Ông cụ cười, mân mê tay vịn, cúi đầu bảo:
- Ngươi cho rằng lão phu bình luận lão nãi nãi của ngươi, điểm lễ cho khuê nữ của ngươi là vì muốn ngươi nhường ra dương bản à?
- Không dám suy đoán tâm ý của trưởng bối, đó là nhận định trong lòng tiểu tử.
- Việc lão phu làm trước đó là vì cảm tạ ngươi vô tư hiến khoai tây cho thiên hạ, cũng là vì ngươi chuẩn bị đem hoa màu tốt như ngọc mễ phân chia cho trang hộ. Nếu ngươi lo lắng cho thiên hạ bách tính, lão phu giải trừ nỗi lo về sau của ngươi cũng có sao. Đó là điều ngươi xứng đáng có được, chút phần thưởng của lão phu tuy tác dụng không lớn, nhưng có còn hơn không.
- Chuyện dương bản là dương bản, ( toán số sơ giai) lão phu đọc nửa năm, mặc dù còn có chỗ chưa hiểu, nhưng cuốn sách này có thể nói là tác phẩm lớn hiếm có, giáo hóa vạn dân không thể thay thế, tuyệt đối đủ tư cách làm dương bản, nhưng vì sao muốn xuất bản liền ba bộ? Vì sao ngươi muốn đắc tội với toàn bộ quan văn, khiến bọn họ đối xử với ngươi ác độc như thế?
Nhan gia không can dự vào triều chính, rất nhiều chuyện không rõ, Vân Diệp đem ngọn nguồn kể ra, nói từ việc xây dựng điện Vạn Dân, cho tới lợi ích thu được ở Lĩnh Nam thuộc về quốc hữu khiến người ta bất mãn, không thêm bớt chút nào, đem bản chất sự việc nói từ đầu tới đuôi cho Nhan Chi Thôi nghe.
- Thì ra là thế, triều đình là cái hố phân, ngươi là người làm học vấn đàng hoàng, không ở thư viện dạy học, dính thứ thối tha đó làm gì, có phải hùng tâm tráng chí của thiếu niên gây họa?
- Không sợ lão tổ tông cười chê, cuộc sống mà tiểu tử thích nhất là dạy học, ngắm sơm thủy, làm vài món ăn ngon, nhìn nhi nữ trưởng thành, đem học vấn ân sư truyền thừa đời đời, sống cuộc đời thanh tịnh vô vi, không dính dáng tới quá nhiều nhân quả.
Bất giác Vân Diệp đem tiếng lòng nói ra, y căm ghét chuyện đấu đá trên triều tới cực điểm.
- Chuyện này có gì đáng cười, làm học vấn trước tiên phải làm được tâm tĩnh, nhân vô dục tắc cương, chỉ có thế mới không làm hỏng học vấn, tâm tư như ngươi rất tốt, thay tiền nhân kế thừa tuyệt học là trách nhiệm của thiếu niên. Lão phu đã nghe ( thiếu niên ca) của ngươi, một bầu nhiệt huyết năm xưa đâu rồi? Chuyện triều đường đừng bận tâm, người thông minh hơn ngươi nhiều lắm, không cần ngươi bôn ba giải quyết phiền toái, sau này nếu người ta tới kiếm chuyện với ngươi, cứ nói phải đọc sách cùng lão phu mà từ chối là được.
Lời nói của ông cụ làm Vân Diệp được bao vây trong hạnh phúc lớn lao, có cái lá chắn dày thế này thực sự quá tuyệt diệu, nhìn ông cụ ngồi trên ghế, thực sự muốn hôn lên cái đầu trọc ấy một cái.
- Lão tổ tông không cần lo lắng chuyện xuất bản, bất kể có bao nhiêu sách, người cứ giao cho tiểu tử xuất bản là được, đảm bảo toàn dương bản, hiện giờ chỉ có mới ba mấy cuốn sách thôi, không phải là chuyện lớn.
Cái tính người kính ta một xích, ta kính người một trượng của Vân Diệp phát tác rồi, thấy ông cụ lo chuyện in ấn, liền xung phong bao hết:
- Vô ích thôi, tiểu tử, cho dù ngươi có nhiều tiền đến đâu cũng vô ích, đây không phải là vấn đề tiền bạc, trước kia đều thuê người chép sách, mấy năm nay mới có phương pháp in sách mới, đó là đó là in ấn khắc bản, không có mấy người làm, thợ quá ít, toàn bộ bị hoàng gia trưng dụng, bản khắc tốn thời gian, chính vì không dễ, cho nên mới có kẻ ghen ghét ngươi.
Vân Diệp cười quỷ dị, lấy từ trên bàn ra một cái ấn, chấm mực xong ấn lên tờ giấy trước mặt lão đầu tử, chỉ thấy trên giấy xuất hiện năm chữ " Bất Khí quân tử ấn", đó là con dấu do đích thân Nguyên Chương tiên sinh khắc, là quà sinh nhật của Vân Diệp.
Ông cụ nhìn Vân Diệp không chớp, ông biết Vân Diệp không chỉ cho mình xem một cái ấn, Vân Diệp lại lấy một cái dấu khác ra, gộp hai con dấu lại, cùng chấm mực ấn xuống, trên giấy xuất hiện chín chữ " Mai lan trúc cúc Bất Khí quân tử ấn"
Nhan Chi Thôi như tỉnh ngộ lại như mê hoặc, lần này Vân Diệp lại lấy trong hộp ra một con dấu, gộp cả ba lại ấn xuống...
Tình hình trong thư phòng rất quỷ dị, một giả một trẻ dùng đủ các loại sắp hàng lấy sáu con dấu bày đi bày lại, in chi chít lên giấy trắng, cảnh đó cứ thế duy trì một tuần hương, ông cụ lúc này mới hỏi:
- Ngươi thấy có được không?
- Tất nhiên là được, không biết những người kia vì sao phải khắc chữ lên gỗ, chẳng lẽ không nghĩ tới chì, hoặc là bùn? Tiểu tử khuynh hướng vào bùn, chỉ cần khắc xong, cho vào lò nung một lúc là được, ( Thuyết văn giải tự) chẳng qua cũng chỉ có hơn chín nghìn chữ, hai người thợ khắc một tháng là xong. Chúng ta đem tất cả số chữ cần khắc làm bảy tám bộ, rồi những chữ thường dùng khắc mấy trăm cái, muốn khắc chữ Khải thì khắc chữ Khải, muốn khắc chữ Thảo thì khắc chữ Thảo, bất kể thích Vệ phu nhân hay thích Vương Hữu Quân, chúng ta bỏ ra chút tiền là khắc được.
Ông cụ vui sướng như bộn đứa trẻ, phẩy tay nói:
- Sau này không khắc bản mẫu nữa, cách này có thể dùng đi dùng lại vô số lần, chỉ cần xếp lại chữ là xong, ha ha ha, còn tranh nhau cái gì nữa, chỉ cần có thợ, in bao nhiêu sách chỉ là vấn đề thời gian, còn là dương bản hết, sẽ khiến đám già không biết thẹn tranh giành với ngươi chết thẹn hết.
Rất không quen với với thói quen ngồi dậy là đi của người triều Đường, ông cụ không cả ăn cơm, thúc giục Vân Diệp tới thư viện, tìm Nguyên Chương tiên sinh đang khắc chữ trên bùn, có thể dùng Nguyên Chương tiên sinh như công tượng chỉ có một mình ông thôi.
Không có kiên nhẫn ngồi xe trâu, lên luôn chiếc xe ngựa thư thái nhất của Vân gia, vứt lão phó ở lại đằng sau, làm lão phó cuống lên lớn tiếng gọi lão thái gia chậm lại.
Ông cụ vào thư viện lập tức làm thư viện náo loạn, bất kể đang học hay không đều chạy ra thi lễ với ông cụ.
- Phải dạy thì dạy đi, phải viết thì viết đi, Lý Cương, Nguyên Chương ở lại, cả tên Ly Thạch gì đó cũng ở lại đi, nghe nói ngươi biết nặn bùn, trước tiên đi lấy hai mươi cân bùn cho lão phu.
Ly Thạch không hỏi yêu cầu làm gì đã đi lấy bùn ngay, Lý Cương mặt nhăn nhó vừa định tới bái kiến liền bị ông cụ mắng ngay:
- Tuổi còn trẻ mà đầu óc lại như thế, mấy năm qua cơm nước vào bụng chó rồi à? Nói tới in sách là chỉ biết giờ trò láu cá chối bỏ, ngay một chủ ý cũng không nghĩ ra, làm lão phu bỏ thể diện đi hỏi trẻ con, sau này xử lý ngươi.
Lý Cương vén chòm râu trắng của mình lên, nghĩ thế nào cũng không ra vì sao mình thành người trẻ tuổi rồi, có điều lời từ miệng Nhan Chi Thôi nói ra thì hình như cũng không sai, còn về nguyên nhân bị mắng thì ông ta hiểu rồi.
Giơ tay bợp cho Vân Diệp một phát vào gáy, hôm qua mình không chịu ở lại tiếp khách, khiến cái tính nhỏ nhen của thằng tiểu tử này tái phát, không biết là dùng cách gì dỗ ông cụ cao hứng, tới thư viện gây họa cho mình.
Vân Diệp ôm đầu ủy khuất nói:
- Hôm qua tiểu tử định nói với tiên sinh cách in ấn mới, không ngờ tiên sinh không nghe đã đi, giờ sao lại trách tiểu tử?
Lý Cương nhìn ông cụ đang nói chuyện với Nguyên Chương tiên sinh, nói nhỏ:
- Ta bị lão già ức hiếp, thẹn quá hóa giận tất nhiên phải tìm chỗ xả, ngươi thấy ngươi thích hợp hay Nguyên Chương thích hợp?
Vân Diệp cứng họng, còn nói được gì nữa, thầm hạ quyết tâm sau này thế nào cũng phải sống tới chín mươi tuổi rồi đi đá đít toàn thiên hạ cho hả.