Lý Thái ôm đống pháo trúc làm xong ra khỏi hầm, thị vệ cũng xuống hầm lấy đi tất cả mọi thứ, bao gồm cả bụi đất mới sinh ra, để lại cho Vân gia một cái hầm trống trơn.
Dạy làm thuốc nổ dưới hầm là do Lý Nhị chuyên môn căn dặn, vì ông ta cho rằng đây là chuyện con người đoạt quyền của trời, không để trời nhìn thấy, phải làm ở dưới đất. May mắn là hầm của Vân gia đủ lớn, cũng đủ sâu, trừ không đào ra suối thì cái gì cũng tốt, mặc dù có vẻ như bưng tai trộm chuông, nhưng Lý Nhị trịnh trọng căn dặn, Vân Diệp phải hoàn thành chính xác.
Lý Thái cố chấp lấy đi của Vân gia một sọt ngô, không lấy ngô chín, chỉ lấy ngô sống, hắn định mang về hoàng cung tự luộc, tự bổ củi, tự đun nước, tự bóc ngô, tự mình mang ngô cho phụ mẫu. Hắn không biết nấu ăn, chỉ có luộc ngô còn làm được, hắn muốn thông qua phương thức này nói với Lý Nhị và Trường Tôn thị rút khỏi cạnh tranh hoàng vị, từ nay làm một vương gia thái bình, làm chuyện bản thân thích.
Bóng lưng của một người thường nói cho ngươi biết rất nhiều tin tức, ví như Lý Thái hiện giờ, mới đầu hai vãi trĩu xuống, lưng cong, sau dần dần lưng thẳng lên, vẫy tay với Vân Diệp, rồi chui vào xe ngựa, người khác nghe không hiểu, nhưng Vân Diệp hiểu hàm nghĩa của nó, Lý Thái vẫn là Lý Thái, chưa bao giờ thay đổi.
- Phu quân, Ngụy vương nói chọn mấy chục con lớn là ý gì?
Tân Nguyệt đứng ở cửa nhìn xa giá của Lý Thái đi xe rồi, ngần ngừ hỏi:
- Chuyện của nam nhân, nữ nhân hỏi nhiều làm cái gì?
Vân Diệp quay lại đẩy Tân Nguyệt thích hóng chuyện về nhà, nửa đêm canh ba rồi còn nữ nhân nhà ai chạy lung tung vậy không?
Lý Nguyên Xương có chết hay không Vân Diệp chẳng bận tâm, thứ cực phẩm trong đám bại hoại này chết bớt tên nào tốt tên đó, mấy chục con ong lớn đốt cho nhất định khiến hắn thừa sống thiếu chết, u uất của Lý Thái cần chỗ phát tiết, Lý Nguyên Xương không may gặp phải còn cách nào khác.
Tôn Tư Mạc vẫn chưa ngủ, treo một cái đèn lồng nằm trong sân nghe tiếng ếch kêu, từ khi Vân Diệp về, Tôn Tư Mạc liền được mời tới nhà, Na Mộ Nhật sắp sinh rồi, thai đầu không có Lão Tôn, lòng Vân Diệp thấy không yên.
Có điều lão đạo này tựa hồ cũng muốn tới Vân gia, Tiền quản gia chỉ mời một lần đã đóng gói xong hành lý rời Ngọc Sơn, đi cùng còn có muội muội của Hỏa Trú, tiểu cô nương mặc đạo bào, đầu gài trâm gỗ, không ngừng đốt ngải thảo bên cạnh Tôn Tư Mạc, để đuổi muỗi đi.
Lão đạo nổi lòng phàm rồi à? Suy nghĩ này vừa nổi lên, bản thân Vân Diệp cũng cảm thấy xấu xa, nếu như chuyện này xảy ra với Lý Nhị, có suy đoán thế nào cũng không quá, nhưng đặt trên người Tôn Tư Mạc thì thành xúc phạm rồi, khắp Đại Đường, Vân Diệp chỉ gặp đúng một người có đạo đức cao khiết như vậy, mặc dù nghiên cứu ra mấy thứ như dâm dược, nhưng cũng là vì nghiên cứu y học, chẳng qua là Vân Diệp không dùng nó vào việc đàng hoàng thôi.
Bên cạnh Tôn Tư Mạc có một bắp ngô, còn sống, vỏ đã bóc đi, bên trên thiếu vài hạt, ông ta còn có cái tật xấu này, nhìn thấy thứ thực vật lạ là cho vào miệng, không chỉ một lần nhìn thấy môi ông ta sưng lên như gan lợn. Làm thí nghiệm lấy trâu bò, khỉ hay thỏ đều được, cần gì tự làm khó bản thân, Thần Nông toi đời chính vì thế đấy.
Nhìn thấy Vân Diệp, Tôn Tư Mạc vẫy tay gọi y tới, nói:
- Sức khỏe của Na Mộ Nhật rất tốt, kỳ sinh nở trong hai ngày tới, ngươi đi tám tháng, phải ở bên cạnh đứa bé này nhiều mới đúng, ta thấy nó có tâm kết, như vậy không tốt, để lâu ngày sẽ thành bệnh, ngươi cứ bận mãi thế này từ khi nào thế?
Vân Diệp ngồi xuống cái ghế nhỏ do tiểu đạo cô mang tới:
- Na Mộ Nhật nhớ thảo nguyên, luôn nằm mơ thấy thảo nguyên, tiểu tử nhận lời với nàng rồi, chỉ cần đứa bé tròn tuổi thì tùy ý nàng, trước đó tiểu tử muốn tiêm chủng đậu mùa cho đứa bé, đại thảo nguyên từ thời Hung Nô đã có thói quen xấu, đó là lấy trâu bò bệnh chết, thậm chí là cả người chết làm vũ khí chống lại sự tấn công của người Hán, không biết rằng đó là thanh kiếm hai lưỡi, hại người cũng hại mình. Tập quán sinh hoạt của người Hán tốt hơn họ, cho nên bọn họ tự hại mình nhiều hơn, ở thảo nguyên một đứa bé từ khi sinh ra tới lức trưởng thành gian nan hơn ở Trung Nguyên, mười đứa bé có ba bốn đứa trưởng thành thuận lợi đã là thần tiên phù hộ rồi.
- Vậy sao chàng còn để Na Mộ Nhật đưa đứa bé đi, thiếp nuôi không được à? Tiểu thiếp nhà người ta sinh con chẳng phải đều do chính thê nuôi sao? Mỗi nhà ta là khác.
Tân Nguyệt như bóng ma, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh:
Tôn Tư Mạc chỉ cười không nói, ông ta là sự tồn tại đặc thù ở Vân gia, từ lão nãi nãi trở xuống không ai coi ông ta là người ngoài, những lời này nếu trước mặt người khác thì Tân Nguyệt đánh chết cũng không nói, nhưng trước mặt Tôn Tư Mạc không cần cố kỵ gì.
- Ầm ĩ cái gì, nhà ta là nhà ta, tiến môn rồi đều là lão bà của ta, ta cưới các nàng sẽ không làm tổn thương các nàng, tuy cưới hai lão bà có thể xem là một loại gây tổn thương, nhưng chuyện tới nước này, thì phải nói tình hình lúc này, nàng có con nàng nuôi, đó là điều thiên kinh địa nghĩa. Na Mộ Nhật có con, cho nên nàng ấy nuôi cũng là hợp lý.
Tân Nguyệt đặt đĩa trong tay xuống, không ngờ là dưa hấu, chỉ là hạt quá nhiều, cũng không to, chừng cái bát, không bằng đời sau to như quả bí đao.
- Chà dưa lạnh, lần trước lão đạo ăn thứ này là ở Phù Dung viên xem bệnh cho hoàng hậu mới được ăn, chớp mắt đã hai năm, năm nay mưa nhiều, đủ nước mới có thứ ngon này ăn.
Tôn Tư Mạc mấy năm qua càng lúc càng giống thần tiên, chuyện gì trong mắt ông ta đều như mây khói trôi qua, chẳng có chút gợn sóng nào. Dưa lạnh là thứ chỉ trong vườn hoàng gia mới trồng, mỗi năm chỉ trồng một hai mẫu, phân cho các vương hầu một hai quả, bất kể nhà ai có cũng là một vinh dự.
Một quả dưa hấu nhỏ ăn vài ba miếng là hết, Vân Diệp thu hạt lại, bảo Tân Nguyệt rửa sạch phơi khô, chuẩn bị năm sau nhà mình cũng trồng.
- Thứ này không phải quan phủ không cho trồng à? Chàng thu hạt lại làm gì?
Tân Nguyệt lúc nào cũng là một lương dân, nhưng Vân Diệp thì luồn lách qua khe hở của luật pháp không phải chỉ là một lần, giống nhà vương hầu, ai coi vương pháp ra gì đâu, chỉ cần không tạo phản đã là lương dân hạng nhất rồi.
- Hoàng đế đem khoai tây của nhà ta giấu đi cũng chẳng thấy ai nói ra nói vào, ta trồng mấy quả dưa nát thì lại lèm bà lèm bèm, nàng không thấy phiền à?
Tân Nguyệt bực tức đánh lên vai Vân Diệp một cái, đem một đám nanh vuốt của mình về hậu viện.
- Ngươi ở Dã Nhân Sơn vật lộn cả tháng có phát hiện ra dược liệu tốt không?
Ba câu không rời nghề nghiệp, Tôn Tư Mạc thấy Tân Nguyệt đi rồi liền hỏi vào trọng điểm.
- Đương nhiên là có, vị thuốc điền thất mà đạo trưởng muốn tìm đã thấy rồi, mang về ít, để lúc khác mang tới cho đạo trưởng, tiểu tử còn nhìn thấy một loại hoa ăn thịt, không biết có tác dụng gì không, thối lắm, tiểu tử không lấy, bắt được một con rết màu đỏ, dài hơn một xích, không phải đạo trưởng nói rết ở đây không đủ độc, không làm thuốc được sao? Con đó chắc là đủ, còn mang về cho đạo trưởng đủ các loại đỉa, to, hút máu khỏe, cắn một cái cực sướng, vết thương sẽ chảy máu cả ngày, Đậu Yến Sơn thử để mấy chục con cắn qua, thiếu chút nữa mất mạng, đạo trưởng thấy sao?
- Ở đâu?
Tôn Tư Mạc không rảnh nghe Vân Diệp khoe khoang, hỏi thẳng điều quan trọng nhất.
- Đỉa được nuôi trong chum nước, điền thất trong kho, còn rết ở thư phòng của tiểu tử.
Đừng thấy Lão Tôn tính ôn hòa mà lầm, ông ta là người ít kiên nhẫn nhất, Vân Diệp còn lắm mồm nói không chừng sẽ ăn đòn, vội nói rõ ràng:
Cầm đèn lồng vớt trong chum nước một con đỉa, Tôn Tư Mạc đặt trên tay mình, con đỉa xanh nóng ruột định cắn vào cái tay đầy vết chai, uổng công, nốt chai trên ngón trỏ của Tôn Tư Mạc quá dầy, nó cắn không được, đành bò vòng tròn tìm chỗ da mỏng để cắn.
Búng tay một cái, con đỉa bị bắn lại chum, nhìn ngón tay của mình cười rất cao thâm, đi thẳng vào thư phòng của Vân Diệp, trong cái hộp gỗ, con rết đỏ như còn sống, chân cũng không rụng cái nào, vì nó Vân Diệp bỏ nhiều công sức, đặt vào giấy tuyên chỉ, để chỗ khô thoáng gió từ từ sấy khô, cuối cùng lấy châm thuê hoa cố định ở gỗ mềm, đã không còn là dược liệu gì nữa, có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật.
- Rất tốt, bề ngoài đẹp lắm, có vẻ độc tính cũng không tệ, là thứ thuốc tốt, giảm đau ngừa co giật, lở loét, mấy bệnh đó mà có nó thì dễ chữa rồi.
Nói xong đóng hộp lại cho vào lòng, ra hiệu Vân Diệp dẫn tới kho của Vân gia, điền thất còn ở đó.
Tự nhiên đòi tham quan kho nhà người ta, chỉ Tôn Tư Mạc làm được, mấy thứ như lưu ly không thèm nhìn một cái, chỉ có trân châu mà Vân Diệp mang về là lấy vài viên, nói là phối thuốc, Tân Nguyệt vừa mới mở cửa kho cho Tôn Tư Mạc còn cười hì hì kiến nghị phía sau còn có trân châu to lắm, không biết lão thần tiên có chọn thêm mấy viên không?
Cái mụ bại gia này, trân châu làm thuốc lấy mấy viên méo mó sứt xẹo là được, dù sao cũng nghiền thành bột, cần gì phải chọn thứ to với tốt.
Trên giá có mấy cái bao, toàn là điền thất, do trưởng lão Mông trại sai mang tới thứ tốt nhất, đủ năm, đủ lạng, rễ to hoàn chỉnh, Tôn Tư Mạc rất hài lòng, chọn vài cây rồi rời kho, nhíu mày bảo Vân Diệp:
Người xuất gia có thể không quan tâm, nhưng Vân gia lớn bé đầy một nhà, Lão Tần còn đòi Vân gia chuẩn bị của hồi môn cho Nhuận Nương nhiều vào, không có tiền sao được.
Nhưng mà Lão Tôn nói thì chỉ có thể cúi đầu thụ giáo.
Một đêm mưa to đã xua đi cái nóng, tới sáng mưa vẫn rả rích mãi không thôi, Vân Diệp cả một đêm không ngủ, cứ đi đi lại lại dưới mái hiên, đêm qua tới phòng Na Mộ Nhật, nàng đã bắt đầu đau bụng rồi, đau suốt cả một đêm, tới sáng sớm ổn bà mới nói Nhị phu nhân có thể sinh rồi.
Canh nhân sâm đã được nấu sẵn, Tôn Tư Mạc xem hai lần nói không có vấn đề, Tân Nguyệt bế con lấm lét đứng cách Vân Diệp thật xa, nàng biết trượng phu đang ở trang thái nóng nảy, tránh xa thì hơn, lúc mình sinh con dù đau chết đi sống lại cũng cảm thụ được sự lo lắng bất an của trượng phu, hẳn bây giờ cũng giống như thế.
Cô nương trên thảo nguyên rất kiên cường, Na Mộ Nhật không lớn tiếng la hét, chỉ rên nho nhỏ, lần này ổn bà bất kể thế nào cũng không cho Vân Diệp vào phòng đẻ, nhìn thấy Vân Diệp có ý xông vào, Tân Nguyệt không để ý nhiều nữa, vội vàng giữ lấy, cầu khẩn Vân Diệp đừng cố chấp, lần trước vì vào phòng đẻ, nên gặp chuyện không may, con chưa đầy tháng đã bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, lần này nếu xảy ra chuyện, cả nhà không sống nổi nữa.
Na Mộ Nhật hiểu chuyện khả năng nghe thấy bên ngoài tranh cãi, không phát ra tiếng rên đau đớn nữa, chỉ có hơi thở dồn dập. Tất cả đều đang bị dày vò, nãi nãi ở Phật đường đã phái nha hoàn tới hỏi ba lần rồi.
Tiếng trẻ con khóc truyền ra, không được vang như Vân bảo bảo Vân Thọ, khóc như mèo con kêu vậy, tức thì làm tim Vân Diệp thắt lại, nhìn Tân Nguyệt một cái rồi định vào, đúng lúc này ổn bà đi ra, quỳ xuống hành lễ:
- Chúc mừng hầu gia, chúc mừng hầu gia, sinh được tiểu thư.
Vân Diệp chẳng bận tâm là sinh nam hay sinh nữ, chỉ cần là cốt nhục của mình thì đều là thịt trong lòng hết, sớm muốn có nữ nhi, giờ thì thỏa mãn rồi, phần thưởng của Vân gia xưa nay luôn rộng rãi, một viên trân châu to bằng đầu ngón tay tiện tay thưởng luôn.
Chẳng trách tiếng khóc nhỏ như vậy, thì ra đứa bé đúng là rất nhỏ, gầy teo bé như con mèo con, tưởng chừng một cơn gió cũng thổi đi được, hai nắm đấm nhỏ siết rất chặt, cái miệng nhỏ mở ra gào khóc, chỉ là tiếng nhỏ quá.
Đây chính là khuê nữ của mình, trông mà thương, thấy ổn bà tay chân lóng ngóng quấn tã cho con, Vân Diệp muốn đánh, quấn nó như cái bánh tét thế làm cái gì?
Bực mình đuổi ba ổn bà thu dọn xong đi, bế con hí hửng suốt nửa ngày mới phát hiện mắt Na Mộ Nhật nhìn mình chăm chăm, mặt đẫm lệ.
Bế khuê nữ đặt ở đầu giường, để Na Mộ Nhật nhìn con mình, ai ngờ nàng lại quay đầu đi, rất không hài lòng về tác phẩm của mình.
- Sinh đứa con lại thành không hiểu lẽ rồi à, nghĩ gì đấy, nữ nhi đẹp như tiên nữ, ta yêu tới tận xương tủy này, nàng còn chê, nàng không thích thì ta nuôi, nằm mơ cũng không ngờ một ngày Vân Diệp có khuê nữ, đây là ông trời ban cho ta, đợi con trăm ngày, xem ta bày đại yến đãi khách ra sao. Tất cả những nhân vật có thể diện ở Trường An đều phải đến, không đến ta tới tận nhà, lão tử có khuê nữ rồi.
Na Mộ Nhật quay đầu sang, vẫn cứ khóc, nữ nhân ở cữ mà khóc sẽ để lại mầm bệnh, Vân Diệp lau nước mắt nước mũi cho nàng, hôn lên trán, nói nhỏ:
- Cám ơn nàng, vất vả cho nàng rồi.
- Thiếp muốn sinh cho chàng một nam nhi, một anh hùng tung hoành thảo nguyên, nhưng giờ là khuê nữ, thiếp không cần.
- Đã sinh ra rồi, chẳng lẽ còn có thể nhét trở lại, hơn nữa, lần này là khuê nữ có gì không tốt, ta mừng tới nở hoa trong bụng.
Nói ngon nói ngọt mãi mới làm Na Mộ Nhật vui vẻ lại, lập tức bắt đầu mơ mộng nữ nhi của mình sẽ là tuyệt thế giai nhân, Vân Diệp nhìn bóng dáng mình trong cái gương đầu giường, thở dài, với tướng mạo của mình, sinh ra được nữ nhi khuynh quốc khuynh thành e là không phải dễ.
Lý Nhị được khen là tướng long phượng mà sinh ra mấy khuê nữ cũng không mấy nàng xinh đẹp, Lý An Lan, Cao Dương đứng đầu, còn những nàng khác tất cả đều được gọi chung là dịu dàng hiền huệ, quan viên Đại Đường vẫn còn chút thể diện, không muốn trái lương tâm khen bừa khen bãi công chúa xinh đẹp thế nào, chỉ đành khen các công chúa hiền thục, không nói tướng mạo, chỉ luận tính cách, tính cách là thứ co dãn rất lớn, khen thế nào cũng không quá.
Nữ nhi của mình tương lai phải khen thế nào đây? Xinh đẹp thì thôi đi, huyết thống không tốt, nó giống mình hơn giống Na Mộ Nhật, không nhiều hi vọng, chẳng lẽ mình cũng khen con dịu dàng hiền thục? Nhìn Na Mộ Nhật là biết không ổn, tính cách phụ thân nó thì cứ hỏi dân Đại Đường là biết.
Na Mộ Nhật đột nhiên thích khuê nữ của mình, bế con trong lòng hôn hít suốt, có bà nương nhà ai ở cữ mà ngồi như thế, bị Vân Diệp nhét vào chăn, hai mẹ con tựa đầu vào nhau thân mật vô cùng.
Tân Nguyệt rõ ràng muốn cười lớn, luôn mồm khen khuê nữ xinh đẹp, nhìn cái lưỡi nhỏ của nàng liếng thoắng, lại nhìn nàng không ngừng giơ Vân bảo bảo lên cao là biết hiện giờ nàng chỉ muốn hát vang.
Khuê nữ thật là tốt, chỉ cần có của hồi môn là đuổi ra khỏi cửa rồi, trượng phu có thương khuê nữ tới đâu cũng chỉ có thể chuẩn bị của hồi môn thật nhiều, Vân gia phải chuẩn bị nhiều của hồi môn lắm rồi, không ngại chuẩn bị thêm một phần nữa.
Na Mộ Nhật nhìn Vân bảo bảo hâm mộ vô cùng, nhìn nhìn khuê nữ xấu xí trong lòng liền không cười nổi nữa, lại muốn khóc. Vân Diệp khó khăn lắm mới đuổi được Tân Nguyệt rất muốn ở lại đi, lão nãi nãi cũng đã tới.
Các cô cô thẩm thẩm kéo ùa vào, bế trọng tôn nữ trong tã, cười tới nếp nhân khóe mắt càng rõ, ôn tồn an ủi Na Mộ Nhật, nói nàng còn ít tuổi, đợi thân thể hồi phục rồi, lúc đó sinh nữa là được, lời cổ vũ này có tác dụng rất rõ ràng, Na Mộ Nhật liền trở nên cao hứng.