Bách tính thích nhất là thấy những việc quan viên làm mấy việc hạ tiện của bọn họ, ở đời sau mấy màn kịch này xem muốn nôn ra rồi, tới Đại Đường có thứ tốt thế sao không làm.
Vì thế bách tính quanh tân thành thấy một cảnh tượng bọn họ chưa bao giờ thấy, thái tử điện hạ sắn ống quần, chân toàn bùn đất, người mặc áo gai, đầu đội mũ che nắng, được Vân hầu toàn thân sạch sẽ, kim quan sáng lấp lánh làm bạn, tới thị sát công trường.
Triều đình cấp cho tân thành bốn mươi vạn ngân tệ, nhưng nghe nói chưa thấy cái tường thành đâu, trên tấu chương Vân Diệp luôn nói đang xây thành mà mãi không thấy, Phòng Huyền Linh không ngồi yên được nữa, muốn đích thân tới Lưỡng Hồ xem sao, bị hoàng đế ngăn lại, thế là thái tử điện hạ dẫn tùy tùng rậm rộ tới thành Nhạc Châu.
Thái tử lúc hỏi dân phu có được ăn no không, lúc hỏi chỗ ở có bị dột không, tự mình tới bếp, xới một bát cơm, rưới nước thịt, cùng mấy lão nhân tuổi cao vừa ăn vừa trò chuyện.
Thế là không còn khoảng cách nữa, thái tử điện hạ để chút ria mép, trông chững chạc lắm, ngồi trên ghế nhỏ, ăn cơm gạo kê, hỏi bách tính hi vọng vào cuộc sống tương lai, nói tới chỗ vui vẻ, mọi người cười rộ lên, rất hài hòa.
Ăn cơm xong liền tới chỗ ở của dân phu, nhìn thấy gian phòng bốn phía lọt gió thì nghiêm mặt lệnh Vân hầu ăn mặt là lượt phải mau chóng giải quyết vấn đề ăn ở của bách tính, trời sắp nóng lên, muỗi sinh ra thành ôn dịch là đại họa, chuyện này phải tiến hành trước, thành trì có thể hoãn lại, mạng người phải để ở vị trí hàng đầu.
Hầu gia vội vàng vâng dạ, lệnh chúc quang lập tức chuẩn bị. Thái tử điện hạ thì bế một tiểu nữ hài bẩn thỉu, lau nước mũi cho nó, lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn rồi, cho nó hai cái kẹo, tiểu nữ hài không biết ăn, thái tử điện hạ bóc vỏ cho vào cái miệng xinh xinh.
Tiểu nữ hài mắt sáng lên, cựa mình nhảy ra khỏi lòng thái tử, cầm cái kẹo còn lại, bóc vỏ cho vào miệng một bà già không răng, còn quyến luyến nhả kẹo trong miệng ra, đút cho tiểu nam hài còn bẩn hơn nó, mình chảy nước dãi nhìn đệ đệ ăn kẹo.
Cảnh tượng này làm thái tử điện hạ nước mắt chảy dài, thân tùy khóc không ra tiếng, bách tính cầm công cụ khóc rống lên, Hàn Thành và Tiền Thăng quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói sẽ vì Đại Đường phục vụ năm trăm năm, Vân Diệp làm động tác nôn ọe.
Trẻ ngoan phải được thưởng, thái tử lấy kẹo mang theo chia cho con của dân phu, thấy thái tử điện hạ phát hết kẹo rồi, một đứa bé hạ quyết tâm rất lớn, cắn nửa cái kẹo đưa cho Lý Thừa Càn. Liếc nhìn bàn tay nhem nhuốc, miếng kẹo còn dính cả nước bọt đứa bé, Vân Diệp nhìn Lý Thừa Càn trêu tức, tên này chưa bao giờ ăn cơm thừa, đừng nói kẹo dính nước bọt.
Gặp ma rồi, Lý Thừa Càn không chút do dự ngậm nửa cái kẹo vào miệng, ăn ngon lành, còn đưa tay xoa đầu đứa bé, sờ trên người không có gì, thấy ngọc bài Vân Diệp đeo không tệ, giật lấy đặt vào tay đứa bé, nói cho nó để tương lai làm sính lễ cưới tức phụ.
- Nay trăm nghề đang phục hồi, chỉ cần là con dân Đại Đường phải tự giác gánh trách nhiệm, chiến loạn đã lắng, ngoại địch bị đuổi đi, ngày tháng tốt đẹp phải dựa vào đôi tay chúng ta gây dựng lên, xin không được, đợi không có. Triều đình xây tân thành ở đây là vì tòa thành liên hệ nam bắc này mang lại thêm tài phú cho mọi người. Mọi người nghĩ xem, chỉ cần tòa thành này xây nên, sản vật Lưỡng Hồ sẽ cuồn cuộn mang đi, có vô số thuyền lớn tới, người đông, đất cũng vượng, mọi người kiếm sống dễ dàng hơn, đó là mục đích triều đình lập thành ở đây, chúng ta gian khổ vài năm, xây lên một tòa thành hùng vĩ phồn thịnh.
Lời Lý Thừa Càn bình đạm, không có màu mè gì cả nhưng được tất cả mọi người hưởng ứng, bất kể quan hay dân đều quỳ xuống đất lớn tiếng hô:" Vâng!". Vị thái tử áo gai giày vải còn được ủng hộ hơn hầu gia ăn mặc quý phái.
Thái tử điện hạ nói xong liền cầm xẻng ra công trường, đám đông nghìn nghịt theo sau, già trẻ trai gái đi hết, thấy thái tử điện hạ đào đất, tất cả mọi người ai nấy về cương vị của mình, không ngơi nghỉ chút nào, quan viên không thể đứng nhìn, chỉ có hầu gia là biến đâu mất, may mà mọi người chỉ chú ý tới thái tử nên không biết.
Đào đất suốt cả một buổi chiều, hai tay thái tử đã lấm tấm mụn nước bong bóng, nhìn đôi tay của mình, nhìn Vân Diệp nhàn nhã dựa vào cây ăn rượu nếp: - Diệp Tử, ngươi nhìn hai tay ta này, mới hai năm không luyện võ đã mong manh như thế, đào đất một lúc mà thành thế này.
- Ta vừa phát hiện, ngươi trời sinh đã thích hợp để làm hoàng đế, nửa cái kẹo kia ngươi ăn thật đấy à? Ta nhớ ngươi không bao giờ ăn nước bọt của người khác, vậy mà lần này ăn ngon lành. Tay rộp chẳng là gì, hai ba ngày là khỏi thôi, ngược lại hành vi của Lý Thừa Càn làm Vân Diệp giật mình.
- Phụ hoàng nói, cướp đồ trong tay bách tính là chuyện hôn quân mới làm, khiến bách tính tự nộp tiền lương cần hoàng đế tốt mới làm được, còn về phần khiến bách tính cam tâm tình nguyện đem đồ của mình thành lễ vật tặng ngươi, thì giang sơn của hắn sẽ vững như tường đồng vách sắt. Ta muốn làm một vị hoàng đế tốt nhất, nhưng tương lai còn xa, vậy thì làm từ cái kẹo đó vậy, vả lại với ta mà nói cái kẹo đó là tình nghĩa, tình nghĩa không luận giá, có là nhận cho nhanh, ai mà quan tâm tay đứa bé có bẩn không?
Vân Diệp gật gù, toàn tâm toàn ý đóng kịch như thế cần tu dưỡng cực cao, xem ra Lý Thừa Càn được cha hắn giáo dục không tệ, nhưng chưa hoàn mỹ.
- Thừa Càn, giả như tối nay ngươi cùng dân phu ngủ ở công trường mới là tuyệt mỹ.
- Miễn đi, công trường ẩm thấp, ngủ một đêm mai dậy cứ như vừa tắm xong vậy, ngươi nghĩ ta ngốc à, mau lên, ta ngửi thấy mùi lẩu rồi, ăn chút ớt để xua hàn khí.
Tiểu Linh Đang đã bố trí sẵn bàn ăn, phục vụ Lý Thừa Càn rửa tay xong mới lui ra, Lý Thừa Càn chẳng chút khách khí mở nắp xoong, hít sâu một hơi: - Ngươi có mỹ nhân bầu bạn, đi tới đâu cũng được hưởng phúc, từ khi ngươi đi, ta không tiện tới nhà ngươi ăn chực, Thanh Tước cũng nói cơm nước trong nhà khó ăn, à mà sao ngươi đi vội vàng thế?
Vân Diệp thong thả múc một thìa mỡ vào, bất lực nói: - Bất kể là ai lúc nào trên đầu cũng có một con chim ưng lớn lượn lờ thì cũng không ở nhà được, trong mắt chim ưng, chúng ta chỉ là gà con, đang chơi trò chim ưng bắt gà với nó. Ta chính là con gà mái trông con, cứ chơi thế nào con chim ưng cũng tha mất vài con gà con, ta không muốn trong nhà tổn thất con gà nào, nên con gà mẹ này liền dũng cảm chạy đi, dụ chim ưng đi thật xa, tránh cho nó tha mất gà con.
- Đúng thế, ai mà chẳng có điều vương vấn, đạo xử thế của vĩ nhân có ba điều, thứ nhất, thứ hai là pháp thụ thành, ba là hóa cập dân. Ngươi không thuộc bất kỳ loại nào trong ba loại đó, với ngươi thân nhân đệ nhất, cố cựu đệ nhị, lương tâm đệ tam. Làm người thành chó trông nhà như người thật là hiếm có.
- Nói sằng, chuyện chính mông nan thì bỏ đi, ta chưa vĩ đại tới mức hi sinh vì chính nghĩa, nhưng điều thứ hai pháp thụ thánh đã làm được rồi, ta đem quốc pháp truyền thụ cho thánh vương tương lai là ngươi, sao bảo ta không làm được điều này? Còn về hóa cập dân là nghề của ta, mỗi viên gạch viên ngói của thư viện Ngọc Sơn ngưng tụ mồ hôi nước mắt của ta, đem giáo hóa tới vạn dân vốn là tính túy của hóa cập dân, ngươi xem, ta là nhân vật vĩ đại như vậy, sau này đừng tùy tiện phỉ báng ta.