Đường Chuyên

Chương 570: Trò chơi của Vân Diệp

Đinh Ngạn Bình dừng bước:

- Tiểu Ưng, ngươi chưa thử nỗi đau bị vạn kiến cắn xé, cho nên ngươi không hiểu sinh mệnh đáng quý thế nào, Vân Diệp là thứ ác ma trong ác ma, y thích nhất là đùa bỡn lòng người, vào thời khắc sắp chết, đột nhiên ta hiểu ra, nữ nhân mất rồi có thể kiếm nữ nhân khác, nhi tử mất rồi có thể sinh thêm, chỉ cần lão phu có thể trường sinh bất lão, những thứ đó đều là chi tiết vụn vặt, ta cướp cơ hội trường sinh bất lão của Vân Diệp, y trút giận lên vợ con ta là công bằng.

Vội vàng nói xong câu đó, Đinh Ngạn Bình từ xa nghe thấy tiếng tiếng cho sủa, rùn người một cái lao vào bụi cỏ biến mất.

Đơn Ưng nước mắt nước mũi chảy dài, từ nhỏ bị phụ thân vứt bỏ, cùng mẫu thân gian nan kiếm sống, Đinh Ngạn Bình đột nhiên xuất hiện thỏa mãn ảo tưởng của hắn với phụ thân, thêm vào đại ca Vân Diệp, tri kỷ Đại Nha, hắn thấy đời này mình không thiếu gì nữa, nhưng lúc này đây hắn thấy cô đơn vô cùng, Đinh Ngạn Bình đâm một cái gai nhỏ vào sườn, làm toàn thân hắn không cử động được, mở miệng cũng thấy khó khăn.

Nghĩ tới vận mệnh sắp tới, Đơn Ưng nhắm mắt lại, nỗ lực nghĩ tới từng phút giây ở bên Đại Nha.

- Muội tử, ca ca muội thích ăn lòng, mai ta mang lòng tới cầu hôn, cùng lắm thì số lòng cả năm cho huynh ấy hết...

- Mắt muội mù tịt rồi còn nhìn lung tung cái gì, ta ở trên cây canh cho muội, mau ngủ đi...

- Còn chẳng phải tên ca ca thần giữ của ép à, nếu không ta chẳng đi làm ăn trộm, ta thích làm ăn cướp.

Nhớ tới Đại Nha, trên mặt Đơn Ưng hiện lên nụ cười, cô nương yếu đuối như hoa đinh hương đó, cả đời này mình không có duyên bảo vệ nữa rồi, có điều nàng có một ca ca mạnh mẽ, hẳn sẽ hạnh phúc suốt đời.

- Chết chưa? Chưa chết thì dậy mau!

Một giọng nói the thé truyền tới, Đơn Ưng mở mắt ra, hắn chưa bao giờ thấy khuôn mặt nhăn nheo của Vô Thiệt lại thân thiết như thế. Vô Thiệt cũng là cao thủ, sao không nhìn ra Đơn Ưng bị khống chế, sờ mò sườn hắn một lúc, rút ra cái gai dài nửa xích, cảm thán: - Tiểu vương bản đản gặp phải loại người gì thế, thủ đoạn ác độc này mà cũng dùng, cây gai này khống chế lục phủ ngũ tác của ngươi, thủ pháp hơi kém một chút là không còn mạng nữa, là lão khốn Đinh Ngạn Bình ra tay phải không?

Cánh tay Đơn Ưng hiện giờ tuy miễn cưỡng cử động được, nhưng cái gai đó làm thoát hết nguyên khí của hắn, toàn thân mềm nhũn. Cẩu Tử đặt Đơn Ưng lên giá, hai sư đệ khác khiêng, lấy từ sau lưng ra một cái còng, cạch một cái khóa Đơn Ưng lên cáng, vừa c hỉnh lại xích sắt, vừa nói với Đơn Ưng hổ thẹn không biết nói gì: - Hầu gia nói, ngọc bội mất thì thôi, đó là mầm họa, bị trộm là phúc không phải họa, các ngươi phải mang Đơn Ưng về cho ta, tên khốn đó phải chịu tội sống, nói không chừng tiễn Đinh Ngạn Bình đi rồi sẽ trốn mất, các ngươi trói hắn về cho ta. Thế nào, hầu gia tốt với ngươi hết mức rồi, Đại Nha nương tử chuyên môn nhờ sư phụ ta mang ngươi bình an trở về. Không hiểu đầu óc ngươi có vấn đề gì, cõng lão khốn chạy mấy trăm dặm, còn bị người ta lừa, để lại làm ma thế mạng, sư phụ như thế mà cũng bái. Nhìn sư phụ ta đi, từ khi bái lão nhân ta làm sư phụ chỉ toàn hưởng phúc.

Đơn Ưng chỉ biết khóc, Vô Thiệt mặt càng hiền từ, nói với đám đồ đệ: - Các ngươi nhìn đi, giang hồ hiểm ác, thân thủ của Tiểu Ưng xem như hảo thủ rồi, sư phụ hắn muốn quang minh chính đại khống chế hắn cũng không nắm chắc, thêm vào tình nghĩa thành khác ngay. Tình nghĩa là thứ hại người, lấy đây làm ví dụ, đệ tử của ta phải nhớ, tính mạng là hàng đầu, tính mạng của mình tuyệt đối không giao cho người khác nắm giữ, cả sư phụ cũng không được.

Mấy đứa đệ tử khom người vâng dạ, sau đó khiêng Đơn Ưng đi, Vô Thiệt đi trên cùng, đi được vài bước thấy hai hoạn quan đứng dưới cây, nhìn không ra tuổi tác, giống năm mươi cũng giống ba mươi, hành lễ với Vô Thiệt.

- Lão sư hiện giờ sống như thần tiên vậy, du sơn ngoạn thủy, thuận tiện dạy vài tiểu sư đệ, thực làm người ta hâm mộ, nghe nói ở Ngọc Sơn, lão sư có thể tự do làm điều mình thích.

Vô Thiệt cười ha hả, một năm qua lão già này càng ngày càng giống nam nhân, trừ không có râu thì khí khái phong độ đều không thiếu gì, nói với hoạn quan dưới cây: - Lão phu không nói ra thân phận của các ngươi, chỗ các ngươi nhiều quy củ, còn ở Ngọc Sơn, lão phu chỉ lấy tiền, không ai quản, chuẩn bị dạy vài đứa đồ đệ để bọn chúng làm ma cho, cuộc sống tất nhiên thống khoái. Các ngươi muốn đuổi Đinh Ngạn Bình thì nhanh lên, lão khốn đó nhất định để lại đường lui, muộn sẽ không đuổi được nữa đâu, lão phu kệ chuyện ngọc bội, Vân hầu chỉ mời lão phu đưa tên tiểu tử này về.

Đơn Ưng gian nan giơ tay không bị khóa chỉ vào bùi cỏ, hai hoạn quan chắp tay với Vô Thiệt, dẫm lên cỏ khô đuổi theo.

Một con bồ câu xà xuống, Lão Tiền lấy giấy ở chân bò câu ra, xem xong vội vàng chạy vào hậu viện, nghe thấy tiếng bước chân, Đại Nha đẩy cửa sổ ra nhìn, thấy là quản gia, lại ủ rũ đóng cửa sổ lại. xem tại

Lão Tiền cười:

- Tiểu nương tử, Đơn Ưng được Vô Thiệt tiên sinh tìm thấy rồi, đang trên đường về nhà, giờ yên tâm rồi nhẽ, lão nô nói mà, không chuyện gì mà hầu gia không làm được.

Đại Nha nghe thấy quản gia trêu mình, mặc dù ngượng ngùng, nhưng không ngăn được giọt nước mắt vui mừng, Tân Nguyệt bảo quản gia đem tin tức báo cho hầu gia, nàng ôm lấy Đại Nha, khẽ hở dài: - Người ta nói gả gà theo gà, gả chó theo chó, con khỉ này chắp khắp nơi, phu quân muội chính là con khỉ, sau này muội khổ rồi, muội tử khổ mệnh của ta, tới bao giờ mới hết khổ đây.

Vân Diệp đang ngồi ở bàn vẽ rùa, vẽ hết tờ này tới tờ khác, quản gia không hiểu vì sao hầu gia chỉ vẽ một con, giấy còn nhiều chỗ trống, lãng phí.

Ông ta đương nhiên không biết mỗi con rùa Vân Diệp vẽ đều có tên, ví như cái con rùa đầu có cục u tên là Lý Nhị, cái con béo kia là Trường Tôn Vô Kỵ, con mắt đen xì kia là Lý Hiếu Cung. Phong khí của Đại Đường không tốt, sao ai cũng khao khát trường sinh bất tử, thích trường thọ vậy làm rùa đi, thứ này sống lâu lắm.

Đơn Ưng không sao là tốt, chuyện này coi như đã kết thúc tốt đẹp, còn về ngọc bài bị Đinh Ngạn Bình mang đi, hay rơi vào tay kẻ khác thì đều không liên quan tới mình, cho dù có nhân vật trí tuệ thông thiên phá giải được bí mật của nó, Vân Diệp không tin mấy nét vẽ thêm bớt của mình giúp được gì, dù sao đều là tìm lấy cái chết, chết sớm luôn hồi sớm, chết nhiều vào, nói không chừng không ai nhớ tới Bạch Ngọc Kinh nữa.

Đơn Ưng trở về không được dễ dãi với hắn, diễn kịch là phải diễn trọn bộ, không thể khép màn rồi còn có vấn đề, thêm vào cảm giác có tội của Đơn Ưng khiến tên tiểu tử này bớt ngang ngược coi trời bằng vung, kiềm chế một chút cũng tốt, nếu không sau này Đại Nha sống thế nào.

Lắp xe cho Vượng Tài tới thư viện, hôm nay có hẹn với Lý Thái và Hi Mạt Đế Á để hoàn thành một công trình vĩ đại, công trình này chỉ bản thân hoàn thành mới thú vị, mượn tay người khác sẽ mất hay.

Bánh xe nghiền lên là rụng đi phăng phăng, Vượng Tài luôn muốn phi nước kiệu như hôm nọ, có vẻ sau cái lần chở Vân Diệp trốn truy sát đó, bản năng nào đó của nó thức tỉnh rồi, nhưng Vân Diệp không cho, không ngừng quấy nhiễu cái mông Vượng Tài để nó chạy chậm một chút, mình phải đi đón Hi Mạt Đế Á, không thể chạy như thằng điên được.