Đường Chuyên

Chương 558: Quân đội thay máu

Vân Diệp vốn nghĩ tất cả mọi tranh đấu chỉ xuất hiện ở Trường An, ai ngờ cả Trường An sóng yên biển lặng, đừng nói giết người, chuyện hòa thượng và đạo sĩ cãi nhau cũng không có, hòa thượng vẫn tiếp tục cầu siêu cho vong linh, các đạo sĩ bận rộn tặng bùa bình an cho nhà bách tính, rất nhiều đạo sĩ tóc trắng bạc phơ cầm phất trần tới cá phường thị khám bệnh miễn phí cho người hạ tiện, đồng thời ngay cả tiền thuốc cũng rộng lượng tặng luôn.

Tôn Tư Mạc dứt khoát muốn về đạo quán nhỏ của mình, trong thời gian ngắn không định về Ngọc Sơn, nhìn ông ta cô độc đi vào đạo quán, Vân Diệp lệnh Lưu Tiến Bảo dẫn hộ vệ gác bên ngoài, chỉ cần có chút gió lay cỏ động là phải bẩm báo, mình sẽ dẫn đại đội nhân mã tới.

Vân Diệp an bài xong, một đội kỵ binh của Hữu Vũ vệ phóng như bay tới, giáo úy cầm đầu nghiêm mặt đuổi tất cả mọi người đi, khi Vân Diệp lấy lệnh bài ra, nói mình là một hầu gia, tên quan quân đó cũng không nể mặt, Tả Vũ vệ và Hữu Vũ vệ là oan gia đối đầu, chẳng cần nể mặt nhau.

Lý Nhị an bài rất tốt, đừng nói là phải một đội tướng sĩ một trăm người, dù chỉ có một phủ binh gác cửa, đám hòa thượng cũng không dám đánh tới.

Đại lễ nghi của Lý Nhị vẫn đang tiếp tục, nghe đâu tới tám mốt ngày mới viên mãn, quyết định tới Tả Vũ vệ một chuyến nghe ngóng tin tức, Trường An bình tĩnh tới quỷ dị. Vào quân danh, phát hiện rất nhiều tướng lĩnh xa lạ, thì ra người quen không điều tới vệ sở khác thì chuyển thành quan văn, Lão Lại đang ôm đô đứng ở cửa lều, cười khổ chào hỏi Vân Diệp:

- Hầu gia, sao hôm nay ngài lại tới, Trình soái tiến hàn trụ quốc, không quản lý chuyện vụn vặt trong quân doanh nữa, chỉ khi nào làm tổng quản mới có thể cầm quân trở lại, hiện giờ quản doanh là Đỗ đại tướng quân, ngài muốn tìm Đại tướng quân?

- Lão Lại, ngươi chuyển đồ đi đâu, ta nhớ ngươi trừ đánh trận ra thì hình như đâu biết gì khác, định rời quân doanh đi đâu?

Câu nói này làm đại hán trúng ba đao vẫn không đổi sắc hô hào chiến đấu lại vành mắt đỏ hoe.

- Hầu gia, ngài cũng biết mạt tướng là thứ gì, ngài muốn mạt tướng cầm quân chém giết, dù núi đao biển lửa thì mạt tướng cũng dám xông vào, nhưng hiện giờ Đỗ đại tướng quân muốn kiểm tra binh pháp, mạt tướng tuy nhớ được mấy chữ, nhưng làm sao bằng đám trẻ đến sau, hai quân giao chiến, thống soái đương nhiên phải văn võ song toàn, nhưng tướng quân du kích như mạt tướng chỉ cần theo mệnh lệnh đại tướng quân, chiếu cố huynh đệ, ra sức chém giết thôi đúng không? Vì sao bắt mạt tướng suy nghĩ chuyện lương thảo trang bị, vì sao mạt tướng phải biết một tháng ngày nào trăng sáng? Một nghìn năm trăm thủ hạ của mạt tướng khi xung phong trận Phong Thỉ là tốt nhất, khi phòng thủ trận Ngũ Hoa là tốt nhất, đã kiểm nghiệm trên chiến trường, vì sao bắt mạt tướng phải biết trận Yển Nguyệt? Mạt tướng vừa hỏi hai câu đã bị khai trừ khỏi quân doanh, hầu gia, ngài nói giúp mạt tướng, tha cho mạt tướng lần này, mạt tướng không dám nữa.

Nhìn hán tử ủy khuất quỳ dưới chân khóc lóc, lòng Vân Diệp khó diễn tả, Lý Nhị đang đổi mới quân đội của mình, trước tiên đưa các vị lão soái lên thật cao, rồi phái người tới tiếp nhận quân doanh, không có các lão soái chống lưng, nhưng đám tôm tép bọn họ còn chẳng phải mặc người xử lý.

Lý Nhị thực sự cho rằng có thuốc nổ là bách chiến bách thắng, không cần tướng sĩ dũng mãnh nữa sao? Chưa chắc, hiện giờ thuốc nổ ở trạng thái nguyên thủy, nói một câu không dễ nghe là sức uy hiếp chẳng có mẹ gì, mới đầu có lẽ làm kẻ địch kinh sợ, nhưng thời gian trôi đi, chiến sự liên tục, kẻ địch sớm muộn cũng nắm được tính chất của thuốc nổ, khi ấy ông thiếu tướng sĩ dũng mãnh làm sao ứng phó được với kẻ địch?

Người khác không rõ, Vân Diệp sao không biết, trước khi súng được phát minh ra thì cung tiễn trường mâu vẫn là binh chủng chủ lực, không thể thiếu được, còn về pháo, hiện giờ là Đại Đường, đồng đúc tiền còn không đủ, lấy đâu ra mà đúc pháo, vả lại đại pháo cần quá nhiều kỹ thuật, Vân Diệp tự nhận không có bản lĩnh làm ra pháo bằng kỹ thuật hiện tại.

Thứ sắt mình luyện ra, rèn mấy thanh đao còn tạm ổn, nếu dùng đúc pháo, một trăm khẩu có một khẩu thành công có thể coi là tổ tiên Lý gia hiển linh rồi, đáng sợ nhất là khi đúc ra ngươi không biết khẩu nào tốt khẩu nào xấu, bọt khí, vết nứt trong quá trình đúc đều ở trong linh kiện, hiện không có máy kiểm tra, chỉ dựa vào đoán, hoặc là nhồi thuốc vào, bùm, địch không chết mà ta chết là thất bại.

Đợi Lão Lại khóc một lúc rồi mới nói:

- Khóc cái gì chứ, Tả Vũ vệ khi nào lại xuất hiện loại hèn như ngươi, chỗ này không sống được thì chúng ta đổi nơi khác, Lão Đỗ không cần ngươi, đó là vì hắn ta không có nhãn quang, vậy tới nhà ta đi, ta đi nói với Lão Đỗ, thu hồi lệnh khai trừ, đổi thành lệnh điều chuyển, tới đại doanh thủy sư Lĩnh Nam báo danh, vừa khéo hầu gia ta chuẩn bị lập lục chiến đội, ngươi tiếp tục vào lục chiến đội làm du kích, trong đám người cũ còn ai không ở lại được gọi hết tới.

Lão Lại cao hứng muốn nhảy dựng lên, thủy sư Lĩnh Nam tiếng là quân thủ bị địa phương, nhưng đại doanh lại ở Trường An, mỗi năm chỉ cần tới Lĩnh Nam hai chuyến, áp giải vật tư về, nghe nói hiện ai nấy béo chảy mỡ, hầu gia đem cả rong biển cho lợn ăn về bán với giá cao vút, hiện người Trường An ăn rong biển thành quen rồi, không lo không có lương để phát.

Ném đồ trong tay sang bên cạnh, chạy về quân xá, chẳng bao lâu dẫn mấy người cũ tới, nhìn thấy Vân Diệp đều quỳ một gối xuống, hô đại soái, trong quân doanh gọi chủ tướng là đại soái.

Có đại soái chống lưng, tất nhiên dũng khí tăng lên rất nhiều, Lão Lại vừa rồi còn cúi đầu ủ rũ, nay lập tức khôi phục sự dũng mãnh thường ngày, tiếng nói cũng to hơn nhiều.

Một quan viên trẻ mặc khải giáp đi qua lớn tiếng quát Lão Lại:

- Lão tặc kia, bị đại soái đuổi khỏi quân doanh còn không xéo đi, chờ bị chặt đầu à?

Giơ tay định chửi Vân Diệp nghênh ngang ngồi trên ngựa, lập tức bị Vân Diệp quất một roi vào mặt, đúng là hán tử trong quân, trúng một roi cũng không sợ, nhổ một ngụm máu, xem chừng chuẩn bị nói những lời còn khó nghe hơn vừa rồi, đồng thời rút cả đao ra.

Hắn lại còn chỉ mặt Vân Diệp nói:

- Tiểu tử, có gan quất gia gia một roi nữa coi, mới một roi, gia gia chưa đã.

Nghe hắn nói thế, Vân Diệp tất nhiên không khách khí, mấy năm qua chơi roi ngựa cũng hiểu ít mánh rồi, roi ngựa dài hai xích mang theo tiếng gió rít quất lên mặt tên đó, roi đầu là vào miệng, roi thứ hai đúng mi tâm, đợi khi hắn buông tay che mặt ra thì bộ mặt đó đã không thể đem đi gặp ai nữa.

Vân Diệp cúi đầu nhìn quan quân đó:

- Ta lại quất một roi nữa đấy, ngươi thấy ta có nên quất thêm roi nữa không?

Tên giáo úy trẻ như con sư tử nổi giận, lao tới định liều mạng với Vân Diệp, nắm đấm còn chưa tới, một cái yêu bài đã buông thong trước mặt, phía trước ghi Tả Vũ vệ hành quân trưởng sử, đằng sau viết một chữ Vân bắt mắt.

Vừa rồi không biết hắn còn có thể giả ngốc, giờ biết rồi còn dám mạo phạm Vân Diệp lập tức bị đám Lão Lại ở đằng sau băm vằm, riêng điều mạo phạm trưởng quan đủ làm hắn chết không có chỗ chôn.

Chưa đợi Vân Diệp nói một nam tử mặt trắng mới hơn bốn mươi đã có chòm râu ba chỏm dài đi tới, lớn tiếng chào hỏi:

- Ối chà chà, Vân hầu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế, nghe nói ngài ở thủy quân thuận lợi lắm, không ngờ ngài còn là trưởng sử Tả Vũ vệ, Đỗ Dự thất lễ rồi, chủ yếu là yêu bài nhiều quá, nhớ không hết, đừng trách, đừng trách nhé.