Phụ cận Trường An đã có nhà trồng bông rồi, ví như đất đai Hầu gia trồng không ít, giống lấy về từ Cao Xương, ai ngờ trồng thử một lần ở Quan Trung đã thành công, vì công lao này ngoài lều của Hầu Quân Tập được cắm thêm một đôi hoa kích, vinh dự này làm Lão Hầu cực thích.
- Đúng đấy mẫu hậu, con nghe mẫu hậu con nói, năm sau sẽ trồng nhiều bông hơn nữa, khi ấy mời Ngụy vương điện hạ nghĩ cách kéo bông thành sợi, lúc đó có thể dệt ra rất nhiều vải, khi ấy Đại Đường không chỉ có tơ, lụa vải gai, dạ mà còn có vô số vải bông.
Nhắc tới bông là Hầu thị phấn khích, nhà mẹ đẻ của nàng mà, tất nhiên phải nói nhiều một chút, Vân Diệp chẳng khách khí nói:
- Hiện giờ máy dệt của chúng ta trước tiên thỏa mãn lông cừu đã, thứ này không đơn giản là dệt ra dạ, còn là chính sách của quốc gia. Còn bông không nhất định phải làm ra vải, chúng ta có thể phơi khô, cho vào giữa áo, thành áo bông, rất ấm, cho vào chăn thành chăn bông, đêm đắp lên vô cùng thoải mái. Lát nữa xuống núi để Tân Nguyệt mang tới cho nương nương, dùng xong nương nương sẽ biết cái hay của nó.
Trường Tôn thị cười gật đầu, Vân Diệp thấy nước đã sôi, liền lấy pha trà, là hồng trà, trước tiên phải xua hàn khí trong người hoàng hậu ra đã.
Nghe thấy tiếng cung nữ thị vệ bên ngoài vây quanh hố ngầm sưởi ấm, nấu canh, Vân Diệp cũng yên tâm, thời tiết thế này không trừ hàn khí sẽ sinh bệnh, Vân Diệp lên núi không phải chỉ quan tâm tới Trường Tôn thị, những người còn lại thường ngày đều thân quen với Vân Diệp, không thể bỏ mặc họ như chó lợn.
Cho thêm lát trà vào gừng, thế là thành trà gừng, Trường Tôn thị uống liền ba chén trà, thấy bụng ấm áp, cởi áo choàng, nhìn qua cửa sổ pha lê, vẫn thấy cảnh tuyết đáng xem, khẽ ngâm:
Dĩ nhạ khâm chẩm lãnh,
Phục kiến song hộ minh.
Dạ thâm tri tuyết trọng,
Thì văn chiết trúc thanh.
Tuyết Đêm - Bạch Cư Dị - Thivien.net.
Lạ lùng chăn gối lạnh
Lại cửa sáng long lanh
Càng khuya tuyết càng nặng
Nghe tiếng trúc gãy cành
Đọc thơ xong nói với Vân Diệp:
- Đêm qua đã biết có tuyết rơi, nhưng không ngờ tuyết rơi dày như thế, ta bị tiếng trúc gãy đánh thức, ai ngờ tỉnh dậy liền không ngủ được nữa, nhìn cảnh tuyết bên ngoải tới ngây dại, bất giác ngẩng đầu nhìn Ngọc Sơn, nghĩ trên đỉnh Ngọc Sơn nhìn xuống sẽ tráng lệ thế nào, nên thúc giục hộ vệ quét tuyết thang đá, đi thẳng lên đây. Ôi, làm khó bọn họ rồi, Hầu thị, khi vễ thưởng mỗi người mười ngân tệ.
Hầu thị thưa vâng, có cung nư nhanh nhẹn lập tức đem tin này bào cho thị vệ cung nữ bên ngoài, lập tức người bên ngoài mừng rỡ, đồng thanh hô lớn:
- Tạ ơn nương nương ban thưởng.
***, hô một lần cũng đành đi, lại hô những ba lần, sóng âm vang vọng sơn cốc, Vân Diệp mặt tái xanh, vội vàng đỡ Trường Tôn thị ngồi xuống.
Trường Tôn thị không hiểu gì cả, vừa mới ngồi xuống liền thấy cả ngọn núi rung chuyển, Hầu thị hoàng sợ ré lên chui vào lòng Trường Tôn thị, Trường Tôn thị cũng kinh hãi, nhìn ra ngoài, chỉ thấy tuyết trắng tràn ngập, tiếng động kinh thiên không ngớt bên tai, bảy tám thị vệ đẳng cấp cao đã cầm đao xông vào, bảo vệ hoàng hậu đằng sau, mặt đảo tròn tìm kẻ địch.
Lũ chó má, địch đâu ra, chính lũ các ngươi hò hét lung tung gây họa, mặt đón gió của triền núi phủ tuyết dày tới ba xích, có chút động tĩnh thôi cũng phát sinh tuyết lở, lại còn hơn trăm tên đần độn cùng rống lên, giờ còn mặt mũi xông vào bảo vệ, may đây là đỉnh núi, may lúc này đã dọn hết tuyết, nếu không thể nào cũng tử thương một ít.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trường Tôn thị và Hầu thị, Vân Diệp đá mỗi tên thị vệ một cái, đuổi hết ra ngoài:
- Nương nương đừng sợ, vừa rồi chỉ là tuyết lở, lát nữa sẽ dừng, chúng ta tiếp tục uống trà.
Bên ngoài bụi tuyết mù mịt, không thể nhìn quá năm mét, đám cung nữ ôm chặt hông thị vệ, thị vệ thừa cơ sờ soạng, dù sao toàn là hán tử vào sinh ra tử rồi, sự kiện đột phát vẫn có thể bình tĩnh ứng phó, còn về nữ sắc lại là chuyện khác.
- Vì sao có tuyết lở?
Trường Tôn thị nghe tiếng động bên ngoài dần lắng xuống, hỏi Vân Diệp:
- Nương nương cũng thấy đó, tuyết lớn đổ xuống chất đống, kỳ thực rất không ổn định, chỉ cần chút chấn động sẽ chảy xuống gây phản ứng dây chuyền, cuối cùng khiến cả đống tuyết lớn sụp đổ, nương nương tưởng tượng trăm vạn cân tuyết từ núi đổ xuống sẽ tráng lệ thế nào.
- Vân Diệp, nhiều tuyết lớn đổ xuống như thế, chẳng phải lấp kín toàn bộ đường đi rồi sao, ngươi nói chúng ta xuống thế nào?
- Hầu thị, cuối cùng cũng thấy cô thông minh một lần, thực ra chúng ta bị nhốt trên núi rồi, không xuống được nữa.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Hầu Liên Nhi kinh hoàng thật rồi, thường ngày có chuyện, không phải cha nàng xử lý giúp thì phu quân nàng xử lý, đâu ngờ có ngày hôm nay.
- Vân Diệp, nghĩ cách đi, đừng trêu Liên Nhi.
Trường Tôn thị ôm Hầu thị khóc thút thít, nói:
Vân Diệp phát hiện hoàng hậu chẳng hề sợ hãi, ngược lại hình như còn rất cao hứng, nay hơn trăm người bị vây khốn trên đỉnh núi lẻ loi, cách tuyệt với đời chẳng làm bà ta bận tâm.
- Không có cách nào cả, chúng ta chỉ chỉ có thể ở lại trên núi đợi phía dưới cứu viện, nói không chừng lúc này bệ hạ đã biết rồi, sẽ lập tức tổ chức toàn bộ Trường An đào tuyết, cứu chúng ta ra, nhiên liệu chỉ đủ cầm cự hai ngày, nếu hai ngày chúng ta chưa xuống được thì đợi biến thành cột băng.
Hầu Liên Nhi khóc váng óc, nàng thực sự sợ chết, một khuê nữ được cưng chiều từ nhỏ đã bao giờ gặp phải cảnh ngộ này, có ngốc cũng biết hơn vạn cân tuyết không thể thanh trừ trong hai ngày, huống hồ trên trời vẫn đổ tuyết xuống.
- Vậy mẫu hậu phải làm sao, mẫu hậu không thể xảy ra chuyện.
Hầu Liên Nhi nức nở ngẩng đầu lên, kéo tay áo Vân Diệp hỏi:
- Nương nương tất nhiên không sao, nơi này là đỉnh Ngọc Sơn, Ưng Chủy Nhai ở mặt chắn gió, nơi đó thư viện có một gian phòng, trong phòng có dù, chỉ cần đeo cho nương nương, nhảy xuống sẽ mau chóng tới thư viện. Hầu thị, đãi ngộ này chỉ nương nương có, hai ta không có phần đâu.
Không ngờ Hầu Liên Nhi nghe Vân Diệp nói ba lăng nhăng liền bình tĩnh lại, lau nước mắt nói:
- Chỉ cần mẫu hậu không sao, chúng ta lạnh mấy ngày cũng được.
Quả vỗ mông này hơi bị chắc tay, Vân Diệp nghẹn họng không nói ra lời, chỉ biết giơ ngón tay cái lên khen, nữ nhân này được tất cả mọi người trong cung yêu quý, không phải không có lý do.
Trường Tôn thị phẩy ống tay áo, khoác áo choàng ra ngoài, thấy thị vệ cung nữ nấp trong hầm ôm nhau thành một đống, cực kỳ bất nhã, mấy hộ vệ đẳng cấp cao tới đã một trận, đuổi mọi người ra. Trong lòng Lưu Tiến Bảo ôm liền hai cung nữ, đang há miệng cười, kết quả nhìn thấy hoàng hậu, vội buông cung nữ ra, vờ cho củi vào địa long.
Trường Tôn thị bảo các cung nữ đều vào trong màn, phải đợi rất lâu, bọn họ không chịu nổi tới lúc đó, đám cung nữ vào rồi, Vân Diệp đành phải ra, Lưu Tiến Bảo tìm cho hầu gia chỗ khuất gió, hai người trải thảm, đặt nồi lên bếp, canh dê tỏa hương ngào ngạt, người của Vân gia còn đỡ, đám thị vệ cũng nữ đói mờ mắt rồi, ngửi thấy mùi thịt ai nấy nuốt nước miếng.
Vân Diệp nhìn quanh một vòng, tuyết trắng bao phủ, đúng là không còn đường xuống núi nữa, nở nụ cười bí hiểm, lúc này mới ung dung ngồi xuống lấy trong người ra một cái bánh lớn, xé vụn cho vào ống trúc, cho cả miến ngâm nở trong nước ấp cho vào, lấu canh dê rưới hai lượt, cuối cùng xé thịt dê làm từng sợi nhỏ, lấy ít tỏi từ ống trúc khác cho vào, cho thêm ít mỡ, vậy là món phao mô thịt dê đã xong, chỉ tiếc đây là dã ngoại, người Vân gia chỉ cần ra ngoài, đồ dùng ăn uống chỉ là ống trúc, nếu không chỉ một món phao mô này cũng đủ bày tiệc.
*** phao mô là món ăn đường phố, chưa nói ngon, còn tác dụng ấm dạ dày, món trứ danh của Thiểm Tây, lịch sử lâu đời. Nếu liên tưởng món gần giống nhất ở VN chắc là bánh đúc thịt HN, hôm nào trời lạnh làm bát bánh đúc nóng cứ gọi là....