Cầu Nhiệm Khách nghiến răng nói:
- Ngươi là kẻ thông minh hiếm có, vì sao tâm địa độc ác như thế? Được, ta nói cho ngươi biết, những văn tự kỳ quái đó thực chất là một tấm bản đồ, ngươi đặt mặt ngọc bội dưới ánh mặt trời, ánh sáng xuyên qua ngọc bội, chiếu lên tường, văn tự sẽ biến thành bản đồ, tiếc là không đầy đủ, nếu như ngươi kiếm đủ bốn tấm ngọc bội ngươi sẽ có đường chính xác lên trời, người thông mình như ngươi nhất định sẽ thành công, tiểu tử, ngươi có thể giết ta rồi.
Vân Diệp nghe Cầu Nhiệm Khách bịa chuyện, trong bụng cười sắp chuột rút luôn, xưa nay lừa người khác đi nạp mạng là độc quyền của mình, chuyện tên này bịa ra cũng không tệ, sau này có thể dùng lừa người khác, nếu người ta hoài nghi, có thể quang minh chính đại nói là Cầu Nhiệm Khách nói, có phiền toái tìm ông ta là được.
Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái hồ lô nhỏ, nói:
- Ngươi là hảo hán, ta cho ngươi chết toàn thây, để ba huynh muội các ngươi xuống dưới đất cũng tiện gặp mặt.
Cầu Nhiệm Khách ghé miệng vào hồ lô uống cạn độc dược đắng ghét, lớn tiếng quát:
- Ngươi tên là gì? Đừng để ta làm còn quỷ hồ đồ.
Cầu Nhiệm Khác toàn thân lâng lâng, cuối cùng mơ màng nghe được:
- Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, là Lý Hoài Nhân.
Xác định Cầu Nhiệm Khách đã ngất rồi, Vân Diệp cởi sợi tơ trên người ông ta, cẩn thận cuộn lại, chỗ Đơn Ưng cũng chẳng có thứ này, hắn vào núi tìm thiết tuyến xà, bận rộn một tháng mới bắt được bảy tám con, chỉ đủ làm một giây thừng hơn một mét, muốn so với sợi dây thừng của Vân Diệp thì phải mất mười năm mới làm thành.
Hai đại phu của thư viện đi vào cẩn thận băng bó cho Cầu Nhiệm Khách, trừ đùi, vai bị đao đâm thì các vết thương khác như tợ siết không nghiêm trọng, mười ngày nghỉ ngơi là đủ khỏe rồi, huống hồ thuốc bột mà Tôn Tư Mạc nghiên cứu chế tạo ra còn rác lên người cả đống, tâm trí lẫn thân thể Cầu Nhiệm khách đều bị trọng thương, cần giấc ngủ dài mới giải quyết được, Vân Diệp xin bí phương của Thiên Nhật Túy, Tôn Tư Mạc không cho, xin mấy lần cũng không cho, lo Vân Diệp lấy nó đi gây họa.
Đi ra cửa Vân Diệp hối hận ngay, hai đứa nhóc ngồi trên bàn ăn hai cánh tay, ca ca còn lấy dao cắt ngó sen, thổi nguội mới đưa muội tử ăn, tay chân lóng ngóng làm người ta yêu.
Con lợn sắp bị băm thành thịt vụn, máu lợn chảy lênh láng trên mặt đất, Lưu Tiến Bảo còn nghĩ có làm thêm vài đao nữa, để đem về trang làm nhân bánh bao không, mấy thanh sam nam tử, bạch y nữ tử đều cao hứng vây quanh con lợn, xin Lưu Tiến Bảo miếng vừa ý, đó là đội kịch phường Hưng Hóa, tạo ra chút tiếng động không thành vấn đề, tiếng cầu xin của nam tử, tiếng khóc cả nữ từ đều từ miệng của họ ra, hai diễn viên nhỏ biểu diễn càng đặc sắc, khắc họa sự thống khổ và sợ hãi đúng tới ba phần.
Kịch viện phường Hưng Hóa nay đã có thể biểu diện những đoạn ngắn rồi, ( Mộc Lan thi), ( Nữ phò mã), ( Hoặc Khứ Bệnh), ( Tô Vũ chăn cừu), những kịch bản này được đám hiếu sự ở thư viện biên dịch, sớm đã lan truyền khắp Trường An.
Nếu như trong khuê các truyền ra loại ca từ như:" Ta từng tới Quỳnh Lâm yến, ta từng cưỡi ngựa trên ngự nhai, vì Lý công tử đa tình..." cha mẹ không thấy lạ nữa, cũng không co rằng khuê nữ muốn cùng người ta tư bôn, chỉ là một loại tiêu khiển thôi.
Danh khúc như ( Tô Vũ chăn cừu) mỗi lần khi tiệc rượu lưng chừng đều có người xả giọng hát " Mẹ tóc già, đợi con về, má hồng canh màn trống", hát xong bài ca bi thương liền tìm Hồ cơ báo thù cho Tô Vũ.
Đều là những người đáng thương không có nhà để về, hai đứa bé được Lưu Tiến Bảo nhặt giữa đường, nghe ngóng rất lâu không ai nhận, thế là nuôi luôn như con mình, sống với nhau cũng hòa hợp.
Đó là một giấc mơ Vân Diệp tạo ra cho Cầu Nhiệm Khách, một ác mộng đáng sợ, đợi khi ông ta ngủ mười ngày tỉnh lại sẽ phát hiện không chuyện có chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ nhớ cái tên Lý Hoài Nhân, nhưng liên quan gì tới Vân Diệp, xui xẻo chỉ có Lý Hoài Nhân thôi. Vân Diệp còn chưa quên tên khốn đầu tiên vu oan mình ở Yến Lai Lâu, không đòi nợ không được. Còn về mười ngày tới của Cầu Nhiệm Khách sẽ bị bỏ đi, cuộc sống mới của ông ta sẽ bắt đầu vào mười ngày sau.
Đối với việc đưa câu chuyện vào đầu một người không có gì lạ, ở hậu thế có ví dụ đem tâm lý học vận dụng thành công vào thương nghiệp, ví dụ như bảo hiểm, kinh doanh đa cấp đều chỉ là cách tẩy não đơn giản thôi, một người tốt còn bị dụ dỗ thành kẻ bất chấp tình thân, huống hồ là kẻ nửa ngốc nghếch như Cầu Nhiệm Khách, quá đơn giản.
Chuyện làm rất hoàn mỹ, thơm lên má hai đứa bé, cổ vũ bọn chúng ăn hết hai cánh tay, chắp tay sau lưng tìm Xuất Trần, cũng chính là Hồng Phất Nữ.
- Vân hầu, bệnh tình của Bái hunh ta rao sao?
Thấy Vân Diệp đi tới, Hồng Phất Nữ đi tới hỏi ngay, vừa rồi Vân Diệp liệt viện tử kia thành cấm địa, không cho người Lý gia vào, Hồng Phất Nữ ở xa xa chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm, tiếng cầu xin, riếng rống của Cầu Nhiệm Khách, ngoài ra không biết gì hết.
- Bẩm thẩm thẩm, bái huynh của người hiện đang ngủ, cần ngủ chừng mười ngày, cả tinh thần và thể xác đều bị trọng thương, nhưng nỗ lực của chúng ta không uổng phí, ký ức của ông ấy khôi phục rồi, thẩm thẩm phải nói với ông ấy, chuyện chiến đấu với người khác mới chỉ xảy ra hôm qua, nói với ông ấy chẳng qua mệt quá ngủ một đêm mà thôi.
- Tiểu tử, vì sao lại thế? Chẳng lẽ có trò ma mãnh gì không thể nói với người khác?
Lý Tịnh mặc trang phục hiệp khách vội vàng qua cửa, treo kiếm trên tường, xưa nay ông ta luôn hoài nghi với Vân Diệp, biết làm thế là không ổn, nhưng do tự tôn cao hơn người, bất giác chất vấn:
- Phu quân, Vân hầu trị khỏi bệnh cho Trọng Kiến rồi, mười ngày nữa Trọng Kiên sẽ tỉnh lại, ký ức đánh mất sẽ quay về.
- Vân Diệp, đúng như thế không?
Lý Tịnh môi run run, người kiên cường đến mấy cũng có chỗ mềm yếu:
- Đúng thế, có điều để ông ta ngủ say mười ngày là để tinh thần, thể xác hoàn toàn phục hồi, lấy khôi phục tinh thần làm chủ thể, tổn thương thể xác đặt ở thứ yếu. Cho nên tiểu chất không lập tức trị vết thương do đao dâm, chính vì thế.
- Bá bá hẳn cũng đã nghe nói khôi phục tinh thần cần tiến hành kích thích tâm lý lớn, cho nên khi ông ấy tỉnh lại, bá bá chỉ cần nói là mới qua một ngày, tuyệt đối không được nói là mười ngày, để ông ta cho rằng kích thích tàn khốc vừa rồi chỉ là ác mộng, không phải thật, bá bá không tưởng tượng được ông ấy trải qua những gì đâu, vãn bối cáo từ.
Dặn dò xong Vân Diệp chắp tay cáo từ, hiện y phải đi quan tâm tới đám Lý Hoài Nhân một chút, không biết Lý Tịnh báo thù tới mức độ nào.
Mông của Sài Lệnh Vũ lộ ra ngoài như quả cà tím, thấy Vân Diệp đi vào, định che mông đi, đáng tiếc thảm vừa chạm vào mông, đau tới toát mồ hôi lạnh, xem chừng không dưỡng bệnh một tháng thì không xuống giường được. Ân cần hỏi thăm một phen, tặng một túi thuốc do Tôn Tư Mạc đặc chế, hẹn lần sau tới chỗ an toàn chơi gái, hai huynh đệ mới lau nước mắt từ biệt.