phiền phức, y chẳng đủ kiên nhẫn, xé tan nát y phục cao quý của nàng, Lý An Lan vừa tức mình vừa buồn cười, nhưng chỉ đành phối hợp, chiếc yếm vừa kéo xuống, hai bầu vú mềm mại lọt vào tay y, người nàng khẽ run rẩy, tay Vân Diệp giờ thô ráp vô cùng, lại vày vò bầu vú mềm không thương tiếc, chút đau đớn đồng thời mang theo khoái cảm mạnh mẽ như thủy triều sâu trong lòng tràn lên.
Lý An Lan bị giải trừ vũ trang toàn bộ rồi, người Vân Diệp nóng sôi, gấp gáp cởi y phục, nhưng càng gấp cởi y phục càng phiền, khốn kiếp, cái đai lưng sao thắt chết rồi, cởi thế nào cũng không ra, toát hết mồ hôi, Lý An Lan nhắm mắt chờ đợi, đợi mãi không thấy y tiến vào, mở mắt ra thấy y loay hoay cởi y phục đến là thương, ngồi dậy giúp y cởi đai lưng, cởi mãi đến bản thân phì cười, Vân Diệp ngạc nhiên rồi cũng cười ha hả, Lý An Lan càng cười càng lớn, người nhũn ra trên giường gấm.
Vân Diệp ìu xìu nằm xuống bên cạnh nàng:
- Chịu thôi, nam nhân vô dụng vậy đấy, mấy ngày trước khi về tới nhà trong lòng toàn các nàng, chuẩn bị thấy các nàng rồi là ôm chặt lấy, hận không thể đem các nàng hòa vào lòng, ai ngờ nhìn thấy nàng chỉ muốn dày vò, hoàn toàn chẳng còn chút nhu tình nào nữa.
Lý An Lan mắt khép hờ nằm trên người Vân Diệp:
- Càng thế thiếp càng yên tâm, càng thích, nữ nhân thủ tiết là thiên kinh địa nghĩa, nhưng chưa từng nghe nói nam nhân thủ tiết, trên biển tịch mịch sao không kiếm ít hồ cơ xinh đẹp? Thiếp thân không phải người không hiểu tình lý.
Vân Diệp lật nàng lại đét lên cái mông trắng trẻo:
- Chuyện này làm cùng các nàng mới có ý nghĩa, bừa bãi cùng người khác còn ra gì, chỉ dã thú mới làm thế, có điều nhanh một chút, ta sắp thành dã thú rồi.
Lý An Lan lấy dưới gối một cái chùy thủ, cắt đứt đai lưng của Vân Diệp, thổi phù một hơi vào tai y:
- Đừng để chưa tới chợ đã hết vốn như vừa rồi nhé …
Chưa dứt lời bị Vân Diệp rống lên đè xuống, như mãnh thú giam cầm bao năm thoát khỏi lòng, tiếp đó khoái cảm điên cuồng không đè nén được.
Sáng sớm, Vân Diệp tỉnh lại từ giấc ngủ say, trời đã sáng, y cùng Lý An Lan hoang đường suốt từ chiều hôm qua, chẳng nhớ nổi qua mấy lần nữa, chỉ biết cơm tối cũng chẳng ăn, lúc đầu Lý An Lan còn phối hợp, sau đó nằm bẹp ra kệ y muốn làm gì, cuối cùng cả hai ân ái còn lăn ra ngủ, gần nửa đêm Vân Diệp mệt mỏi cực độ mới ngủ thiếp đi, hiện giờ rèm châu phủ xuống khuê các, trong rừng hoàng anh đua ca, dưới hiên hai con chim én âu yếm..
Nha hoàn cuốn rèm lên, thêm hương vào lò, trong hương thơm dìu dịu, Lý An Lan ngồi trước gương trang điểm, màn màu xanh lục che ánh sáng chiếu qua khoe cửa, thành bóng hoa vụn trên giường, động tác Lý An Lan nhẹ nhàng mà ưu mỹ, nàng chỉ mặc yếm, gò vai trắng dưới ánh mặt trời mịn màng, cặp mông tròn trịa dưới eo khơi lên dục vọng của nam nhân, Vân Diệp vội nén xuống, còn tiếp tục thế nào lại có chuyện hoang đường.
Đem sự chú ý di chuyển ra ngoài phòng, lúc này mới phát hiện viện tử này rất đẹp, dưỡng liễu lay động bên ao sen, mấy cây nhỏ nở đầy hoa vàng, mang hương hoa vào trong màn.
Vân Diệp vặn mình, mọi thứ đều làm người ta dễ chịu! Trong hoàn cảnh và không khí này nếu không ngủ giấc nữa thì có lỗi với bản thân, Vân Diệp ôm gối của Lý An Lan, chui vào chăn, định ngủ tới trời già đất hoang mới thôi, ở trên thuyền chẳng ngày nào được ngủ yên ổn, giờ xong cả rồ, muốn ngủ thế nào thì ngủ.
Lý An Lan khẽ lay Vân Diệp:
- Phu quân, dậy đi thôi, không thể ngủ nữa, thiên sứ trong kinh đã tới lâu rồi, nếu không ra là thất lễ.
- Đừng làm phiền ta, nàng còn dám khiêu khích ta, cẩn thận ta khiến nàng giờ này ngày mai cũng chưa xuống giường được, chuyện trong kinh liên quan chó gì tới ta, ta là quan viên nhàn tản, có ta hay không cũng thế.
Lý An Lan nghiêm mặt đánh Vân Diệp một cái, lấy khăn mặt trong chậu ụp lên mặt y, đây là nước giếng lạnh băng, bà nương thối này muốn mưu sát thân phu, Vân Diệp rùng mình ngồi bật dậy.
- Ngủ với ta.
Vân Diệp mắt nhìn Lý An Lan không chớp, dụ khị:
- Chàng ra tiếp thiên sứ đi, rồi dùng ít cơm, sau đó muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ, muốn thiếp bồi tiếp cũng được, ngủ tới vào quan tài luôn cũng không sao.
- Ngủ với ta!
Vân Diệp hét lên, kéo Lý An Lan ngã nhào xuống giường, mái tóc vừa vấn kỹ lưỡng bị xõa tung, lại bị y lột thành dê trắng trẻo, khiêu khích nàng thở hổn hển liên hồi, vỗ mông nàng hai cái mới cười ha hả ra tiếp thiên sứ.