Yển Nương nơm nớp lo sợ ra tiểu lâu đằng sau tìm Cao Sơn Dương Tử thương lượng, Trường Tôn Xung rất thông thuộc đường lối tới tầng thượng, đẩy cửa ra, đây là gian phòng lớn nhất của Yến Lai lâu, sàn trải thảm dày, mùi đàn hương thơm nức làm người ta gần như ngạt thở. Đẩy cửa sổ cho thoáng khí, Trường Tôn Xung nói với đám hoàn khố:
- Huynh đệ chúng ta tới chuyến này không thể uổng phí, phải thưởng thức Thiên ma vũ trong truyền thuyết, nghe đâu loại vũ đạo này có thể lấy hồn phách của người ta, làm người ta thần hồn điên đảo. Xem điệu múa này nghe nói rất nguy hiểm, không biết có vị huynh đệ nào muốn lui không, yên tâm, lo lắng cho mạng sống của mình cứ bước ra, huynh đệ không cười đâu.
- Nghe nói Ngụy công mấy ngày trước xem điệu múa này không giữ nổi dương tinh, khiến mạng đi đời, cho nên huynh đệ nào không muốn xem cứ nỏi thẳng, tìm thú vui khác là được.
Chuyện này Vân Diệp phải giảng giải cho rõ, phúc họa tự gánh, nếu không nói về sau khó trách khỏi bị người ta lên án, đùa với đám người này không sao, nhưng lừa người ta vào chỗ chết thì quá ngu xuẩn.
Tôn tử của Cao Sĩ Liêm lấy mõm lợn bên hông ra, hỏi Vân Diệp:
- Vân huynh phát thứ này cho các huynh đệ phải chăng lo hương liệu có vấn đề.
- Cao huynh nói đúng lắm, dược tài mà chúng ta uống hôm nay là thuốc cố thận do Tôn tiên sinh điều phối, rất tốt cho cơ thể, có điều mọi người hiện giờ đại khái không có dục niệm phải không, tiểu để đảm bảo mười lăm ngày sau huynh đệ sẽ lại là hán tử mạnh mẽ, hiện giờ làm thái giám mười lăm ngày là được.
- Đã bảo mà, trước kia tới Yến Lai lâu toàn thân nóng rang, hôm nay tới lòng phẳng như giếng sâu, thiếu chút nữa tưởng mình bất lực rồi, thì ra là vậy, Vân huynh đều suy nghĩ cho huynh đệ thôi, chúng ta an tọa, xem xem Thiên ma vũ có gì thần kỳ mà khiến Ngụy công mất mạng.
Nghe Vân Diệp giải thích xong, đám hoàn khố ai nấy kiếm bàn ngồi xuống, hiện vào lúc này còn ai nói mình sợ hãi chuẩn bị rút lui thì khỏi lăn lộn ở Trường An.
Trong phòng yên tĩnh hơn nhiều, Trình Xử Mặc liếc đám hoàn khố nói nhỏ:
- Bất kể các ngươi có sợ hay không thì đều phải xem, liều mạng mà xem, chúng ta mà không xem, vài ngày nữa tới lượt các lão gia tử xem rồi, đó mới là chuyện lớn, chúng ta thân cường lực tráng không làm rõ trước thứ vũ đạo này là gì, ai yên tâm để các lão gia tử đi xem?
Phòng càng thêm yên tĩnh, Sài Lệnh Vũ nhặt một chén trà ném xuống lầu, chẳng bận tâm tới tiếng kêu thảm ở dưới, nổi giận nói:
- Hay là chúng ta thiêu cái lầu nát này, chơi chết nữ nhân kia chẳng phải xong hết mọi chuyện à?
Một tên hoàn khố ngồi cạnh cười:
- Lệnh Vũ, đây là tranh đấu quốc sự, không phải trò đùa thường ngày của chúng ta, Đại Đường không thể lui, cha ta cũng nói với ta chuyện này, Hồng Lư tự hiện giờ điên rồi, quan viên lần trước mất mặt đã bị cách chức. Chúng ta mất mặt không sao, các lão gia tử mất mặt mới là sự cố lớn, hiện giờ chúng ta dù có lấy thừng trói mình lại cũng phải mở to mắt xem hết.
- Nếu như bọn họ đốt hương, chúng ta sẽ đeo mõm lợn lên, tuy khó coi một chút, an toàn mới là hàng đầu, giờ thì giấu đi đừng để bị thấy.
Bàn bạc xong, mọi người thu được ý kiến thống nhất, thực ra không còn lựa chọn nào khác, vạn ác dâm là hàng đầu, bách thiện lại lấy hiếu làm đầu, hai cực lúc này tìm được sự hài hòa kinh người.
Chuông bạc vang lên, cửa ngầm có thị nữ đi ra, không nói một lời rót rượu cho mọi người, rút lui. Đám hoàn khố như tượng bồ tát, cùng nhìn chằm chằm vào thị nữ đốt lư đồng, hận không thể ăn sống nuốt tươi ả, thị nữ run lẩy bẩy, mất rất lâu mới đốt được đàn hương. Vân Diệp hít hít, không phát hiện ra có gì khác biệt, ngăn mọi người đeo mũi lợn lên.
Nhạc đón khách rọn ràng, Cao Sơn Dương Tử khoác áo bào đầy phong tình đi vào, công tác tình báo của ả rất tốt, nhìn một cái nhận ra ai có thân phận cao nhất, yểu điệu thi lễ:
- Oa quốc vương nữ Cao Sơn Dương Tử bái kiến Ngụy vương điện hạ.
Lý Thái nheo mắt hỏi:
- Bản vương có một chuyện không hiểu, vì sao nước ngươi được xem là đất nước mặt trời mọc? Nhưng lại gọi Đại Đường là đất nước mặt trời lặn? Phải chăng chê cười Đại Đường xuống dốc?
Vân Diệp ôm mặt suýt nữa muốn đấm Lý Thái, dốt thì ngậm chặt miệng lại, khoe ra cho người ta biết. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Điện hạ tài học năm xe, hẳn không lạ gì câu này: Dưới có Thang Cốc, trên có Phù Tang, mười mặt trời được tắm, ở phía bắc Hắc Xỉ. Trong dòng nước ở đây, có cây lớn, chín mặt trời sống ở dưới cành, một mặt trời sống ở trên cành. Chúng tôi sống ở Phù Tang, xưng là đất nước mặt trời lặn có gì không được.
- Giỏi cho Cao Sơn Dương Tử, đừng có lấy Sơn Hải Kinh ra nói nữa, tùy tiện dùng sách của bọn ta chứng minh tính chính xác của các ngươi, ta biết Phù Tang ở đâu đừng nói bừa bãi.
Khi Cao Sơn Dương Tử quỳ bái, chiếc áo gấm tự nhiên trượt tới vai, nữ nhân này trừ cẩm bào, ai ngờ phía dưới không mặc gì, Vân Diệp nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của ả và làn da bánh mật, hẳn Lý Thái ngồi ở chính diện còn nhiều hơn.
- Người đời đồn đại, Vân hầu là đệ tử thần tiên, từng qua tám vạn dặm phong vân trên trời, chút sương mù thế gian không thể che được đôi mắt của ngài, hẳn Bạch Ngọc Kinh cũng là vật nằm trong tay ngài.
- Bạch Ngọc Kinh không phải thứ mà cô có thể chạm vào được. Ta rất tò mò, nữ nhân dạy cô Thiên ma vũ đâu rồi, ta rất muốn biết.
Vân Diệp hỏi ngược lại:
- Vân hầu, Dương Tử rất khao khát Bạch Ngọc Kinh, không biết khi ngài tới đó, có thể mang theo Dương Tử không?
- Không được, người Đường có thể, ai đi cũng được, người ngoại bang thì không, không phải ta xem thường các cô, mà nơi đó là đất tổ tiên của bọn ta, đưa cô tới làm cái gì?
- Vậy không bằng Dương Tử múa một khúc cho các vị thiếu niên anh kiệt được chăng? Có điều ta nói trước, Thiên ma vũ không phải thứ mà tất cả mọi người có thể tiêu thụ được, Vân hầu đưa mọi người tới đất thần tiên, vậy để Dương Tử dẫn mọi người tới địa ngục vô bờ.
Nói xong, Cao Sơn Dương Tử không ngờ có vài phần oai hùng, vỗ tay một cái, một đội nữ tử đội mũ phật, mặc sáo sa nối nhau đi ra, vòng vàng trên tay lấp loáng dưới ánh đèn, chuỗi ngọc buông thõng ở hông, bàn chân trắng trẻo nhỏ nhắn dẫm lên thảm không phát ra tiếng động nào, đầu gài trâm như những thanh trùy thủ, nằm quanh Cao Sơn Dương Tử như những con mèo nhỏ.
- Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị.... Cố thuyết bàn nhược ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết: Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.
Cao Sơn Dương Tử và những vũ nữ kia không nhảy múa, mà cùng với tiếng chuông, ngồi ở trên mặt đất bắt đầu tụng kinh như tăng lữ, hai câu một nhịp, một nhịp lại nghỉ, giọng của những nữ tử đó ngọt ngào, cánh môi hồng nhả ra từng âm tiết khó phát âm, ban đầu rất chỉnh tề, dần dần có một hai vũ nữ lạc điệu, một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng trong đầu Vân Diệp toàn là sắc bất thị không, không tức thị sắc, câu này bọn họ đọc rất rõ ràng, còn các câu khác như lời nỉ non bên tai.
Muốn nỗ lực nghe rõ kinh văn, kết quả chỉ có hai chữ sắc không, không sắc không ngừng lởn vởn trong đầu, dường như muốn khắc sâu nó lên não.
Chuông keng một tiếng, ánh mắt bất giác nhìn vào giữa phòng, những vũ nữ kia không biết từ lúc nào ngồi trước mặt, tay nắm tay, vòng xuyến nối liền với nhau, người đong đưa, người đeo chuông nhỏ, tiếng động đó như tằm ăn lá trong đêm mưa, trước mắt không còn là mỹ nhân thơm tho nữa mà là ánh kim vỡ nát trên mặt nước dưới ánh tà dương.