Sự thực chứng minh Xứng Tâm là diễn viên giỏi, cũng là một tên tiện nhân, nghe Vân Diệp an bài nhiệm vụ chẳng những không bất an mà còn háo hức, cả đêm không ngủ suy tính các chi tiết mai diễn xuất, tên này sinh ra để kiếm ăn bằng nghề diễn viên.
- Đừng lộ ra mặt âm nhu của ngươi, mai phải diễn giống một gian phụ đầy dương khí, đừng để người ta nhìn ra sơ hở, nếu không cho ngươi đi nuôi lợn một tháng.
Xứng Tâm thích sạch quá Vân Diệp bội phần, nghe tới hai chữ nuôi lợn là ôm miệng chạy vào rừng trúc, tiếp đó là tiếng nôn mửa kinh khủng.
Về thư phòng, Vân Diệp bắt đầu viết tấu chương, y cần phải đem sự thực nói với Lý Nhị trước khi bị tất cả thảo phạt, còn lại phải dựa vào Lý Nhị phối hợp, chả lo ông ta không vui, gần đây hoàng đế buồn chán nhất định vui vẻ xem kịch hay.
Khi Vân Diệp đang viết tấu thì Uyên Cái Tô Văn nói chuyện với Cao Sơn Dương Tử ở Hồng Lư tự, hắn phải thừa nhận toàn thân ả phát ra mị lực vô hạn, mỗi nụ cười ánh mắt đều có phong vận làm người ta ngây ngất, mỗi khi ống tay áo phất lên, hương thương ngào ngạt, đó không phải mùi son phấn, mà là mùi da thịt, sự thay đổi của ả làm Uyên Cái Tô Văn kinh ngạc.
- Dương Tử điện hạ, bao ngày không gặp phong vận của điện hạ càng hơn xưa, thật đáng mừng.
Cao Sơn Dương Tử cười chua chát:
- Bất kể ta thay đổi thế nào, ở Đại Đường đã không ai coi ta là vương nữ nữa, bọn họ đều cho rằng ta là ca kỹ nhảy diễm vũ, thể diện quốc gia bị ta làm mất sạch rồi.
- Vì sao? Điện hạ tới Đường quốc là chuẩn bị tác thành chế độ phái Đường sứ sao? Để lấy tài nguyên của quốc gia này bồi đắp quốc gia của mình, vì sao lại rơi vào cảnh này?
Cao Sơn Dương Tử không nói, lấy trong hộp gấm đặc sau một quyển trục, trên vẽ thanh y nam tử ngồi sau bàn thưởng thức Thiên ma vũ, miệng nhếch lên trào phúng. Cao Sơn Dương Tử ôn nhu vuốt tấm hình, chỉ nam tử thanh sam nói:
- Người này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ta, lần nào cũng dùng phương thức hạ lưu, vô sỉ nhất lăng nhục ta, làm ta muốn sống không được, muốn chết chẳng xong. Hôm qua lại mơ thấy y, y ngậm một miếng thịt cười với ta, giờ nghĩ lại thấy ngực đau vô cùng, ngươi có muốn nhìn vết thương của ta không?
Uyên Cái Tô Văn nhìn tranh vẽ, như không nghe thấy Cao Sơn Dương Tử nói gì, tự lẩm bẩm:
- Nói thế tức là điện hạ thua dưới tay người này phải không? Ta không cảm thấy kinh ngạc chút nào, y là ác ma, mang tới ác mộng là sở trường của y, hai chúng ta không có vốn liếng đối đầu với y ở Trường An, nếu liên thủ còn có thể.
- Vinh Hoa còn ở trong tay y, ngươi có thể làm gì? Ta biết ngươi khóc lóc trên triều đường, làm gì được chứ? Y là kẻ chiến thắng, theo ta biết ở Đường quốc, kẻ chiến thắng không có tội.
- Gần như ở tất cả các quốc gia, kẻ chiến thắng đều không có tội, nhưng xúc phạm vương quyền là có tội, ta đọc sử sách quốc gia này, kẻ xúc phạm vương quyền không có kết cục tốt. Vinh Hoa là vương phi, bị khinh nhờn cũng chỉ có thể là do hoàng đế làm, Vân Diệp không xứng.
Cao Sơn Dương Tử chậm rãi cuốn quyển trục lại, cho lại hộp, nói:
- Ta vẫn chưa đạt được mục đích, nhưng nhẫn nhục vẫn có thu hoạch, kẻ ý chí kiên định, không bị mê hoặc chỉ là số ít, thời gian qua giao lưu với quyền quý, Đường sứ được học tập ở Đường quốc, đương nhiên, Ngọc Sơn thư viện trong tay Vân Diệp, y không cho học tử nước ta vào, ngươi có cách gì không?
- Địa vị của Vân Diệp ở quốc gia này rất đặc biệt, thân phận của y nằm giữa huân quý và gia thần của hoàng đế, có sức ảnh hưởng lớn với hoàng hậu và thái tử. Nguyện vọng của điện hạ không thành đâu, nếu y đồng ý, thì tính mạng của những Đường sứ rất đáng lo, ta dám bảo đảm bọn họ không sống được tới lúc mang học thức về nước Oa.
- Chúng ta phải đánh bại y, giết chết y mới đạt được mục đích của mỗi người, mười vạn oan hồn của Cao Ly đang muốn kéo y xuống địa ngục, y chết, điện hạ ôm đầu lâu của y sẽ ngủ ngon, mới thoát khỏi ác mộng.
Cao Sơn Dương Tử mỉm cười:
- Chuyện ta cướp hoàng kim của nước ngươi, hẳn ngươi biết?
- So với tôn nghiêm quốc gia, mười vạn lượng hoàng kim có là gì, sau chuyện này, ta sẽ đòi điện hạ một câu trả lời. Còn hiện liên thủ đối phó với Vân Diệp mới là chuyện nên làm.
- Ta là nữ nhân, trừ thân thể ra thì không có gì, ngươi có muốn không?
- Vân Diệp có thể ngó lơ mỹ sắc của điện hạ, ta cũng có thể, điện hạ cho ta mượn võ sĩ là được, nếu có thể cho ta mượn cả số hoạn quan bên người, ta cảm kích vô cùng.
- Ngươi muốn làm gì? Giết y? Đây là Trường An, một khi bại lộ, chúng ta sẽ chết không có đất chôn. Ta hận Vân Diệp, nhưng chưa tới mức chết chùm, tin rằng ngươi cũng không có ý định này, nói tính toán của ngươi đi, lý do không hay không được đâu. Ví dụ như Bạch Ngọc Kinh rất được, chìa khóa ở trong tay Vân Diệp, nếu vì thứ này, tất cả thủ hạ của ta do ngươi điều khiển, nói không chừng ta cũng đích thân ra tay.
Uyên Cái Tô Văn nhìn trần nhà một lúc rồi gật đầu, nhiệm vụ quan trọng nhất của chuyến đi này là lấy ngọc bài, vốn định âm thầm hoàn thành, không ngờ Cao Sơn Dương Tử cũng biết, hơn nữa còn phơi bày ra, ép mình vào chân tường.
- Cũng được, chúng ta đều muốn giết bí mật của Bạch Ngọc Kinh, nhưng dựa vào sức từng người không đạt được mục đích, hai nhà liên thủ thì khả năng cao hơn, cứ quyết định như thế. Bạch Ngọc Kinh không phải là châu báu, nó là chỗ thần bí, ta nghĩ thêm một người vào cũng không hề gì.
Ước hẹn xong, Uyên Cái Tô Văn đứng dậy cái từ, hắn chẳng thèm nhìn động tác quyền rũ của Cao Sơn Dương Tử lấy một cái, làm ả nghiến răng ken két.
Bầu trời vừa hé chút ánh ban mai, Vân Diệp đã tới cổng Chu Tước, sau lưng có hai cỗ xe ngựa, một cỗ mang rào sắt, cực nặng, cỗ còn lại là xe bích du, ngựa kéo xe trắng muốt.
Tổ hợp kỳ quái này tức thì khiến người khác chú ý, Lý Hiếu Cung đi tới lấy triều vật gõ song sắt, hỏi:
- Tiểu tử, cái gì đây?
- Lý bá bá, bên trong là một vị xạ điêu thủ, vốn kỹ nghệ không thuần, tiểu tử bắt được hắn trên chiến trường, chặt một tay của hắn, thay bằng phát minh mới nhất của thư viện, thế là bắn phát nào chuẩn phát đây, cung năm thạch bắn liền năm mươi phát vẫn còn dư sức.
- Thật không?
Lý Hiếu Cung hứng thú tăng mạnh, muốn vén rèm lên xem nhưng Vân Diệp ngăn lại:
- Đây là quà đại thọ vãn bối tặng bệ hạ, hiện giờ xem không ổn, lát nữa tới cung xem không muộn.
Lý Hiếu Cung gật gù, lại chỉ xe còn lại:
- Trong đó là vương phi Cao Ly? Tiểu tử ngươi không thu vào phòng rồi chứ?
- Vãn bối chẳng hứng thú lắm với cô ta, nhưng tiếc là cô ta lại thích phó nhân nhà vãn bối, hết cách.
- Vương phi Cao Ly thích phó nhân nhà ngươi?
Lý Hiếu Cung nuốt nước bọt, gian nan hỏi:
- Đúng vậy, có gì lạ đâu?
Uy nghi của hoàng thất là thứ rất lạ, huân quý đại thần mạo phạm là tội lớn, nhưng bách tính phổ thông thậm chí phó nhân mạo phạm chẳng là gì, như minh châu nghiền trong bùn không phải là minh châu, các đại thần quan tâm là có phải Vân Diệp thu nữ nhân này không, nếu như tự đọa lạc thì không liên quan tới uy nghĩ hoàng gia nữa.
Uyên Cái Tô Văn đã tới, mặc quan phục Cao Ly, đầu đội mũ cao, tay cũng cầm triều vật, khí độ đường đường, đúng là phong phạm danh sĩ.
Từ xa Vân Diệp đã gọi lớn:
- Tô Văn huynh, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe đấy chứ?
- Vân hầu, lần trước từ biệt, không ngờ đã nửa năm, ta mãi mãi không quên ân điển Vân hầu ban cho, xử lý xong chuyện vụn vặt, liền ngày đêm lên đường, là vì sớm ngày gặp Vân hầu, thỏa mãn mong muốn.
- Chà, nếu đã thế ta phải nói, hôm đó sao Tô Văn huynh không chào đã đi, biển mua xuân lạnh lẽo, hại tiểu đệ vì Tô Văn huynh mà lo lắng bao lâu, tới Trường An, huynh không đến hàn xá ở, thế là huynh sai rồi đó.