Bỏ đi, giá trị quan quá khác nhau, nói không thông được, biết là không thể giao tiếp với nhau mà, chuyện này căn bản là không ai chịu lùi bước, càng khỏi nói ông cụ hi vọng sau khi lập quốc do văn nhân nắm triều chính chế ngự võ phu khó thuần, tất nhiên không từ bỏ tranh đoạt bất kỳ vị trí nào.
Nhìn thấy Vân Diệp chán nản ngồi lại ghế, cúi gằm mặt im lìm, Nhan Chi Thôi cười nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Ngươi toàn tính toán điều kiện bên ngoài, vì sao không tính thứ mà thư viện có được, trong mắt lão phu, bệ hạ mà không làm thế mới là sự bất công lớn nhất với học sinh thư viện, thậm chí có thể nói là xỉ nhục.
- Vì sao?
Vân Diệp kinh ngạc hỏi:
- Hoằng Văn quán xem thường Quốc tử giám, thi ngũ kinh xem thường thi tạp học, hiện giờ thêm vào người thi đề của thư viện coi thường đề của sĩ tử kinh học, ngươi đang lo lắng cái gì? Chính vì khảo thí của thư viện khó khăn hơn, cho nên thư viện của ngươi năm sau càng náo nhiệt hơn, người đọc sách là thế, càng khó có được càng đổ xô theo, đệ tử thư viện về sau nhìn người đọc sách khác sẽ nẩng cao đầu, một câu xuất thân thi kinh học đủ làm sĩ tử khác xấu hổ vô cùng. Cho nên hoàng gia chia khảo thí làm hai là một nước cờ thối, là chuyện bất đắc dĩ, lão phu không lên tiếng là ủng hộ lớn nhất cho thư viện của ngươi.
Nghe ông cụ giải thích, Vân Diệp phát hiện ra mình là một con lợn, phí bao công sức đi làm cái việc vô nghĩa, lấy tư duy hậu thế ra đánh giá tiết tháo người đọc sách Đại Đường là chuyện buồn cười, người đọc sách thời đại này khao khát kiến thức và tôn trọng tới biến thái.
Chuyện Lỗ Tấn mỉa mai Khổng Ất Kỷ tuyệt đối không thiếu ở Đại Đường, đối với người khao khát tri thức tới biến thái, đem chữ hiếm gặp thành học vấn, càng khỏi nới tới tri t hức vật lý, hóa học, sinh vật hàm chứa chí lý thiên địa trong thư viện. Đại khảo năm nay sẽ thành trò cười ngớ ngẩn, học sinh dám tham gia kinh học chẳng những không được tôn trọng, ngược lại còn bị phỉ nhổ là hạng vô sĩ, vì tiến sĩ mà không còn khí tiết nào nữa.
Nghĩ thông rồi tất nhiên là cao hứng, tới khi đó khoanh tay đợi xem Lý Nhị xấu mặt, không cho lão tử vào Trường An à? Có khiêng kiệu tám người tới cũng không vào nhá, cái thành nát mà coi như bảo bối, lão tử đây nhìn thấy cả nhà ba trăm tầng rồi nhé.
Bảo học sinh lấy xe đẩy của Lý Cương tới, đích thân đẩy ông cụ đi dạo quanh thư viện, ông cụ là một người rất đi dỏm, làm người ta thư thái, tới trước bộ xương bá vương long mà Trường Tôn thị tự coi như hóa thân của mình, kể cho ông cụ nghe về sự tích dũng mãnh của con cự thú thời viễn cổ.
Ông cụ rời xe đứng dậy, đi quanh bộ xương, bất giác sờ mấy cái răng cực lớn còn sót lại, người triều Đường sùng bái răng lắm thì phải, năm cái răng bị sờ tới bóng loáng rồi, giống như đám sắc quỷ đời sau sùng bái vú vậy, ngươi tới các thành phố xem tượng nữ giới đi, có cái vú nào không bị sờ đen xì xì.
- Tiểu tử, làm sao ngươi biết hình dạng con cự thú này ở thời viễn cổ, còn biết thói quen sinh hoạt của chúng? Đừng nói với lão phu là do ngươi đoán.
- Lão tổ tông, tiểu tử nói tất nhiên là có căn cứ, không phải ăn bừa nói bậy, người xem, đây là dá lấy được từ nơi phát hiện ra bộ xương, thức ăn mà người chưa từng thấy bên trên đó là minh chứng, răng của thú ăn thịt và thú ăn cỏ khác nhau, một cái bằng một cái nhọn, lão tổ tông đối chiếu răng dê và răng sói là rõ.
Nói rồi Vân Diệp lấy xương sói và dê trên giá xuống, để ông cụ thấy sự khác biệt, hiện giờ thư viện có chứng cuồng cự long, đi khắp nơi tìm kiếm tin tức liên quan tới cự long, có hai tên vì thuận tiện tìm cự long, quyết chí đỗ kỳ thi năm nay để tới chỗ phát hiện bộ xương làm quan, công cụ cũng đã chuẩn bị sẵn.
Ông cụ cầm hai bộ xương, quan sát kỹ miệng và răng, đúng là thế thật, bỏ bộ xương xuống, chắp tay sau lưng đi quanh, nhìn trứng khủng long trên giá, lại nhìn chú thích ở dưới, giật mình hỏi:
- Tiểu tử, con mãnh thú to như vậy mà lại để trứng à? Trong truyền thuyết xưa, Bàn Cổ sinh ra từ hỗn độn, thực làm người ta kinh ngạc. Có điều cự giáo cũng để trứng, có nó để so, cũng chẳng phải là lạ.
Rời cự long quán, tới côn bằng quán, bộ xương cá kình mà Vân Diệp săn được dựng trong phòng, xương được quét sơn, trông sáng loáng, ông cụ ngồi trên xe mỉm cười hỏi:
- Ngươi giết con cá kình này, sau đó đem thịt bán cho nhà vương gia phải không? Tiểu tử, đám người đó có đánh ngươi không?
- Ai mà đi tin cái ngôn luận " cự ngư tử, vương hầu bí" chứ ạ, thời Hán vương hầu ép dân quá lắm, dân không ứng phó được, thù hận không chỗ phát tiết, có con cá lớn chết, vừa vặn có vương hầu chết, cho nên bách tính cho rằng hai chuyện có liên hệ, thực ra là muốn nói với mọi người, đi giết cá lớn, giết sạch cá lớn thì vương hầu cũng chết sạch, chỉ là một khát vọng thôi.
Ông cụ mở cái miệng chỉ còn mấy cái răng cười ha hả:
- Tên tiểu tử nhà ngươi, giỏi gán ghép có thể sánh với Đông Phương Sóc thời Hán, cơ biến cũng giống, chỉ là ngươi có tiết tháo hơn hắn nhiều, ha ha ha.
Một già một trẻ nói cười đi tới dưới một cái cần cẩu đường ray, đây là công cụ dùng để dạy học, bên trên đủ các loại ròng rọc, nhìn thấy thân thể gầy gò của ông cụ, Vân Diệp đột nhiên nảy ra một ý:
- Đừng thấy lão tổ tông đã trăm tuổi, tiểu tử cho rằng, người vẫn còn sức nghìn cân, không tin người thử nâng tảng đá lớn kia lên xem, tiểu tử tin lão tổ tông có cái sức đó.
- Tảng đá đó có gì lạ?
Ông cụ nhận thức rất rõ về bản thân, cho nên hỏi:
- Có phải tảng đá đó nhẹ lắm không, hay nói là đá giả?
Vân Diệp không giải thích, vùng búa sắt đập lên tảng đã, đốm lửa bắn tứ tung, rõ ràng tảng đá không có vấn đề. Vân Diệp sai công tượng trông coi cần cẩu điều chỉnh ròng rọc tới mức cực hạn, đích thân thử dây rồi giao cho ông cụ, ông cụ nghi hoặc cùng Vân Diệp kéo thừng, kinh ngạc thấy tảng đá rung rinh, lại kéo chút nữa, thấy tảng đá dần dần bị kéo lên không, quay lại đợi Vân Diệp giải thích.
- Thực ra không có gì cả, sức mạnh là một loại phương pháp vận dụng, lão tổ tông không cần nghĩ nhiều, thứ này hao tổn đầu óc ghê lắm, không tốt cho sức khỏe của người, chỉ cần biết cách vật là một học rất hữu dụng là được.
- Đúng là hữu dụng, xây thành, làm nhà, vận chuyển, thực lực, tác dụng rất lớn. Tiểu tử, ngươi đã khơi lên hứng trí của lão phu, vậy phải xem xem thư viện là chốn ngọa hổ tàng long ra sao.
Ông cụ chơi ở thư viện rất vui vẻ, thậm chí còn bảo Vân Diệp đẩy mình vào lớp, đích thân giảng cho đám học sinh một tiết Luận Ngữ, sau đó hài lòng rời đi trong tiếng cảm tạ của mọi người, còn về phần Ngọc Sơn tiên sinh giải thích với đám học sinh điều mình giảng giải khác với ông cụ thế nào thì không phải phạm trù ông cụ suy nghĩ.
Đại môn của thư viện luôn luôn là nơi mỗi người tới thư viện phải đi một chuyến, đám huân quý Trường An đã coi đai môi thành nơi giải trí, nếu có bằng hữu bên ngoài tới chơi, thế nào cũng đưa tới đại môn trêu một chuyến, đây là chuyện cực kỳ thú vị.
Tiểu nương tử đại tộc không được gặp khách ngoài, nhưng nếu do phụ hunh đưa đi chơi thư viện thì không phạm cấm lệnh, chỉ là ngươi phải mặc nam trang, đó là điều Vân Diệp nỗ lực tranh thủ được, nếu không trong cái trường học toàn nam, trái tim yếu đuổi của đám học sinh sẽ có vấn đề.
Lý Cương chẳng hiểu y nói gì, nhưng thấy thái độ của y kiên quyết, liền miễn cưỡng đồng ý, chỉ là học sinh của thư viện thêm một tật xấu, nhìn thấy bạn học tướng mạo tuấn tú thân thể gầy gò là luốn vuốt cằm ngắm nghĩa một lượt, một số cực thích ảo tưởng đã bịa ra một đoạn tình duyên của mình với mỹ nữ bạn học không thể nói với người ngoài.
Nhìn thấy ngoài cửa có mấy học sinh thanh sam phiêu phiêu, phong tư lả lướt, cực kỳ nổi bật, Vân Diệp muốn đẩy Nhan Chi Thôi chạy sớm, đại tỷ ơi, có giả nam trang thì cũng lấy vải bó cái đồi ngực lùm lùm kia đi chứ, đám học sinh sắp chảy nước dãi ra rồi, ngay cả ông cụ gần trăm tuổi cũng lên tinh thần, há mồm nhìn mỹ nữ.