Đường Chuyên

Chương 480: Hai lão tặc

Xe trâu rẽ khỏi đường lớn, men theo đường đất nhỏ giữa thiên địa chầm chậm đi tới bên ruộng ngọc mễ, ngọc mễ cao lớn vươn những cái lá dài lặng lẽ đứng trong ruộng, gió thổi qua, lá reo xào xạc, hoa trên đầu bắp rơi lả tả phấn, Nhan Chi Thôi hắt hơi, nhìn cây ngọc mễ từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, đây chẳng phải là cây cao lương lớn à? Độ cao rất giống, là rộng hơn cao lương nhiều, gốc cũng to hơn, có thứ hình trụ cắm nghiêng nghiêng, khỏi nói, đây chắc là quả ngọc mễ rồi.

Không gọi lão phó, Nhan Chi Thôi vất vả bẻ một bắp ngọc mễ, bóc vỏ ra, quả nhiên như thế, từng hạt ngọc mễ chắc nịch mọc thành hàng trên cái gậy, lấy tay bóp một cái, có chất lỏng trắng như sữa chảy ra. Nhan Chi Thôi tẽ một hạt ngọc mễ cho vào miệng nếm, vị ngọt đặc thù của lương thực lấp đầy khoang miệng, bất giác bóc thêm vài hạt nếm tiếp.

Hộ viện trông coi ngọc mễ của Vân gia sớm phát hiện ra hai tên trộm ngọc mễ, đúng là gan lớn tày trời, giữa thanh thiên bạch nhật dám tới trộm ngọc mễ, thực sự không coi người khác ra gì, vội vội vàng vàng chạy tới, chuẩn bị đánh cho hai tên trộm một trận, tới gần lại không dám làm gì, vì hai tên trộm quá già, già hơn cả gia gia hắn, hắn thề, trong đó có một người là người già nhất mà hắn từng gặp.

Người qua bảy mươi, bất kỳ ai trong thiên hạ cũng có nghĩa vụ cung dưỡng, nghĩa vụ này không chỉ quốc gia, mà bao gồm Vân gia, bao gồm trang hộ, dù phạm tội cũng không ai truy cứu, cùng lắm lấy con cháu ra chịu tội thay, nếu hại những người này, chạy tới chân trời cũng bị quan phủ bắt về định tội, đại sự nhân luân liên quan tới hiếu đạo. Nếu làm hại người trẻ tuổi, cùng lắm đánh đòn là xong, làm hại người già, đi đầy ba nghìn dặm còn là nhẹ, chẳng ai thấy ngươi oan uổng.

Hộ viện cao to chỉ biết trơ mắt nhìn hai lão tặc ngang nhiên lấy ngọc mễ nhà mình, ở bên hò hét:

- Đủ rồi, đủ rồi, bẻ một bắp là được, bẻ thêm là ta giận đấy.

Lời vừa mới dứt Nhan Chi Thôi lại bẻ cái rắc một bắp nữa, chẳng thèm nhìn hộ viện một cái, làm hộ viện tức điên hò hét:

- Bắt trộm, bắt trộm.

Nhưng không dám tới động chân động tay với hai ông già gần đất xa trời.

- Tiểu tử lại đây, nói cho lão phu biết thứ ngọc mễ này ăn thế nào, chẳng lẽ ăn sống.

Thấy lão tặc già nhất vẫy tay với mình, hộ viện cẩn thận tới gần, bực tức nói:

- Hai vị gia gia, thứ này khắp thiên hạ chỉ có chừng ấy, ông bẻ thêm một bắp, năm sau sẽ thiếu đi một ít hạt giống, toàn trang đang nghển cổ chờ hạt giống đấy.

- Lắm lời thế làm gì, lão phu hỏi thứ này ăn ra sao?

Nhan Chi Thôi hỏi:

- Còn ăn ra sao, luộc lên ăn, chín rồi nghiền thành bột, hầu gia làm thành bánh thơm lắm, bánh lúa mạch chẳng bằng được.

- Ừ, vừa rồi đã thử, vị không tệ, hầu gia nhà ngươi vì sao không ra trông ngọc mễ, chỉ phái ngươi trông, bị người ta ăn trộm hết thì sao, quá coi như trò đùa rồi.

Hộ vệ mở mắt to hết cỡ, không hiểu hai lão tặc ngang ngược này từ đâu ra, trộm đồ không chạy, còn đứng giáo huấn mình không biết trông nom, đây là đạo lý quái quỷ gì?

Nhan Chi Thôi hầm hừ bê ngọc mễ lên xe trâu, lão phó quát một tiếng giục trâu, thấy xe không nhúc nhích, mới phát hiện bánh xe lún vào trong bùn, tên hộ viện cười hô hố, lão phó nổi giận chửi mắng:

- Cái thứ không hiểu chuyện, thấy xe bị lún vào bùn mà không tới giúp, đánh chết thứ không có giáo dưỡng nhà ngươi.

Nói xong muốn vung roi quất, hộ viện chỉ đành chạy tới ra sức đẩy xe, vội vàng tiễn hai lão già lợi hại hơn cả cường đạo này đi cho xong, nhưng nghĩ tới tiền công của mình bị trừ, lòng rầu rĩ vô cùng.

Xe trâu quay lại quan đạo, Nhan Chi Thôi không nói gì nữa, thứ lương thực này sản lượng sẽ không thấp hơn năm đảm, nếu như có thể nghiền thành bột, ăn giống như lúa mạch, như thế ngũ cốc rất có thể thành lục cốc, cái tên ngũ cốc đã có hơn ba nghìn năm, tới Đại Đường thành lục cốc, đây là cái gì? Là công đức vô cùng.

Quân tử lập thân, lập ngôn, lập công, lập đức đó là đại đạo, Vân Diệp giáo hóa hương dân, đó là lập thân, ( toán số sơ giai) bốn mươi ba vạn chữ như châu ngọc, đó là lập ngôn, Hà Bắc liều chết cứu tai, vạn dân xưng tụng, ngọc mễ khoai tây hiến ra một cách vô tư, làm hiên hạ không lo đói kém, đó là công đức vô lượng, chẳng lẽ tên tiểu tử này cứ tiến lên như thế, chuẩn bị thành thánh hay sao?

Chỉ là cướp khuê nữ nhà người ta làm đồ đệ, đánh gãy chân huynh trưởng nhà người ta thì không phải là hành vi của quân tử, đồ đệ của y cũng thật là, vì học bản lĩnh mà coi tình thân như rác rưởi, từ điểm này mà xét, ở phương diện giáo hóa Vân Diệp còn có khiếm khuyết.

Hạ Lan gia chỉ muốn đón thê tử đã đưa sính lễ của mình mà thiếu chút nữa bị giết tại chỗ, nếu không phải Ngụy Trưng dùng kế trì hoãn, nói không chừng Hạ Lan gia lúc này đã đeo tang cả rồi, có thù ắt báo, tính nóng như lửa, là tính khí thiếu niên điển hình. Cũng phải, Vân Diệp tài trí cao tuyệt, tuổi trẻ đã có thành tựu lớn, nếu không có chút máu nóng của thiếu niên thì quá bất thường.

Nhan Chi Thôi nghĩ không ra, trong một ngày ông ta biết hai Vân Diệp ở hai thái cực khác nhau, đâu mới là bộ mặt thật của y? Cẩn phải kiểm tra trước mặt mới được. Thời tiết nóng nực, gân cốt lão nhân gia rốt cuộc không chịu nổi, dựa vào tường xe trâu nửa mơ nửa tỉnh trở về Nhan gia ngoại ô Trường An.

Nhan Sư Cổ rất lo cho sức khỏe của tổ phụ, trời nóng như đổ lửa mà chỉ mang một lão phó một cỗ xe trâu ra ngoài, còn không cho người khác đi theo, giờ mặt trời đã về phía tây, đúng là làm người ta lo lắng, lòng bất giác cuống lên, lão tổ tông sống thêm một ngày, Nhan gia thêm một phần phúc, đừng để xảy ra chuyện.

Gia phó ra ngoài tìm chưa về, chiếc xe trâu đủng định đi qua biển, ngồi ở càng xe chẳng phải là Nhan thúc sao, chạy ngay tới, chưa kịp nói thì Nhãn thúc đã xua tay, nói nhỏ:

- Lão thái gia đang ngủ, đừng quấy rầy, hôm nay ra ngoài mệt lắm.

Nhan Sư Cố không nói thêm gì, bảo gác cửa tháo ngưỡng cửa ra, để xe trâu đi tới thẳng phòng bắc nơi tổ phụ ở, xe trâu mới dừng lại đã nghe Nhan Chi Thôi nói:

- Tới nhà rồi à? Lão phu hôm nay làm trộm, mệt hết người, xem ra không sống được bao năm nữa, Nhan Thọ, ngươi đi gọi hết cái đám không ra hồn lại đây, ta có lời muốn nói.

Trong cửa hai phó phụ to béo đi ra, khiêng cái ghế, Nhan Sư Cỗ đỡ tổ phụ ngồi xuống, nói nhỏ:

- Lão tổ tông, nếu như người buồn chán muốn ra ngoài ngắm cảnh thì cứ bảo một tiếng, tôn nhi đi với người không được sao, thời gian qua Trường An thay đổi nhiều lắm, để tôn nhi còn giảng giải cho người phần nào.

Nhan Chi Thôi trợn mắt không thèm để ý tới tôn tử, chỉ bận bảo nha hoàn lấy thu hoạch của ông ta hôm nay trong xe ra, vỗ ghế, liền được khiêng vào đại sảnh.

Đám nha hoàn thay y phục, rửa tay, lau mặt cho lão tổ tông xong thì già trẻ toàn bộ Nhan gia cũng đã khom người đứng trong đại sảnh đợi lão tổ tông giáo huấn.

Người rất đông, có lão giả tóc bạc phơ, có trẻ con đẻ chỏm, Nhan Sư Cổ ngoan ngoãn đứng bên phụ thân không nói, ông ta nhìn ra, hôm nay tổ phụ du hành không vui.

Nhan Chi Thôi ngồi trên giường không bảo những đứa con cháu có tuổi của mình ngồi xuống như thường lệ, mở miệng không nói oán mà nói ân trước:

- Hôm nay xuất môn được Lam Điền huyện lệnh khoản đãi, uống được thứ trà không tệ, còn được tặng ba củ khoai tây. Sư Cổ, mai ngươi đích thân tới phủ cảm tạ, không được kiêu ngạo, mang lễ vật theo, thay ta cảm tạ cho thật tốt.

Nhan Sư Cố vội vâng dạ, mặc dù đối phương chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, nhưng thay trưởng bối đi cảm tạ, không mất mặt.