- Có giỏi thì ngươi đi làm đi, làm xong ta cũng làm máy dệt lông cừu bán khắp Đại Đường luôn, tưởng bản hầu không làm nổi à? Muốn có thì ngoan ngoãn đi mua, người khác ta không quản, ngươi phải giữ quy củ, một khi ngươi phá hỏng quy củ còn đáng sợ hơn một nghìn bách tính, sau này chẳng ai muốn làm ra đồ tốt nữa.
Vân Diệp nằm nguyên trên ghế lười nhác đáp:
- Công bộ tới thư viện đòi thứ này, nghe nói chuẩn bị trả mười lăm quan, đó là mức thưởng tối cao của Đại Đường. Hứa Kính Tông cười không nói, Lý Cương tiên sinh nhảy ra, đuổi tên tiểu quan đi, muốn mưu lợi cho bách tính, trước tiên trả phí bản quyền cho thư viện, hai nghìn quan, không mặc cả. Ngươi không thể bắt ta tỏ hai nghìn quan mua thứ sắt vụn đó về, nhìn thế nào cũng lỗ, một vạn cân khoai cũng chẳng đáng giá như thế...
Lý Thái bất mãn nói:
- Chuyện ngàn vàng mua xương ngựa ngươi nghe chưa? Thư viện không thèm chút tiền đó, mà chỉ quan tâm tới tinh thần nghiên cứu, ai nghiên cứu ra, người đó hưởng lợi, ngươi nghiên cứu ra máy dệt, biết nó mang ý nghĩa gì không? Đại Đường có thêm một nghề, lợi ích được truyền muôn đời, ngươi nói xem, một nghìn năm máy dệt lông cừu của ngươi tạo ra được bao nhiêu tài phú?
- Bệ hạ nói đúng lắm, dân là nước, vua là thuyền, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, ta còn muốn phát huy một chút, đó là tư tưởng là buồm, bách tính tạo thành quốc gia, quân vương khống chế quốc gia, không ngừng khai thác tư tưởng tiến bộ thì chiếc thuyền mới không ngừng phá sóng xé gió tiến tới.
- Tư tưởng từ đâu ra? Nó tới từ nhân vật tinh anh của các giai tầng, chỉ không ngừng phá bỏ bộ khung cũ kỹ mới tiến lên được.
- Con người là động vật lợi ích, phải để bọn họ có tinh thần tích cực, nói miệng xuông không được, phải lấy vàng bạc ra, hoặc cho họ địa vị sùng cao. Ngươi nhìn đi, cứ chê sản lượng lương thực thấp, sẽ có người đưa ra cách nâng cao sản lượng, chê sắt đồng không đủ dùng, sẽ có người lấy thứ này ra đổi công huân của triều đinh. Tương lai, các loại ý tưởng mới lạ sẽ khiến chúng ta nhìn thấy thế giới mới. Thanh Tước, ngươi thấy hai nghìn quan là nhiều à? Công bộ lấy mười lăm quan ra là xỉ nhục ai? Khi đó không có mặt ta, nếu có ta cầm mười lăm quan ném vào mặt hắn, chính như lời Nhan lão tiên sinh nói, làm hỏng chuyện lợi nước lợi dân.
Lý Thái nghe Vân Diệp nói xong, nghĩ rồi bảo thị vệ về nhà lấy hai nghìn quan mua quyền sử dụng từ thư viện. Vân Diệp cười:
- Ta chỉ cần ngươi hiểu đạo lý, không cần ngươi bỏ tiền, nếu bệ hạ ở đây a càng nói tỉ mỉ hơn, muốn người thiên hạ tuân thủ quy củ, hoàng gia phải lấy mình làm gương.
- Nói tiếp đi, trẫm đây này, ngày nóng nực nghe ngươi boa hoa phét lác cũng tốt, coi như giải nhiệt.
Nghe thấy tiếng Lý Nhị, Vân Diệp tức thì nhảy tử ghế xuống, Lý Thái cũng leo trên cây xuống, lấy Lý Nhị phe phẩy quạt được Đoàn Hồng hộ tống đi từ cổng vòm vào, Lão Tiền theo thật xa, không dám ngẩng đầu lên, Lý Nhị trước giờ tới Vân gia không biết tới hai chữ thông báo, cứ vào thẳng, cũng không cho người khác báo.
Chắc là đi khá nhiều đường đất, trán Lý Nhị đầy mồ hôi, đi vài bước tới ghế, ngồi ngay xuống, cởi cổ áo ra cho mát, sau đó chỉ tay vào ấm trà, khép mắt lại.
Vân Diệp rót trà cho Lý Nhị, cũng rót cho Đoàn Hồng một chén, Lý Thái lấy trên giá một chiếc khăn lông, ngâm trong nước mát, vắt khô, lau mồ hôi cho cha, Lý Nhị cầm khăn ấp lên mặt:
- Nói tiếp, vừa rồi trẫm ở ngoài không nghe rõ, rõ ràng là thư viện lừa tiền, còn liên quan tới quốc kế dân sinh, coi như ngươi có bản lĩnh, lừa tiếp đi, nếu lừa được trẫm thì cho ngươi đắc ý một lần.
- Bệ hạ, hôm nay trời quá nóng, mọi người đều khó chịu, không bằng thần viết tấu về chuyện này, vội vàng chẳng nói rõ lý được, đây là đại đạo lý thực sư, cần châm chước rồi mới báo cho bệ hạ.
- Tốt, lớn rồi, đã qua cái tuổi nói bừa nói bậy, biết châm chước rồi. Tốt, tốt lắm, trẫm chờ tấu của ngươi, hôm nay cùng hoàng hậu đi tránh nắng, bụng hơi đói, ngươi làm mấy món thanh đạm cho trẫm. Làm cho hoàng hậu cũng phải nhẹ nhàng chút, trời nóng, không chịu nổi cá thịt.
Món ăn vặt giải nhiệt của người Tây Bắc tất nhiên nhưỡng bì là số một, từ khi Vân Diệp làm ra thứ này, nữ nhân trong nhà nhiều, chẳng bao giờ thiếu nó được, bí phương do Tân Nguyệt giữ, chỉ sao cho Lý An Lan một bản, nay hoàng đế muốn ăn, vậy chọn nó.
Nhưỡng bì: Thành phần chính là bột mì hấp. Được chế biến theo nhiều cách. Có thể dùng như món ăn lót dạ cho đỡ đói, món chính, hay món nguội để nhắm rượu. Ăn lạnh, nóng đều thích hợp, bốn mùa đều dùng được.
Làm đồ ăn cho hoàng đế, Vân Diệp không dám để người khác làm, tự động thủ cắt một đĩa, thêm giấm, ớt, gia vị, bê tới cho Lý Nhị.
Thứ do Vân Diệp làm, Lý Nhị thường không hỏi, nhận lấy ăn luôn, ăn một miếng, gật đầu, ăn tiếp, ăn hết mới nói:
- Thứ này không tệ, đem cách làm giao ngự trù, mai trẫm muốn ăn.
Lý Thái cười khùng khục, hắn cũng hỏi xin bí phương, kết quả bị Vân Diệp tặng một đống nhưỡng bị, bí phương không cho, hắn muốn xem hôm nay Vân Diệp xử lý thế nào.
- Bệ hạ có một đồng không.?
Vân Diệp hỏi:
- Có!
Không ngờ Lý Nhị mò ra từ trong ống tay áo ra được một đồng, đặt lên bàn, Vân Diệp nhặt lấy cho vào tay áo, sau đó nói:
- Bệ hạ, khi người đi sẽ có công cụ và bí phương làm nhưỡng bì, đơn giản lắm, vi thần đảm bảo ngự trù trong cung sẽ làm được. Truyện được copy tại
TruyệnFULL.vnLý Nhị ừ một tiếng rồi tiếp tục nghỉ ngơi, còn phẩy tay với Vân Diệp và Lý Thái, đuổi như đuổi ruồi.
Lý Thái khinh bỉ nhìn Vân Diệp, lấy một đồng ra vỗ vào tay Vân Diệp:
- Ta cũng có một đồng, lát nữa mang công cụ và bí phương tới phủ của ta.
- Không được.
Vân Diệp lắc đầu xòe năm ngón tay ra, khả năng là thấy vẫn rẻ, xòe năm ngón nữa.
- Vừa rồi cha ta mua chỉ có một đồng, sao ta lại thành mười quan, đúng là mắt chó khinh người, đây không phải hành vi của quân tử.
- Bán bản quyền phải xem người, chủ yếu là xem người mua bản quyền có thể đem lại lợi ích cho nó không, nếu có thì phải tóm lấy, bán đi một đồng cũng là có lợi. Ví như bệ hạ mua, đó là có tác dụng xúc tiến, bệ hạ thích ăn, chẳng lý do gì người dưới không thích, nếu như ta mở hiệu bán nhưỡng bì khắp châu phủ Đại Đường, sau đó viết tấm biển đại loại món ăn mà hoàng đế cũng thích, có nó, ta có thể nâng giá gấp bội, bù lại phí bản quyền bán cho bệ hạ. Nói không chừng còn lãi, nên bán cho bệ hạ một đồng là có lợi, bán cho ngươi một đồng là lỗ, ta có phải kẻ ngốc đâu, vì sao lại làm ăn thua lỗ?
Lý Thái bất lực gật đầu, bi thương nói:
- Tức là ngươi làm ăn không nói tới giao tình, bất kể thân tình, bất kể thiện ác, bất kể luân thường lễ pháp, chỉ luận lợi thiệt, đầu đội mũ mang bấn chữ "ta muốn kiếm tiền", tay trái cầm trường thương, tay phải cầm hoàng kim thuẫn. Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn dạy ta cái gì.?
- Thời gian qua ta nghiền ngẫm, thấy mình thay đổi rất lớn, có khi ngủ mơ về quá khứ, đột nhiên phát hiện, từ lúc vào thư viện, Lý Thái không còn là Lý Thanh Tước nữa. Trước kia ta kiêu ngạo, cuồng vọng, trừ phụ hoàng thì khinh hết tất cả mọi người. Vào thư viện mới phát hiện người hơn ta quá nhiều, bỏ đi thân phận hoàng tử, ta chẳng hơn người khác là bao, vì giữ tôn nghiêm, hẳn ngươi biết ta học tập vất vả thế nào, cuối cùng đắm chìm vào đó.
- Đó không phải trọng điểm, quan trọng là ta bắt đầu dùng ánh mắt con người nhìn thế sự, không phải nhìn bằng ánh mắt của hoàng tử. Những thủ đoạn ngươi vừa nói rất hữu dụng, nếu mở hiệu nhưỡng bì, nhất định có thể mở khắp Đại Đường, nhưng, ha ha ha, ta không thích, không học. Gặp chuyện chỉ luận thiệt hơn, không luận giao tình, ta không làm được, ta có cha mẹ, huynh trưởng, đệ muội, không thể dùng thiệt hơn cân nhắc, kiếm ít tiền, hoặc không kiếm được tiền, thậm chí lỗ vốn, ta phải giữ nó, cho nên ngươi đừng dùng lý luận ghê tởm đó làm vấy bẩn ta, bí phương ngươi không cho thì thôi, chẳng phải cái gì to tát, cùng lắm thì không ăn...