Người xung quanh thấy hầu gia vui lên rồi cũng cười toét miệng kể chuyện vui trong trang, triều đường cách nông hộ quá xa, vả lại nói nhiều cũng không tốt, cho dù quốc gia có đánh thắng Cao Ly, Thổ Phồn, Thổ Cốc Hồn gì đó đi thì nông gia được cái gì mà quan tâm, chỉ cần không bị người ta tới ức hiếp là đủ, thường ngày có khoác lác chỉ cuộc sống buồn tẻ, thi thoảng làm bộ bàn quốc sự cho thấy ta có hiểu biết thôi, thực sự có ai quan tâm mấy đâu.
- Hầu gia, đám hậu sinh trong trang nhà ta muốn cưới tức phụ khó khăn lắm, tên Lưu Xuyên chó má, trong tay có bốn nha đầu, coi như phát tài lớn rồi, ỷ vào khuê nữ Tiểu Hi từng hầu hạ lão phu nhân, dám há miệng đòi hai xe lễ vật, hầu gia nghe đi, tận hai xe.
- Tiểu tử nhà lão cũng coi như là có tiền đồ trong trang, mấy năm theo quản sự trong nhà vào nam ra bắc mở mang kiến thức, giờ là đại hóa kể, kiếm không ít, nhưng không chịu nổi Lưu Xuyên bóp nặn như thế.
- Ta thấy Tiểu Hi rồi, cô bé được lắm, lão nãi nãi khen không ít, xinh xắn, hiếm có là hai tay khéo léo, quà Tết phu nhân đem vào cung có đồ thêu của nó, mà cho hoàng hậu nương nương dùng đấy, Đức thúc nhặt lợi lớn ấy chứ, ta thấy, hai xe lễ vật còn ít, mau tổ chức đi, nếu bị người ta cướp mắt chỉ còn đường khóc.
Biết lão hán đang khoe khoang, Vân Diệp cũng góp vui, lão hán gãi đầu:
- Được, nghe hầu gia vậy, dù trong nhà có đập nồi bán sắt cũng góp đủ hai xe lễ.
Nói cười với lão nông tới giờ cơm tối, nhìn khói bốc lên bốn phía, cả đoàn người vác cuốc, xách giỏ về nhà.
Trong giỏ toàn là rau tươi, biết hầu gia thích món này, trong giỏ của hầu gia lại không nhiều, đều lấy của mình chia cho hầu gia, không tiện chối từ, nếu không thành giả tạo, mai canh tác mang rượu đáp tạ là được.
Vượng Tài không ra ruộng, cho nên rất ngoan đợi ở cửa trang, từ xa thấy Vân Diệp, hí gọi chạy tới, nay Vượng Tài ở độ tuổi tráng niên, cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ là cái miệng ngày càng kén chọn, đút cho một miếng rau, nhai một cái là nhổ ra, nó không thích ăn rau dại, vì có vị đắng, không hợp khẩu vị.
Vân gia hôm nay hình như có khách tới, trước cửa đỗ một cái xe ngựa mui đen, không có là xe nhà ai, trông có tuổi rồi, gỗ làm càng xe đã nứt, ngựa kéo xe cũng chẳng to lớn, Vượng Tài chạy tới cảnh cáo, phì mũi phun nước bọt vào mặt.
Sau khi xác định địa vị chủ đạo, Vượng Tài quay lại bên Vân Diệp, cọ đầu vào cổ y khoe khoang, phải đẩy ra, con ngựa này giờ học một đống tật xấu, gần đây biết cả nhổ nước bọt xong biện pháp tiện nhất là chùi vào người quen, mã phu đã sắp thành người lau mồm chuyên môn cho nó rồi.
Không phải khách quan trọng, nếu quan trọng thì Lưu Tiến Bảo đã tới bẩm báo, Tân Nguyệt cũng phái quản gia ra tiếp, nhìn con ngựa già kia, đoán chừng đã tới một quãng thời gian rồi.
Người tới là một vị lang trung ở ti thông luật Trường An, chuyên môn quản giao dịch hàng hóa Trường An, trước kia loại quan cấp thấp này tự động né tránh, không tới cửa Vân phủ, nay ngồi nghênh ngang ở phòng khách thưởng thức trà ngon của Vân gia, thong thả đủng đỉnh, không thèm để ý tới quản gia Vân phủ, luôn mồm hỏi Vân hầu bao giờ về, cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí chỉ muốn đấm vào mặt.
Vân Diệp mặc áo tơi đi thẳng vào, với loại người này không cần thay áo đón tiếp, vào đại sảnh liền giao giỏ trúc cho Lão Triệu, bảo đầu bếp nhúng qua nước sôi, trộn giấm, tối nhắm rượu.
Đợi Lão Triệu giúp cởi áo tới, mới vờ như phát hiện trong đại sảnh có người, không để ý tới hắn thi lễ, hỏi thẳng:
- Ngươi là ai? Tới phủ có chuyện gì?
Nói xong còn trừng mắt với Lão Triệu, trách ông ta cho kẻ không đầu vào phòng khách.
- Hầu gia, vị này là lang trung ti thông luật, tới chuyên môn hỏi, trước kia hàng hóa trong trang nhà ta vào Trường An đều có số lượng nhất định, sao tháng này thiếu đi nhiều thế?
- Đây là chuyện của ngươi, bẩm báo với ta làm gì, mọi chuyện trong nhà do ta làm thì giữ các ngươi để ăn không à, là người lâu năm trong nhà rồi, còn vẫn không làm ta yên tâm.
Lão Triệu cúi đầu thụ giáo, lang trung kia xấu hổ lắm, Vân Diệp lấy khăn lông lau mặt, vào thẳng hậu đường, bỏ lại tên lang trung mặt tối sầm, ai rảnh tốn thời gian với người, Hà Thiệu đang tổ chức nguồn hàng đưa ra ngoài, nghe nói bất kể bao nhiêu cũng không thỏa mãn được thị trường cực lớn bên ngoài, nhiều thương đội đỏ mắt tranh nhau, trong khách sạn của Vân gia trang tử chật kín khách thương bên ngoài, tháng này trừ rau xanh được huyện nha tổ chức đem vào thành bán vài lần còn hàng hóa khác hoàn toàn không qua cổng thành, ti thông luật không thu được mấy đồng thuế nữa, đương nhiên là phải cuống lên.
Về tới nhà đám Tân Nguyệt ăn cả rồi, bữa tối của Vân Diệp là một bát mỳ lớn, một đĩa rau trộn.
Na Mộ Nhật cầm đũa ngồi bên ăn cùng, kết quả Vân Diệp chẳng được mấy miếng rau, đại bộ phận chui vào bụng Na Mộ Nhật, bà nương ăn tham còn húp luôn cả nước dấm.
Sau khi Vân Diệp đối xử cực kỳ vô lễ với lang trung ti thông luật, Vân gia thực sự biến thành cổng nhà vằng vẻ, người xe thưa thớt rồi. Lúc này Vân gia gửi thư cho mấy nhà thân cận nhất, bảo bọn họ thời gian này đừng tới Vân gia, Vân Diệp muốn nhìn thấy thói đời ấm lạnh, nhân tình thế thái.
Trước kia ở Lũng Hữu bần cùng, nhưng vì hào sảng, trong nhà chưa bao giờ thiếu bằng hữu, hiện giờ phát đạt, muốn cảm thụ cảm giác đó, tách bản thân khỏi hiện thực, đứng ở góc độ bàng quan bình tĩnh quan sát.
Trước kia Lý Nhị cảnh cáo Vân Diệp, lòng người dễ biến đổi, không qua nổi khảo nghiệm, nên dưới tình huống không thể khảo nghiệm thì đừng khảo nghiệm, nếu không làm bản thân vô cùng tổn thương.
Ông ta lấy ví dụ đối xử với Úy Trì Cung và Đơn Hùng Tín giảng giải cho Vân Diệp, vì sao cùng là hàng tướng, mình đối đãi với Úy Trì Cung thân như người một nhà, thấy Đơn Hùng Tín lại lập tức hạ lệnh chặt đầu, dù Đơn Hùng Tín đã hàng.
Lý Nhị nói những lời này khi lần đầu tiếp xúc với rượu mạnh của Vân gia, nên bất tri bất giác chuốc say bản thân, vung tay kiêu ngạo nói:
- Không phải ai cũng có tư cách đầu hàng, Úy Trì Cung với chủ cũ Tống Kim Cương cơ bản tới mức tận tình tận nghĩa rồi, khi cùng đường mới hạ vũ khí quy hàng, người như thế trẫm dù mạo hiểm lần nữa cũng thử thu phục.
- Cho nên trẫm vẫn để ông ta thống lĩnh tám nghìn bộ hạ của mình, muốn lấy tín nhiệm có được trái tim mãnh tướng. Tiểu tử, ngươi có biết khi trẫm đại chiến với Vương Thế Sung dưới thành Lạc Dương, chiến sự vào trạng thái giằng co, rất nhiều hàng tướng bỏ chạy, Ân Khai Sơn và Khuất Đột Thông hợp lực bắt Úy Trì Cung tới gặp trẫm, kiến nghị trẫm giết ông ta, biết trẫm làm gì không? Trẫm mời ông ta vào phòng ngủ, lấy một túi châu báu, bảo, muốn đi thì đây là lộ phí.
Vân Diệp còn nhớ khi đó Lý Nhị đắc ý thế nào, vì ngày hôm sau Úy Trì Cung cứu mạng ông ta, còn giúp ông ta bắt Đơn Hùng Tín, đại phá Vương Thế Sung, cả thái tử Lý Kiến Thành lôi kéo cũng không thành công. Đây là chuyện Lý Nhị đắc ý nhất.
Còn về Đơn Hùng Tín không phải là kẻ làm công tốt, làm việc cho ai cũng nghĩ tới mình, căn bản không nghĩ tới chủ, chỉ cần thấy tình thế không ổn là lập tức đầu hàng, hoàn toàn không có tiết tháo gì hết, nên bị giết là đương nhiên, những lời này nếu Vân Diệp kể cho Đơn Ưng, dứt khoát hắn tìm Lý Nhị liều mạng, nên y không dám lộ ra.
Đầu hàng cũng phải có tư cách, nếu không bị người ta giết như lợn, nô tài ba họ có ai thích được. Đếm hàng tướng Lý Nhị thu nạp, quả nhiên đều là thế. Kinh nghiệm thành công của Lý Nhị thì Vân Diệp phải học tập, từ điểm này có thể thấy Lý Nhị căm ghét kẻ hai mặt thế nào.
Dù sao mọi người cũng đang thăm dò, ngươi thăm dò ta, ta thăm dò ngươi, thử đi thử lại như lũ ngốc, nhân tâm dần mất đi trong sự dò xét đó.
Vân Diệp định làm kẻ ngốc một hồi, vì đây là xu thế thịnh hành, cho nên theo số đông là tốt nhất, tuy thế ngu xuẩn một chút, nhưng ít nhất người ta không coi ngươi là dị loại, nghĩ mà xem trong đám ngu xuẩn có một người thông minh thì nguy hiểm cỡ nào. Loại người thông minh có một mình Lý Nhị là đủ, Vân Diệp ngu một chút vẫn hơn.
Những kẻ hàng ngày đủ mọi trò lấy lòng Vân gia không thấy đâu nữa, những tên hoàn khố hay tới tìm Vân Diệp chè chén cũng chả thấy đâu, đám người suốt ngày theo sau Vượng Tài hít rắm ngựa cũng biến mất, tóm lại trời đất yên tĩnh rồi.