Mọi người cười rộ lên, Tào huyện lệnh cười vui nhất. Nhan Chi Thôi ngồi trên xe lăn cười mắng Lý Thái:
- Cái miệng của ngươi đúng là độc địa, làm quan khoai tây có gì không tốt, bách tính có tiền có lương là vương đạo, không đói bụng là hơn tất cả, cơm no mới có lễ nghĩa, Tào huyện lệnh khi đó đừng quen giáo hóa bách tính.
Tào huyện lệnh chỉnh lại y phục cung kính đáp tạ Nhan Chi Thôi, cuối cùng hướng Vân Diệp nói:
- Hạ quan chuyến này đi, không được nghe Vân hầu giáo huấn nữa, không biết hầu gia có lời gì cảnh tỉnh hạ quan không?
- Phẩm tính của ngươi không tệ, nhưng cố chấp, lần này tới Hứa Châu ít xen vào quan trường đương địa, nắm chặt khoai tây, ngọc mễ, miến, không ai làm gì được ngươi, nhớ, phải cho bách tính một cảm giác, ngốc nghếch, lắm tiền, dễ lừa, nhất định phải làm bách tính kéo tới bắt nạt ngươi, ngươi mới có thể vượt qua tất cả kẻ khác làm chuyện ngươi muốn làm.
Mọi người ngớ cả ra, Nhan Chi Thôi phản ứng nhanh nhất, cười chảy nước mắt, chỉ Vân Diệp không nói lên lời, Lý Thái cũng hiểu ra, cười theo.
Lý Thừa Càn thấy Tào huyện lệnh còn hoang mang, giải thích:
- Ý Vân hầu là đừng mù quáng, cưỡng ép phổ biến mấy thứ này, phải khơi lên sự tò mò của người dân, biến từ ngươi muốn bọn họ trồng khoai tây thành họ tự muốn trồng khoai tây, còn là không cho trồng không xong, chiêu nhỏ này làm quan bao năm như ngươi không thể không biết.
Tào huyện lệnh choàng tỉnh, chủ bạ, huyện thừa cũng có vẻ hiểu ra, còn hiểu thật hay không chẳng biết.
Vân Diệp chỉ Tào huyện lệnh vác sọt đi thu hoạch ngọc mễ đầu tiên, bảo Lý Thái:
- Ngươi nhìn đi, nếu như năm sau Hứa châu không có ngọc mễ khoai tây khắp nơi thì ngươi cứ tới tìm ta. Có những lời hôm nay, cho thứ sử Hứa châu mười lá gan cũng không dám ngáng chân biệt giá, ngươi nói không sai tên này vận khí rất tốt, cực tốt.
- Chức quan bé tí không cần chúng ta lo. Ta luôn muốn hỏi ngươi vết thương trên tay ngươi đâu ra, trông có vẻ cắt rất nhiều dao, chẳng lẽ ngươi tự hủy hoại?
Lý Thừa Càn bị Nhan Chi Thôi đuổi đi thu hoạch ngọc mễ rồi, Lý Thái đương nhiên không thoát, Vân Diệp tay bị thương, hắn nhìn ra manh mối.
- Nói thế cũng được, đúng là ta tự cắt, mấy lão binh theo ta năm xưa chinh chiến ở Lũng Hữu nhất định muốn làm gia thần của Vân gia, muốn dung huyết thề, vốn cắt một cái là được, ta đâu có biết, tưởng mỗi người một dao, nên thành ra thế này.
Lý Thái hâm mộ nhìn cánh tay Vân Diệp:
- Ngươi tốt số thật đấy, vết thương thế này phụ hoàng ta cũng có, đại ca có, ta và Lý Khác không có, xem ra phẩm tính của ta không khiến người ta phục.
Vân Diệp thắc mắc:
- Ngươi là nhi tử được bệ hạ sủng ái nhất, còn là thân vương, đất phong to khiếp người, đáng lý có tám trăm gia thần cũng chẳng phải lạ, sao không có? Vi Đĩnh và Đỗ Sở Khách theo ngươi bao năm, chẳng lẽ không phải gia thần của ngươi.
- Bọn họ là chúc quan của Ngụy vương phủ, không phải gia thần, gia thần là nô phó, khác chúc quan, chúc quan do quốc gia phái tới. Trước tiên cần lập công cho ngươi, tiếp đó được ngươi thừa nhận lòng trung thành, cuối cùng cho rằng có thể giao tính mạng cho người đó mới có thể thành gia thần, dù là mã phu, cũng là nửa chủ nhân của nhà ngươi rồi. Đám lão binh cùng ngươi vào sinh ra tử, có lòng trung thành tuyệt đối với ngươi, bảy tám năm đủ nhìn thấu một người, cho nên ngươi có gia thần không có gì lạ. Ta thì khó, mở phủ quá ngắn, lúc này vẫn chưa ai chủ động nhận ta là gia chủ.
Tùy tiện bẻ một bắp cho có là được, gần như toàn bộ ngọc mễ của Vân gia năm nay dùng làm giống, Tào huyện lệnh dốc hết gia sản mua năm trăm quan giống, hơn tám thuyền khoai tây. Vân Diệp không chịu nổi tốc độ truyền tin của thời đại này, Trường An nhiều khoai tây tới ăn không xuể, Hứa châu cách có năm trăm dặm mà bách tính chưa hề nghe nói tới khoai tây, quan phủ có biết cũng chỉ là hai chữ đơn giản trên văn thư.
Người của Ti nông tự cũng tới Vân gia mua ngọc mễ, thiếu khanh Ti nông tự xấu hổ không đọc thánh chỉ, nhét cho Vân Diệp để y tự xem. Vân Diệp chả hiểu gì mở ra xem, đây đâu phải thánh chỉ, mà là ý chỉ của Trường Tôn thị.
- Lưu thiếu khanh, bổn hầu năm nay đã hai mươi hai, chẳng lẽ còn chưa tính là trưởng thành? Sao vẫn do nương nương quản hạt? Thế này không hợp lý, cấp Ngụy vương toàn là thánh chỉ, sao tới ta lại là ý chỉ.
- Vân hầu, hạ quan quan cũng không biết, Ti nông tự mua giống, là dựa theo giá ngài định ra, nhưng tiền không tới từ quốc khố, mà từ thiếu giám phủ, nghe nói là tiền do nương nương tiết kiệm chi tiêu mà có, cho nên ngài nhận ý chỉ mà không phải thánh chỉ. Đại lão trung thư tỉnh không ý kiến, cấp sự trung không phong bác, vậy nó có hiệu lực.
*** Quyền phong bác: Ngôn quan có quyền bác bỏ thánh chỉ hoàng đế đưa ra, bác nào đọc QCNP sẽ không lạ gì.
- Lão Lưu, mấy năm trước ngươi nói nương nương dè ăn xẻn uống thì ta không có ý kiến, lúc này nói có trái lòng không? Thiếu giám phủ béo chảy mỡ, bệ hạ sửa sao Khúc Giang do một mình Thiếu giám phủ tài trợ, hai năm qua hoàng cung thêm bao nhiêu đình đài lầu gác tươi đẹp, trân cầm dị thú trong vườn Khúc Giang ngay ở rặng Tần Lĩnh ta còn hiếm thấy...
Vân Diệp miệng chua chát, Trường Tôn thị nhất định muốn nắm mình trong lòng bàn tay, ở trong lòng bàn tay bà ta, bất kể xảy ra chuyện gì cũng là chuyện nhà, có thể lấy gia pháp xử trí, dù có lợi cho mình, nhưng muốn được tôn kính là không thể, vì huân quý mà hoàng hậu quản là chưa trưởng thành.
Trung thư tỉnh, cấp sự trung, làm sao bọn họ phản đối được, có người tự bỏ tiền giúp triều đình mua giống, không có thêm điều kiện phụ nào, còn về phần một vị hầu tước mất mặt, ai quan tâm? Chỉ cần không đụng tới quốc khố, làm mất mặt họ cũng xong, Vân Diệp biết khi đám Phòng Huyền Linh, Ngụy Trưng không cần thể diện thì đáng sợ cỡ nào.
Cách làm của Trường Tôn thị rất quá đáng, đây là hành động muốn thu Vân Diệp làm gia thần, thành gia thần của nhà hoàng đế có lẽ là mục tiêu cuối cùng bao người ao ước, ví dụ như Hồng Thành, nhưng hắn không có tư cách hưởng thụ nghi thức dung huyết, chỉ có thể là nô phó, dù thế đủ làm hắn phạm vô số sai lầm lớn vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.
Text được lấy tại TruyệnFULL.vnNhắc tới Tào Tháo là thấy Tào Tháo, Hồng Thành tới nhà kể khổ:
- Hầu gia, đứa bé này làm sao bây giờ, lần này treo cổ thật rồi, không phải nha hoàn trông coi nghiêm ngặt thì đã có chuyện, trưởng tử của Tương Thành hầu tuy ngu ngốc một chút, nhưng là người đôn hậu, tương lai cũng sẽ kế thừa tước vị, phú quý cả đời là chắc chắn, ngài nói xem sao Quả Nhi không nhìn trúng hắn?
Người trên chiến trường vào sinh ra tử mặt cũng không đổi sắc, nay mặt mày đau khổ, buồn bã xoay chén trà, biết hắn đang đóng kịch, Vân Diệp vẫn thở dài:
- Nếu Quả Nhi giả cho quân quý khác thì ta nhất định không nói gì, gả cho nhi tử Tương Thành hầu ta ta đánh lắm miệng vài câu, đứa con do biểu huynh biểu muội sinh ra làm sao tốt được? Đôn hậu à? Ta thấy là tên ngốc thì có, nói cho ngươi biết, không phải hắn sau này trở nên ngốc nghếch, mà sinh ra đã là kẻ ngốc, lão tổ tông không cho chúng ta thành thân cận huyết, ngươi tưởng là nói bừa à? Đó là vì dễ sinh ra kẻ ngốc, nên mới lập ra quy củ này, Quả Nhi gả qua đó, tương lai chẳng may có con, cho ngươi hay, năm phần là đứa ngốc.
- Vậy phải làm sao? Quả Nhi thế nào cũng phải gả đi, hiện giờ chuyện này thành trò cười cho cả Trường An rồi, tên khốn kiếp Cẩu Tử trốn ở Lạc Dương, làm ta không có cách nào cả.
- Nói cho rõ ràng là được, nói rõ ràng nguồn cơn cho Tương Thành hầu, đừng che giấu gì, ngươi biết giữa huân quý với nhau quan tâm nhất là cái gì. Quả Nhi năm nay mới mười sáu, vội gì, thiếu niên yêu mến nhau là bình thường, loại tình cảm này tới nhanh, qua nhanh, nói không chừng mai Quả Nhi lại thích người khác.
- Hứa Kính Tông có ý cầu thân cho đại nhi tử, hầu gia xem...
- Vậy để hai đứa nó tiếp xúc với nhau, nếu thành thì là chuyện tốt, thân phận tuy không bằng Tương Thành hầu, nhưng thằng tiểu tử kia học cha nó đầy một bụng xấu xa, hơn nhi tử của Tương Thành hầu cả trăm lần.