Đi một lúc không nghe thấy tiếng bước chân của Lý Thái, quay đầu lại thấy tên này đang nhìn chăm chăm vào bóng lưng mình, khóe miệng co giật liên hồi.
- Đi mau, ngươi ngây ra làm gì?
Vân Diệp gọi:
Lý Thái đột nhiên sấn xổ đi tới túm cổ áo Vân Diệp:
- Ngươi nói với ta bao giờ? Ngươi có biết khi ái phi của ta tới thư viện thăm ta, Hi Mạt Đế Á mời nàng đi tắm suối nước nóng, không biết làm gì mà tắm hai canh giờ, ngươi nói xem ta có thiệt không?
Vân Diệp vỗ vai Lý Thái an ủi, bị nữ nhân khác phi lễ lão bà của mình chán chê, lại chẳng thể nói ra, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Đồ biến thái khốn kiếp, ta nhất định không tha cho cô ta.
Tới lều thuốc rồi Lý Thái vẫn chửi bới không ngừng, Tôn Tư Mạc đứng trước lều thuốc sắc mặt bất thiện nhìn hai người, bực mình bọn họ phá rối mình luyện thuốc, lại ngồi xuống tiếp tục lấy dao cắt thuốc.
- Đạo trưởng đã nghe tới Thiên ma vũ chưa?
Vân Diệp đi thẳng vào vấn đề:
- Xéo đi, xéo đi, tà ma ngoại đạo đứng mang tới đây.
Mặt Tôn Tư Mạc càng âm trầm đến khiếp người:
- Đạo trưởng còn chưa biết hiện có yêu nữ dùng điệu múa này hại người, tiểu tử muốn khắc chế thứ bàng môn tả đạo của cô ta, mời tiên sinh cứu người trong dầu sôi lửa bỏng.
- Người khác cần cứu hay không không biết, bản thân ngươi gần đây nguyên dương hao tổn mạnh, ngày đêm sát phạt, có là người sắt cũng không chịu nổi, ngươi phải tu tâm dưỡng tính đi. Thanh Tước cũng thế, đều là trẻ ngoan, sao không biết tiết chết?
Hai người bị làm đỏ mặt, xấu hổ mất máy môi không nói được gì, dược nô đang nghiền thuốc cười ngặt ngẽo, Lý Thái đi tới đá mấy cái mới hả.
Tôn Tư Mạc không đi, vì Bùi gia không mời, ông ta chưa tới mức hạ mình chủ động đi xem bệnh cho Bùi Tịch, khám ra bệnh chẳng được ân tình, xem không ra thì bị oán, đằng nào cũng chẳng tốt đẹp gì, sao phải đi?
Vân Diệp hồ nghi nhìn Tôn Tư Mạc, chuyện này không giống với biểu hiện thường ngày của ông ta, ông ta chưa bao giờ để ý tới ân tình gì cả, sao hôm nay lại khác thường như thế. Có điều y thuật của Tôn Tư Mạc là điều không phải tranh luận gì nữa, Bùi gia biết ông ta không ra ngoài vân du, vì sao không mời tới nhà?
- Tiểu tử, người bệnh không mời lão phu, nói lên có điều không lộ ra được, hơn nữa giữ bí mật này còn quan trọng hơn tính mạng của Bùi Tịch, sợ lão đạo từ chứng bệnh nhìn ra manh mối, nên người ta mới không tìm lão đạo. Tìm đại phu khác không cần lo, hoặc lấy lợi, hoặc lấy uy, thế nào cũng có cách bịt miệng, những cách đó không dùng được với lão đạo, cho nên không tìm lão đạo là bình thường, làm người phải biết điều, người ta không muốn mời ta khám bệnh, chúng ta không cần đi.
- Còn về phần Thiên ma vũ chẳng qua là Tán phật khúc lưu hành ở Hà Tây, trừ hoa lệ một chút thì chẳng có gì để xem, mấy nữ tử uốn éo khoe thân, thiện xướng cũng bị vấy bẩn. Có điều vì một thánh khiết, một dâm uế, chính cảm giá vấy bẩn sự thánh khiết làm người ta si dại, nên mới có danh tiếng lớn như thế, năm xưa lão đạo thấy ở Hà Tây rồi, chẳng có gì thần kỳ, nhưng lần này Bùi Tịch trúng chiêu, hẳn có chút lai lịch.
Tôn Tư Mạc tay không ngừng bốc thuốc cho Vân Diệp và Lý Thái, thuận tiện nói điều mình biết về Thiên mã vũ, từ giọng điệu của ông ta, Vân Diệp nghe ra sự khinh bỉ lớn.
- Đây là thuốc phản thanh, cố thận, uống thuốc này trong vòng mười lăm ngày không sinh ra ham muốn tình dục. Sau khi thận đầy nước, dược hiệu tự giải, là bí truyền của đạo gia, nếu như ngươi đi xem Thiên ma vũ uống thuốc này sẽ vô sự, thuận tiện điều dưỡng cơ thể tổn hao.
Tôn Tư Mạc ném thuốc cho hai người, bảo họ cuốn xéo, khuôn mặt khắc bạc nhìn tới xuất thần.
- Diệp Tử, nghe ý Tôn tiên sinh thì uống thứ thuốc này thì hai ta trong vòng mười lăm ngày không khác gì thái giám đúng không? Ngươi uống không?
Lý Thái huơ gói thuốc trước mặt Vân Diệp hỏi nhỏ:
- Uống chứ, sao lại không uống, nam nhân thế nào cũng có lúc thận suy, tinh lực thiếu hụt, bảo dưỡng thân thể rất quan trọng, hơn nữa đây là thuốc do đích thân Tôn tiên sinh bốc, ngươi không uống à? Lần sau đừng hi vọng ông ấy bốc thuốc cho.
- Đương nhiên phải uống, nhưng Tôn tiên sinh cho hơi nhiều thuốc, đây là thứ tốt không dám lãng phí, không bằng tìm thêm mấy vị huynh đệ uống cùng, ngươi cũng nói, nam nhân thế nào cũng có bệnh nhỏ như suy thuận, nếu không chia sẻ cho huynh đệ thì thiếu nghĩa khí quá. Đương nhiên Hi Mạt Đế Á là nữ nhân thì miễn đi.
Vân Diệp đứng lại nhìn Lý Thái:
- Chiêu này hơi ác, ngươi định biến hoàn khố Trường An biến thành thái giám mười lăm ngày? Sau đó cùng đi xem Thiên ma vũ? Thuận tiện để Hi Mạt Đế Á xấu mặt? Kế hoạch không tệ, bằng vào cái gì chỉ có hai huynh đệ ta xui xẻo, bọn chúng nấp ở nhà phong lưu khoái hoạt? Có thể nhìn Hi Mạt Đế Á xấu mặt cũng là chí nguyện bình sinh của vi huynh, nữ nhân chết tiệt này luôn lượn quanh lão bà của ta, mưu đồ bất lương, giáo huấn một chút cũng tốt, có điều chẳng may cô ta không kháng cự được, chúng ta phải kéo ra, kẻo mất mạng.
- Đây là điều tất nhiên, ta chỉ muốn báo thù một chút, không muốn lấy mạng của cô ta, nếu không cô ta chết lâu rồi, triệu tập các huynh đệ là chuyện của ngươi.
Vân Diệp bĩu môi:
- Mơ đi, để sau này ta chịu tội một mình à? Hoàng tộc do ngươi mời, công hầu do ta mời, lần này thanh thế phải lớn, chúng ta đều là hoàn khố chơi bời hưởng lạc, dù mất mặt cũng là đáng, không làm tổn hại thể diện quốc gia.
- Tôn tiên sinh nói Bùi gia có ẩn tình, ngươi đi không tiện, để ta đi một mình, xem xem có thể kiếm được cái gì có lợi không?
Lý Thái mang hộ vệ về Trường An ngay trong đêm, Vân Diệp tức tốc tới Bùi gia, từ xa thấy đại môn treo lụa trắng, nhưng phướn chưa dựng lên, xem ra chưa chết.
Lão đại Bùi gia ấp a ấp úng không cho Vân Diệp vào gặp Bùi Tịch, nói là bệnh đã vào cao hoang, xem hay không cũng giống nhau, tâm ý đã nhận, Bùi gia hết tang lễ sẽ tới phủ bái tạ.
- Bùi lão đại, ta biết chuyện này làm ngươi khó xử, lão gia tử xảy ra chuyện chẳng vẻ vang, lúc này nhất định không có mặt mũi nào gặp ai, muốn một mình yên tĩnh ra đi, ta chỉ nói với ngươi một câu, ngươi nói với lão gia tử, gặp hay không do lão gia tử quyết.
Bùi lão đại ngạc nhiên nhìn Vân Diệp, nếu người khác nghe Bùi gia trình bày, nhất định để lại lễ vật quay trở về, cách hành xử của Vân Diệp rất thất lễ, tuy giận nhưng vẫn kiên nhẫn nói:
- Mời Vân thế huynh nói.
Vân Diệp ghé vào tai Bùi lão đại nói thầm:
- Ta cảm giác lần này không phải do lão gia tử định lực có vấn đề, mà e kẻ thù phục hận. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Bùi lão đại ngẩng ngay đầu lên hỏi gấp:
- Thế huynh nghĩ gia phụ bị ám toán?
Vân Diệp gật đầu, Bùi lão đại cáo lỗi đi nhanh vào hậu trạch, nếu Vân Diệp nói không sai, chuyện này cho dù không nói ra được, nhưng bị ám toán so với tâm trí không kiên định mà thoát dương là hai vấn đề khác nhau, một là bị động, một là vấn đề của bản thân. Đương nhiên phải làm rõ, hiện gia chủ Bùi gia xem vũ đạo mà bệnh vào cao hoang, có thể thấy thường ngày chẳng làm chuyện tốt đẹp, suốt ngày ao rượu rừng thịt vơ vét của dân, nhiều nhà tự cho rằng mình gia phong nghiêm khắc đã không qua lại với Bùi gia nữa.
Ngồi một lúc liền thấy Bùi lão đại vội vàng đi ra mời Vân Diệp vào hậu trạch, dọc đường luôn có nữ quyến nhìn trộm y, ai nấy đều mặc áo trắng, lúc trời chiều xế bóng nhìn như ma.