Vân Diêp rời địa lao liền thấy Linh Đang dắt tay Lý Dung, định tới nhà Lý Thái đối diện chơi, cữu cữu ở đối diện nhà mình, Lý Dung vô cùng vui sướng.
Cả nhà ba người tới chơi, nói ra ba bốn ngày rồi Lý Thái không lộ diện, nữ nhân bị cướp kia khiến hắn mê mẩn như vậy à? Bản thân mê mẩn đã đành, nhưng bằng cái gì khiến nhà lão tử bị ám sát?
Vân Diệp tới nhà, Lý Thái cười vô cùng vui vẻ, vì sau lưng hắn là nữ tử kiều diễm như hoa, nhìn châu báu khắp người nàng là biết nàng rất được Lý Thái sủng ái.
Nữ tử này da trắng trẻo, dáng vẻ yếu đuối, khi hành lễ với Vân Diệp hương tỏa thơm ngát, không biết sức bao nhiêu nước hoa, mỹ nhân như họa, nhưng Vân Diệp càng nhìn càng thấy xấu, không phải vấn đề tướng mạo, không phải vì nước hoa quá đậm, không phải vì nàng quấn chặt lấy Lý Thái nhõng nhẽo, vì nàng nói với Vân Diệp nhà nàng đời đời ở Hợp Phố, tổ tiên là huân quý Tiền Tùy, vì đắc tội với hoàng đế mà bị đày tới đây, may mà gặp được vương gia nên thoát khỏi bể khổ.
Khi vào cửa Vân Diệp đã làm rõ, nữ nhân từ Hợp Phổ đưa tới Ung Châu chỉ có một, thị vệ trưởng chỉ tay lên trời thề tuyệt đối không có chuyện cướp đoạt dân nữ, khi Phùng gia đưa tới, nữ tử này rất vui mừng, mấy ngày qua càng tìm đủ mọi cách lấy lòng vương gia, không khác gì nữ nhân trong Ngụy vương phủ, có khác là nàng đẹp hơn thôi.
Vùng Hợp Phố có mấy người biết nói tiếng quan thoại chứ? Vân Diệp thậm chí đã đoán được chiều hướng câu chuyện, tỷ tỷ kiên cường vì nuôi muội muội đã biến mình thành thải châu nữ, xem ra còn là cao thủ đỉnh cấp trong đám thải châu nữ, bản thân khổ cực, nhưng chăm muội muội như đại gia khuê tú, không phải lo cái ăn cái mặc.
Khi tỷ tỷ ra biển mò ngọc, thám tử Phùng gia biết trong thôn cá có một mỹ nhân hiếm có, vì thế cướp mỹ nhân đi, khi mỹ nhân khóc lóc thút thít biết mình hầu hạ vương gia thì lập tức không còn bi thương nữ, ngược lại một lòng muốn ôm lấy cái cây lớn này. Đó là tình huống đại khái của câu chuyện, không thể sai bao nhiêu, đáng thương cho tỷ tỷ liều mạng đi cứu muội muội.
- Tối qua có nữ thích khách tới phủ, thân thủ nhanh nhẹn, có điều bị hộ vệ bắt được, đợi tới giờ ngọ ba khắc chặt đầu, nói cái gì mà tới cứu muội muội của mình, phủ lãnh chúa đâu ra chuyện cướp đoạt dân nữ, đúng là hoang đường, cứng đầu không nói ra người sai phái, đành giết cho xong chuyện.
- Lĩnh Nam từ xưa là vùng loạn lạc, thích khách xuất hiện không ngớt, Đồ Tuy thống lĩnh bốn mươi vạn quân Tần không phải bị giết mất nhi tử sao? Nếu trong nhà thị vệ không đủ thì điều từ chỗ ta một chút, huynh đệ chúng ta thân quý thịt mềm, chết dưới tay thích khách không kiếm lại nổi nữa.
Vân Diệp và Lý Thái thấp giọng cười đùa, một sinh mạng thế là bị xác định, khóe mắt Vân Diệp phát hiện người mỹ nhân kia run lên, mặt cứng đờ, có điều chốc lát là khôi phục bình thường, bê ấm trà mỉm cười nghe hai bọn bọ tán gẫu, bộ dạng điềm tĩnh lạnh nhạt.
Cứ nhìn trộm cơ thiếp của người ta mãi cũng không ổn, liền đưa mắt ra sân, Lý Dung đang hò hét đuổi theo một con vẹt cực lớn, khó lắm mới bắt được con vẹt không nhỏ hơn gà là bao, xách cổ mang tới trước Linh Đang khoe, nó cho rằng mình bắt đượcmột con chim đẹp nữa, có thể nhổ lông làm quạt cho mẫu thân. Lý Thái vỗ bàn cười lớn, nói con vẹt đó là thú cưng của mỹ nhân, nay bị Lý Dung nhổ lông làm quạt cho mẫu thân cũng coi như tận dụng triệt để, mỹ nhân tuy không đành lòng, nhưng vẫn cười nói tán thành.
Linh Đang khuyên mãi mới làm Lý Dung hiểu ra, con chim này do người ta nuôi, không phải là chim hoang, trẻ con vẫn có quan niệm thị phi, quyến luyến buông con vẹt, nhìn con vẹt chui vào dưới váy nữ tử kia không ra nữa, mặt không giấu nổi thất vọng.
Mỹ nhân bắt lấy con vẹt đặt lên giá, thuận tay buộc chân nó lại, hai tay đưa cho Lý Dung:
- Nếu thế tử thích, vậy tỳ thiếp hiến cho thế tử, con vẹt này tên là Lục Nô, rất thú vị, mong nó làm thế tử vui.
Lý Dung cao hứng nhận lấy con vẹt, bất chấp con vét kêu khiếp đảm, kéo tay di nương trở về nhà, tự mình dạy con vẹt nói chuyện.
Vân Diệp trầm tư nhìn mỹ nhân, thấy mắt nàng đầy vẻ khẩn cầu, không làm tiểu nhân nữa, Lý Thái khi tận hưởng cơ thể mỹ nhân, nào biết mỹ nhân đang tận hưởng vinh hoa phú quý? Vốn đây là vụ trao đổi, chẳng thể nói ai chiếm đoạt của ai, mỹ nữ vứt bỏ tỷ tỷ, lại muốn lấy thú cưng bịt miệng mình, hi sinh nhiều như thế chỉ vì muốn sống cuộc sống quý phu nhân, chỉ cần không hại gì thì ai thèm quản.
Thương lượng với Lý Thái chuyện đón thiên sứ, người tới Lĩnh Nam chẳng ngờ là Chử Toại Lương, không biết mang theo sứ mệnh gì, Phùng Áng không thăm dò được, rất kín miệng, nếu Lý Thái tới đất phong của mình, trong triều có lẽ có tin đồn hắn chuẩn bị tạo phản, tới Lĩnh Nam thì chỉ là làm bừa, nơi này Lý Thái không có đất để cắt đất xưng vương.
Cho nên không ai rõ hoàng đế có ý định gì, lệnh Lý Thái trở về? Tựa hồ không cần tới trọng thần như Chử Toại Lương, có điều năm ngày nữa chân tướng sẽ sáng tỏ thôi.
Thái châu nữ kia nghỉ ngơi một buổi sáng, cuối cùng đã phục hồi, tựa hồ biết vận mệnh của mình, liền lấy một vòng ngọc trên cổ, đưa Lưu Tiến Bảo, nói chỉ cần đưa vòng này cho muội muội, ả sẵn sàng hi sinh bất kỳ cái gì, kể cả tấm thân xử nữ của mình.
- Hầu gia, chuỗi ngọc đó là vật bản mệnh của thải châu nữ, không thể tùy tiện đưa cho người khác, cho dù chết cũng mang theo, ngài xem...
- Không tệ, Lưu Phúc Lộc biết thương hương tiếc ngọc rồi, ả lấy phu nhân ra uy hiếp ta có do dự chút nào không? Huống hồ phu nhân còn có thai, phạm lỗi sao có thể không bị trừng phạt.
Lưu Phúc Lộc thấy hầu gia không vui, quỳ sụp xuống, cúi đầu không nói.
- Nếu ông thương ả thì nói với ả, muội muội ả sống rất tốt, gầm vóc lụa là, lại được người ta yêu thích, mấy năm nữa nói không chừng còn thành phi tử, không cần lo nữa.
Lưu Phúc Lộc ủ rũ nhận lệnh rời đi, hầu gia muốn phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của thải châu nữ, biết rõ sắp chết, lòng có lưu luyến sẽ dễ chịu hơn, vì muội muội mà hi sinh tính mạng của mình, như thế xuống suổi vàng có thể ăn nói với cha mẹ, khi biết mình hi sinh vô ích, sẽ sống không bằng chết, đây gọi là xát muối vào tim.
Thấy Lưu Phúc Lộc xuống địa lao, Vân Diệp cười, muốn sống lại lần nữa không phải dễ dàng, tâm không chết đâu ra trùng sinh, trong nhà luôn theo một người bảo vệ phụ nữ trẻ nhỏ, nam nhân không tiện, lần này Linh Đang bị bắt chạm vào thần kinh của Vân Diệp, thải châu nữ đánh gục được năm tráng hán kinh nghiệm sa trường, tuyệt đối là nhân tuyển thích hợp, Vân gia thích thu giữ các loại người kỳ quái, thích hơn giữ vàng.
Tiếng thét điên cuồng trong địa lao mà Vân Diệp vẫn nghe thấy rõ ràng, người trọng tình nghĩa đều là người tốt, tội phạm giết người trọng tình nghĩa cũng được người ta đánh giá cao hơn một bậc, lấy mạng nuôi một muội muội lòng lang dạ sói coi như ngươi xui xẻo, may mà bản hầu gia gặp được ngươi, với bộ dạng họa quốc ương dân kia của muội muội ngươi thì sớm muộn cũng có chuyện, kẻ thèm khát mỹ sắc sẽ giết ngươi trước tiên, tuy ngươi tổn hại Tiểu Linh Đang, nhưng hầu gia vẫn cứu ngươi một mạng.
Đem suy nghĩ của mình nói với Linh Đang, Linh Đang cười rất vui vẻ:
- Phu quân, làm thế là đúng, chàng là người tốt, khi chàng phát hiện thiếp thân ăn vụng trong cung, thiếp đã biết chàng là người tốt rồi, người tốt sẽ chịu thiệt, người bị phạt trong cung đại đa số là người tốt. Hiện giờ thiếp sống rất tốt, được chàng chăm lo, chân thiếp phù, chàng xoa bóp cả đêm, thiếp đều biết cả.
- Phu quân, thiếp chỉ mong con chúng ta bình yên sinh ra, ông trời cho thiếp mọi thứ rồi, phu quân chàng thả thích khách đó, thiếp rất vui, coi như tích đức cho con trong bụng.
Vân Diệp cũng cao hứng, mắt nhìn nữ nhân của mình không quá tệ, mặc dù không giống thần tiên cầm sắt hòa minh trong ảo tưởng, ít nhất nàng nào cũng là con người đầy đủ hỉ nộ ái ố, nếu từ sáng sớm thức dậy đã ngâm thơ làm phú chẳng bằng chết ngoéo cho xong, vì lúc đó đi nhà xí quan trọng hơn so với làm thơ.
Thật tốt, mọi thứ diễn ra theo tự nhiên, Lý Thừa Càn đồ mưu hoàng vị, Lý Thái chìm đắm trong nữ sắc, mình hưởng thụ tự do, Phùng Áng chuẩn bị gả tôn nữ qua, lão nãi nãi, đại lão bà đi du lịch, tiểu nữ bà đợi sinh, nghe nói đại nhi tử đốt chuồng ngựa đông cung, quốc công cao tuổi bị thương vài vị, đang đợi mình về xin lỗi, có điều chả sao, đợi lão tử về Trường An thì các ngươi đã chết sạch rồi.