Đường Chuyên

Chương 490: Địch Nhân Kiệt

Vân Diệp cười toe toét nhận lấy đĩnh bạc, cho vào miệng cắn, cao hứng vô cùng, làm tên người Hồ thở dài sườn sượt, vụ mua bán ngon như vậy mà trôi qua bên mép, tên đại hán kia vờ vô ý lộ ra yêu bài của binh mã ti, đành phải rút lui.

Đại hán cao hứng muốn nắm cổ Vượng Tài, Vượng Tà ghét nhất có kẻ thô kệch chạm vào người nó, lần trước bị loai người này quất cho mấy roi, lòng vẫn hận, giờ chỉ cho mã phu, nha hoàn, trẻ con chạm vào, những người khác chạm vào là cắn hết.

Chớp mắt cái cắn cho tên đại hán một phát vào tay, nhân lúc tên đại hán kêu la, quay người đi, tung vó đá tên đại hán ngã vào rãnh bên đường, sau đó đắc ý hí lên, tiếp tục thúc giục Vân Diệp đút vừng cho nó, vốn tần suất là mỗi người một miếng, vừa rồi nó nhìn thấy Vân Diệp ăn thêm mấy lần rồi, giờ tới lượt nó.

Đại hán kêu thảm bò trong hố ra, vừa kêu đau vừa nói:

- Ngựa tốt, quả nhiên là ngựa tốt, hôm nay đại gia phát tài rồi, ăn một đá này không lỗ.

Vượng Tài vừa mới ăn một nắm vừng, đang chuẩn bị ăn nắm nữa thì tên kia lại bò dậy kêu gào khó nghe, hí vang dựng vó lên, mắt sắp thấy cái vó to như bát sắp đạp lên mặt, tên đại hán hoàng hồn vội lăn ngay xuống hố.

Vân Diệp mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước, Vượng Tài thấy thế liền theo sát, tên đại hán nóng ruột hò hét ở sau, nhưng sợ sự hung hãn của Vượng Tài, không dám đuổi, đành theo xa xa. Thấy Vân Diệp và Vượng Tài càng đi càng xa, cắn răng nói:

- Vị hảo hán nào dắt được con ngựa kia qua đây, ta tặng một quan tiền.

Lập tức có kẻ hám tiền chuẩn bị tới dắt ngựa, Vượng Tài tất nhiên không chịu, vừa cắn vừa đá, làm cả đám không dám tới gần, chỉ vây xung quanh, thoáng cái con đường náo loạn, Vân Diệp ngồi bên đường xem kịch hay, hôm nay Vượng Tài vận động chưa đủ, chơi với đám người này cũng không tệ.

Một chiếc xe bích du được bốn hộ vệ đánh tới, thấy cảnh tượng hỗn loạn, hộ vệ nhíu mày lại, quát lớn một tiếng, tức thì xung quanh yên tĩnh, Vượng Tài nhân cơ hội chạy về bên Vân Diệp nghỉ ngơi, vừa rồi đá mấy người liền đã mệt rồi.

Một cái đầu nhỏ tròn tròn từ trong xe bích du thò ra, trên đầu đội kim quan nho nhỏ, còn buộc quả cầu nhung đỏ, mặt mũi thanh tú, cùng lắm là năm tuổi, lại làm bộ ông cụ non, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì, sao lại cãi nhau ầm ĩ thế?

Vân Diệp nổi tính trẻ con, quyết định trêu đứa bé đáng yêu này, làm bộ đáng thương nói:

- Bọn chúng muốn cướp ngựa của ta.

- Nói láo, con ngựa này là của ta, tiểu thiếu gia, đường đã nhường cho cậu rồi đấy, cậu mau lên đường thì hơn.

Thằng bé nhảy ngay xuống xe ngựa, thoáng cái đã chạy tới trước mặt Vân Diệp, đám hộ vệ nhà nó không kịp phản ứng, vừa rồi bọn họ hình thấy sự hung bạo của Vương Tài rồi, ai ngờ khi đứa bé sờ chân Vượng Tài, Vượng Tài chẳng những không đá đi, còn thò đầu tới để thằng bé gãi cho mình.

Thằng bé gãi đầu Vượng Tài mấy cái, lại nhìn kỹ Vân Diệp ngây ngây ngốc ngốc, lại nhìn kẻ bắt ngựa mặt mày hung dữ, bảo với hộ vệ:

- Phan thúc, những kẻ này giữa ban ngày ban mặt ức hiếp kẻ yếu, chúng ta không thể không quản, con ngựa này là của trang hộ, không phải của bọn chúng.

- Con ngựa này ta bỏ bốn quan tiền ra mua, là của ta.

Nghe tên đại hán kêu oan, hộ vệ vốn do dự lập tức chửi bới:

- Một thớt bảo mã thế này, không có hai trăm quan thì đừng hỏi tới giá, con mẹ nó bỏ bốn quan mua, không phải ăn cướp thì là lừa đảo.

Nói xong vung vỏ đao lên đập túi bụi đám người bắt ngựa.

Đại hán la hét chạy xa, hắn hiểu đạo lý hảo hán không chấp thua thiệt trước mắt. Thằng bé nhảy chân sáo tới bên Vân Diệp, cười hì hì:

- Tiểu gia là Địch Nhân Kiệt, sắp tới thư viện đọc sách, có người bắt nạt ngươi, cứ báo tên của ngươi ra, ta sẽ giúp ngươi.

Vân Diệp kinh ngạc nhìn thằng nhóc tùy tiện phán định oan cho người khác, đây chính là Địch Nhân Kiệt phá án như thần đấy sao? Quả nhiên gặp mặt không bằng nghe tên, không biết tương lai có bao nhiêu người đáng thương bị hắn làm chết oan.

Lại một danh nhân nữa, về sau còn là người được Vũ Mị Nương tôn trọng, nhưng Vân Diệp trơ lỳ với danh nhân rồi, cả Tiểu Vũ còn suốt ngày chớp chớp đôi mắt to tròn mắt đợi y khen nữa là tiểu đệ của nó.

Thu hoạch ngày hôm nay không tệ, bốn đĩnh bạc nặng trình trịch trong lòng làm người ta có một cảm giác dư dả, sau này cứ rảnh rỗi lại đem Vượng Tài đi một chuyến là được, lụa là gấm vóc gì cũng vứt ráo, cứ mặc áo vải là tốt rồi, lần sau bôi thêm ít đất nữa, cảm giác bị người ta coi là thằng ngốc thật tuyệt.

Rèm xe bích du vén lên, một phụ nhân xinh đẹp ăn mặc kiểu quý phụ chưa tới ba mươi tuổi nói gì đó với nha hoàn, tiểu nha hoàn liền nhảy xuống lễ phép hỏi Vân Diệp:

- Đại ca, nơi này cách Ngọc Sơn thư viện còn bao xa?

Người ta hỏi han tử tế, Vân Diệp tất nhiên không thất lễ, mặc dù mồm mình đen nhẻm trông rất tức cười, nhưng tiểu nha hoàn nỗ lực không cười ra, nhìn ra được rất có gia giáo.

- Không xa, ở ngay sau ngọn núi của Vân gia trang tử thôi, cô nương chỉ cần đi qua chợ, men theo đường trải đá là tới thư viện, cẩn thận, đi qua biển là không được cưỡi ngựa, nếu không sẽ bị người ta chửi.

Vượng Tài thích nhất là mùi hoa quế, tiểu nha hoàn lại rưới dầu hoa quế, cho nên Vượng Tài lấy lưỡi liếm mặt tiểu nha hoàn cũng là bình thường thôi, nha hoàn ở Vân phủ có mấy đứa chưa bị liếm đâu, liếm cũng chẳng sao, cùng lắm bị người ta mắng con ngựa thiếu đứng đắn là cùng.

Tiểu nha hoàn của Địch gia thì không có kinh nghiệm đó, thét lên chui tọt vào xe, làm đám thị vệ cười rộ, Địch Nhân Kiệt cười vui nhất.

Đã nói không thể cưỡi ngựa, đám thị vệ đành xuống dắt ngựa đi qua biển vào Vân gia trang tử, Địch Nhân Kiệt thấy Vân Diệp và Vượng Tài không ngừng ăn vừng thì hâm mộ lắm, nhưng vỏ vừng rất cứng, cái tay nhỏ của nó không dám chà, Vân Diệp dạy:

- Đệ cầm vừng rũ xuống, trước tiên vê cho nó lỏng ra, đầu vỏ sẽ bị nứt, vừng sẽ rơi ra, sau đó ném vỏ đi, vậy là có thể ăn phần trắng bên trong rồi.

Địch Nhân Kiệt thích chí chà một nắm, tuy vừng rơi xuống đất nhiều hơn ở trong tay, nhưng đứa bé vẫn hưng phấn đưa cho mẫu thân nếm thử, hành động này làm Vân Diệp tức thì rất có thiện cảm với đứa bé.

Nhặt vừng Địch Nhân Kiệt vứt đi cho vào sọt trên lưng Vượng Tài, đường lát đá rất sạch sẽ, rác rơi xuống thành bắt mắt. Địch Nhân Kiệt nhảy xuống, miệng nhai vừng, trông có vẻ mẫu thân nó không ăn.

Người ăn vừng sống tức thì nhiều lên, đám hộ vệ thấy thú vị cũng ngắt vừng trong sọt ăn, chẳng bao lâu không chỉ Vân Diệp và Vượng Tài có cái mồm đen xì, thêm tận năm người, chỉ đoạn đường ngắn từ tấm biển đến chợ, Vân Diệp và Địch Nhân Kiệt đã thành hảo hữu.

- Vân đại ca, người họ Vân ở Vân gia trang nhiều lắm à? Huynh có biết trang chủ nhà huynh không, chính là Vân hầu gia ấy? Nghe nói hầu gia là người thông minh nhất thiên hạ, có thông minh bằng đệ không? Vừa rồi đệ nhìn một cái là biết biết bọn chúng cướp ngựa của huynh.

- Sao đệ nhìn ra, chẳng may oan cho người ta thì sao?

- Đê không làm người ta bị oan đâu, cha đã nói, tất cả mọi chuyện đều có manh mối lần theo, huynh và Vượng Tài thân thiết như thế, nó lại hung dữ với những kẻ kia, súc sinh cũng có tình cảm, ai tốt với nó, ai xấu với nó, nó biết rõ cả đấy, chỉ cần Vương Tài thân mật với huynh, chứng tỏ nó là của huynh, không có khả năng thứ hai, hơn nữa đám người kia mặt mày hung tợn, bọn chúng không phải kẻ xấu thì ai là kẻ xấu?

- Có lý, lần sau gặp chuyện tương tự cứ xử lý như thế, tương lai đệ nhất định thành cao thủ phá án.