Đường Chuyên

Chương 592: Rớm nước mắt

- Hứa Kính Tông à Hứa Kính Tông, sao ngươi lại nhét thêm than vào lò lửa, lẽ nào hôm nay đầu ngươi bị lừa đá hay sao?

Đại doanh thủy quân hôm nay ồn ào náo nhiệt, nơi chốn đều có khói đen bốc lên. Công tác chưng cất lại được tiếp tục, tình trạng bình phong kín cũng không tốt lắm, cho nên rất nguy hiểm, hiện đã có bảy người bị khí đốt bỏng. Cũng may sau đó Vân Diệp đã thay đổi cách chưng, tách lửa với nồi hơi bên trên ra mới tốt được một chút.

- Đại soái, mấy ngày này chúng ta làm rất tốt, chuẩn bị lần đầu được 2000 bình, lần hai được hơn 3400 bình, lần ba hơn 5000 bình, hôm nay dầu hỏa cũng đã chuẩn bị tốt, thỉnh đại soái phân phó.

- Lão Lại, mang dầu lần một hòa với thạch tất theo tỉ lệ 10:1, 10 lần dầu pha một phần thạch tất, phong kín lại đợi dùng. Dầu lần 3 dựa theo tỉ lệ 10:3 pha với thạch tất cất vào kho. Về phần dầu lần 2 để thương đội mang tới phố bán đi, chúng ta cũng phải thu hồi chút tiền vốn, không thể vì thu hồi những hài cốt này mà khiến mấy thương đội theo chúng ta phải hụt tiền, đây chẳng phải là cách làm người.

(thạch tất: cũng là một loại dầu, chi tiết thế nào đệ không rõ)

- Đại soái, hiện nay hạm đội nửa tháng nữa sẽ về, dầu hỏa của chúng ta tính ra cũng không nhiều lắm, vì sao lại đem bán? Đám thương nhân nếu đa sự thì cứ bảo chúng tới gặp lão Lại ta.

- Lại Truyền Phong à, loại việc mất mặt này sau này đừng làm, chúng ta hợp tác cùng người ta, dù cho quan hệ có thân mật đến đâu cũng phải rõ ràng, lợi ích không thể thiếu, bằng không sau này sẽ không còn ai muốn hợp tác cùng chúng ta, áo cơm sau này của các huynh đệ cũng bị ảnh hưởng, là chuyện không có lời.

Nhìn Lại Truyền Phong bất mãn không vui đi tìm quản sự của thương đội, Vân Diệp lắc đầu, vẫn là khinh thường thương nhân, nếu như quốc gia có thể chịu được toàn bộ quân phí, Vân Diệp đương nhiên sẽ không làm những trò này. Nhưng tiền lương quốc gia cho thuỷ quân luôn chỉ đủ nhét vừa bụng, chỉ có thể một ngày hai bữa. Chuyện thủy sư Lĩnh Nam một ngày ăn ba bữa cơm đã bị Binh bộ nghiêm khắc trách mắng, cho rằng làm như vậy sẽ bất lợi với quân tâm.

Vân Diệp mặc kệ những diều đó, quân sĩ của y trong quá trình luyện dầu đã phát hiện ba loại dầu, việc này rất giống với việc chưng rượu, đem dầu hoả chưng được đi bán, nhất định sẽ được khen ngợi, hiện tại bình thủy tinh nhỏ ở Trường An đã không phải là thứ gì hiếm lạ nữa rồi.

Nghe nói có vài thương đội từ Tây Vực mang theo nửa thuyền thủy tinh cầu bẹp không tròn đến, định buôn bán tại Đại Đường như mọi khi, muốn kiếm lấy một khoản, nào ngờ bị nhân sĩ Trường An khinh bỉ không bán nổi. Không còn cách nào khác cuối cùng đành phải bán mình làm nô, làm hạ nhân của quyền quý Trường An mới không bị chết đói.

Người luôn luôn có một quá trình nhận thức, thứ ngọc lưu ly này từ hồi đầu có giá vạn quan, nhưng hôm nay mất giá còn kém hơn cả bát sứ, chính là do Trưởng Tôn ở sau hết sức thúc đẩy.

Hiện tại hình dạng của Lý Thái trông rất giống quỷ, mặt đen thui. Đây là vì rất lâu không được nhìn thấy mặt trời, may mà toàn thân còn chưa mọc lông xanh. Nghe hắn nói trong khoảng thời gian này hắn ở dưới đất không ra ngoài, ngay cả hiện tại là ngày nào cũng không biết, nếu như không phải vì chuyện Vân Diệp đi Cao Ly trộm xác, hắn còn chưa ra khỏi hầm bí mật.

Đi tới trước mặt Vân Diệp, Lý Thái ngửi mùi khí đốt nói:

- Mùi không tệ, ta thích.

Một câu này rất hợp với Vân Diệp, chính y cũng thích ngửi mùi xăng bị đốt, không ngờ Lý Thái cũng vậy, thực sự là thói quen tốt.

- Ta vẫn không rõ, ngươi một tên hoàn khố vì sao muốn dẫn hơn vạn tướng sĩ đi mạo hiểm, có điều ngươi không cần giải thích với ta, ta không muốn biết vì sao. Một người thông minh như ngươi đặt bản thân vào tử địa thật sự không khôn ngoan, vốn muốn nói ngươi không thông minh được như ta, thế nhưng khi thấy ngươi chưng thạch tất không ngờ lại có kết quả, ta cũng phải thừa nhận ngươi có thông minh hơn ta một chút.

Lý Thái nheo mắt nhìn mặt trời lười biếng nói với Vân Diệp, hiện giờ hắn không còn quan tâm đến việc triều đình, tự đắc chuẩn bị biến thành quỷ hút máu có huyết thống hoàng thất, cũng coi đây là kiêu ngạo.

- Vì muốn cho ngươi chút hỏa dược bảo mệnh, thái tử và ta chịu khổ không ít. Nếu như không phải phụ hoàng thấy ta gần đây thân thể không tốt, nói không chừng lúc này ta cùng đại ca đang ở Tông Nhân Phủ thụ hình. Vốn định chuẩn bị cho ngươi 3 xe, nhưng chúng ta không giấu được cha ta, chỉ chuẩn bị được một xe, ngươi chịu khó dùng tiết kiệm, đây đều là những hỏa dược uy lực lớn nhất do ta tự mình điều chế.

- Ngươi cũng không cần gặp bọn Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân nữa. Lúc này bọn chúng mông đít chắc nở hoa rồi, hai tên đần kéo một xe hỏa dược bị túm được, rất là vô dụng. Lần này phụ hoàng thực sự tức giận, cho người trông giữ hỏa dược rất kĩ, thiếu một chút cũng biết. Một xe này là do ta lấy hàng tồn của phòng thí nghiệm, không ghi vào sổ sách, ngươi phối hợp ăn nói cho tốt, cùng lắm ta bị đánh một trận, không có gì đáng lo.

Lý Thái đã lâu không nói chuyện nhiều với người khác, một khi tìm được người thích hợp là thao thao bất tuyệt, Vân Diệp vài lần muốn xen mồm nhưng không được.

- Thế nào? Rất cảm động đúng không? Huynh đệ của ngươi đều là người tốt, không ai bán đứng ngươi, ta bị phụ hoàng bức thành như vậy rồi, thái tử nhất định nói giống như ta dặn dò, không có chút liên quan nào đến ngươi. Phụ hoàng đã nổi trận lôi đình, nếu không phải mẫu hậu nói tốt, ngươi cho rằng vài roi là có thể cho qua chuyện này? Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói rồi.

Vân Diệp bực đến run người, ba tên đần, có thể là bốn tên, trước khi làm chuyện này sao không báo cho y một tiếng, bằng không sẽ không phải làm lớn như vậy.

Tuy rằng tức giận, nhưng trong lòng ấm áp, mắt đã rưng rưng. Bọn họ không báo cho mình chính là không muốn mình gặp chuyện không may. Một người là thái tử, hai người là hậu nhân công huân, bọn họ ỷ vào thân phận mới dám làm càn, nếu như là người khác, Lý Nhị đã sớm hạ lệnh bầm thây vạn đoạn rồi.

Ngửa đầu nhìn bầu trời không nói, Lý Thái lại nói tiếp:

- Đừng ngửa đầu nhìn trời, nước mắt một khi đã muốn chảy, thì không thể ngăn được, ta đã thử qua, không có tác dụng.

**********

Lý Thái một mình trở về căn cứ của mình, hắn không định đi cùng Vân Diệp vào hoàng cung chịu tội, lúc đi còn cầm 3 bình dầu, mỗi loại một bình, còn có một xe dầu mỏ, thiết bị chưng dầu trong quân doanh hắn đã nhìn qua một lần, còn lấy thước đồng trong tay áo ra đo đạc, dùng bút chì ghi lại. Đối với phát hiện mới, Lý Thái luôn luôn hăng hái như vậy.

Đến cửa hoàng cung, nghi đao của Vân Diệp bị thu, chủy thủ trong giày cũng bị thu, cung nỏ tinh xảo bên hông cũng vậy, túi nỏ trên lưng cũng không được giữ. Cung môn thị vệ còn chỉ về trường cung trên lưng Vượng Tài, còn mã sóc, còn nịnh bợ hỏi Vân Diệp vì sao đến hoàng cung còn phải võ trang đầy đủ?

Ánh mắt Vân Diệp âm lạnh khiến thủ vệ cung môn sinh lòng cảnh giác, không nói thêm với Vân Diệp lời nào, chỉ nói phải bẩm hoàng đế mới có thể quyết định Hầu gia có thể tiến cung hay không.