Tôi tớ Vân gia chờ đợi ở dưới hoành phi, thấy Hầu gia trở về liền quỳ xuống đất khóc như mưa, y phải đá mỗi người một cước mới ngừng khóc. Chợt nghe Vượng Tài bất mãn phát ra tiếng phì phì trong mũi, một người vội vàng tháo đồ xuống, một người khác hô to:
- Hầu gia hồi phủ rồi.
Sau đó ù chạy vào trong.
Người trong chợ nhìn thấy Vân Diệp toàn thân giáp trụ càng không ngừng khom mình hành lễ, Vân Diệp cũng cười đáp lễ, đều là hương thân quê nhà, không thể vô lễ được.
- Hầu gia viễn chinh vất vả rồi, nghe nói đại quân bình diệt phía nam hơn mười bang bất thần phục, mang về cho triều đình của cải vô số. Lao khổ công cao, lão hán có rượu hoa quế, hương vị coi như tốt, phải uống.
Không thể cự tuyệt, lão hán một năm chỉ ủ được ngần này rượu, lần nào cũng đưa tới nhà Vân Diệp một chút, được chút bánh ngọt đáp lễ là có thể kiêu ngạo nửa năm, đây là thể diện lớn nhất của lão. Huống chi lão hán không ngờ cũng học được vẻ nho nhã để mời rượu, xem ra luyện tập đã lâu, động tác bưng rượu rất thuần thục, cũng không biết liệu có phải học được ở thanh lâu hay không.
Rất tốt, vừa lúc đang khát, Vân Diệp bưng một bát uống một hơi hết luôn, xong giơ ngón tay cái khen ngon, lão nhân nhất thời mặt mày rạng rỡ, nói không ngừng:
- Hầu gia đại thắng mà về, tiểu lão nhi trong nhà còn có chút cũng mang tới quý phủ, thỉnh lão nãi nãi cùng nếm thử.
Tiểu thương bán rượu nếp rong ôm đầu Vượng Tài khóc lớn, Vượng Tài mập mạp đã thành tuấn mã cao to, trông không dễ coi. Đều là do không được uống rượu nếp mà ra, thương quá đi, bị đói đến mức này rồi. Rượu nếp hôm nay không bán nữa mà mời Vượng Tài uống, Vượng Tài liền thích chí chúi đầu vào thùng gỗ uống ừng ực.
Rõ ràng là bị bắt cóc đi, nhưng trong nhà lại bày ra tư thế gia chủ viễn chinh trở về, mọi người đều nghênh tiếp ngoài cửa phủ, lão nãi nãi ngồi trên trên thái sư ỷ, chống quải trượng tít mắt cười tôn tử toàn thân giáp trụ uy phong lẫm lẫm đang từ ngoài cửa sải bước vào. Theo bà thấy, mặc kệ tôn tử là chật vật chạy trốn, hay là dũng quán tam quân cũng đều như nhau, chỉ cần bình an trở về là tốt rồi, về phần không lập công cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Lão nãi nãi trông già thêm, trước khi Vân Diệp bị bắt cóc tóc còn có chút đen, giờ cả đầu đã bạc trắng.
Vân Diệp bước vội lên trước quỳ xuống:
- Nãi nãi, tôn nhi đã trở về.
Lão nãi nãi sờ sờ khuôn mặt Vân Diệp, nước mắt chảy xuống:
- Tốt, tôn nhi tốt của ta đã trở về, trở về là tốt rồi.
Tân Nguyệt bên cạnh đã khóc đến mềm oặt người đi rồi, hài tử trong lòng mở to mắt nhìn ông bố xa lạ. Na Nhật Mộ ưỡn cái bụng thật lớn ra, được nha hoàn đỡ mỉm cười với trượng phu, toàn gia chỉ còn mình nàng kiên cường.
**********
Sau khi chào hỏi, Tiểu Nha như bay nhào vào lòng ca ca, ôm lấy y khóc lớn, trong tiếng nấc nàng nói với ca ca, nàng nghe trộm nãi nãi và tẩu tử nói chuyện, biết mấy ngày này ca ca bị người bắt cóc, là cừu nhân lớn nhất bắt cóc, nàng tìm đến Ngọc Sơn cũng không tìm thấy ca ca đâu.
Gạt nước mắt cho con mèo nhỏ Tiểu Nha, Vân Diệp ôm nàng nói:
- Ca ca lợi hại ra sao muội cũng không phải không biết, ca ca để bị bắt cóc chẳng qua là để diệt tận gốc những tên khốn nạn này. Hiện tại đã ổn rồi, đều bị ca ca giết chết rồi, sau này Tiểu Nha lại có thể thoải mái ra chợ chơi.
Tiểu Nha cười gật đầu, ôm ca ca không muốn rời, đến khi nãi nãi cười mắng nàng không có một chút hình dạng của đại cô nương, lúc này nàng mới rất không tình nguyện tách khỏi ca ca. Tiểu Vũ thấy thì rất ước ao, hiện tại làm nũng thế này cũng chỉ có Tiểu Nha làm được.
Vân Diệp ôm con trai chuẩn bị đi tắm, Tân Nguyệt cúi đầu e thẹn theo trượng phu vào nhà tắm, Na Nhật Mộ mỉm cười đi theo. Nãi nãi phân phó, ngày hôm nay Vân gia đóng cửa không tiếp khách, hôm nay phải vui chơi cho thoải mái.
Lão Tiền quản gia cố ý dán giấy đỏ ngoài đại môn, nhà có hỉ sự, miễn tiếp khách, rồi dặn hộ vệ ngoại trừ tam gia thì thông tri, người khác thì miễn tiếp.
An bài xong hộ vệ đại môn, lão Tiền bắt đầu thu xếp tửu yến. Tôi tớ một đám tươi cười rạng rỡ chạy ra chạy vào, giết lợn thịt dê, bắt cá đuổi gà, còn chọn rượu đủ năm từ trong hầm ra. Đám nha hoàn cũng đi trang hoàng phòng khách, treo đèn lồng, xếp bàn ghế, rửa bát đũa.
Ở vào thời Đại Đường thiếu phương thức giải trí, biểu hiện sung sướng của bản thân chính là ăn uống một chầu, nếu như tâm tình sung sướng là lại có một bữa no đủ. Hầu gia an toàn về nhà chính là đại hỉ sự, nhưng để mừng hỉ sự này cũng chỉ có tổ chức ăn uống, phương thức này mặc dù có chút bình thường, nhưng Vân Diệp lại thích. Xem ra toàn gia đều thích, thích đến độ trâu trong chuồng lại ngã chết một con.
Lão Tiền nhìn con trâu vừa mới rồi còn đang ăn cỏ, giờ nằm quay đơ trên đất thì buồn rầu nói với quản sự:
- Trâu của ta ngã chết rồi, giờ ngươi đến nha môn báo một tiếng, nói cho quan viên này ta chuẩn bị chôn trâu rồi, không được cho bọn họ tới xem, trong nhà đang có hỉ sự.
Quản sự lập tức thu lại sắc mặt vui vẻ, thay bằng một bộ mặt đau thương đi ra từ cửa ngách, cưỡi một con ngựa đến báo tin dữ cho quan phủ.
Nhà tắm Vân gia rất đẹp, kiểu dáng hình hoa sen, người nằm ở cánh hoa vừa vặn có thể ngủ. Vân Diệp vừa mới cởi y phục thì Tân Nguyệt cùng Na Nhật Mộ không nhịn được cười. Vân Diệp cúi đầu nhìn toàn thân trắng nõn, lại nhìn tứ chi bị mặt trời thui đen cũng cảm thấy buồn cười, có khác nào gấu mèo đâu cơ chứ.
Lôi Tân Nguyệt tới vỗ hai cái vào mông nàng để tìm lại chút xúc cảm. Vẫn vậy, độ đàn hồi vẫn vậy, không nhịn được lại nhéo thêm hai cái, Na Nhật Mộ thì thôi, đang bụng to không dám trêu chọc.
Mặc kệ hai lão bà, Vân Diệp cởi quần áo cho nhi tử rồi nhảy ùm xuống nước. Nước ấm dễ chịu, đặt nhi tử trên người, để nó đá tung bọt nước, còn bản thân thì tựa lên thành nghỉ ngơi. Bôn ba bên ngoài 8 tháng, gần như cạn kiệt tâm tực, về nhà thật thoải mái, không cần phải lo lắng bước kế tiếp nên làm thế nào, tới cùng có muốn gia hỏa chết tiệt kia giết đi hay không, cho dù Phùng Áng có bản lĩnh bằng trời đi nữa thì cũng không thể quản được tới Trường An, hiện tại cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm nhiều việc nữa.
Nhưng Vân Diệp nghĩ vậy vẫn còn sớm, Tân Nguyệt vừa cởi y phục thì y quên cả dự định nghỉ ngơi. Trước đây thân thể của nàng như châu tròn ngọc sáng, hiện tại thì nguy rồi, sinh xong hài tử thì vóc người càng thêm cao, thế này thì nghỉ ngơi cái khỉ gì nữa, có mà nghỉ trong khe suối nguồn, nhanh, nhanh, mũi sắp chảy hết máu đến nơi rồi.
Nam nhân ai cũng như vậy, có mẹ của hài tử thì không cần hài tử nữa. Đưa tiểu hài tử cho Na Nhật Mộ, để hai người ra ngoài tiểu trì chơi đùa, ở đây chỉ cần mẹ nó là được.
Na Nhật Mộ cười khanh khách ôm Vân Bảo Bảo Vân Thọ mắt đang láo liên ra ngoài, còn rất hiểu ý thả rèm xuống.
Tân Nguyệt oán trách tát yêu Vân Diệp, bản thân nàng còn chưa muốn xuống nước đã bị hai tay Vân Diệp ghì lấy.
Vừa xuống thủy trì, Tân Nguyệt thỉnh thoảng lại giữ đôi tay tác quái của trượng phu, cầm khăn mặt cọ rửa cho y, cọ tới cọ lui, chùi lên chùi xuống, tắm cho hỏa khí bốc lên...
Na Nhật Mộ ở bên ngoài đang chơi đùa với Vân Bảo Bảo, nhưng lỗ tai lại vểnh lên nghe ngóng, nghe thấy giọng nói bên trong, đôi lúc lại có tiếng cười, thân thể của nàng cũng cảm thấy nóng lên, hướng về phía trong khẽ gắt rồi lấy khăn bọc lấy Vân Bảo Bảo về hậu đường mặc quần áo cho nó.
Thiên lôi dẫn đến địa hỏa, sau khi lửa cháy hoang tàn đồng cỏ thì còn lại một mảnh tĩnh mịch.
- Chân của ta đã tê rần.
Vân Diệp nói với Tân Nguyệt trong lòng.
Tân Nguyệt xoay xoay người, ghé đầu xuống ngực Vân Diệp, miệng nhỏ nhẹ như mèo ngoan.
- Xú bà nương, chân ta chuột rút rồi.
Vân Diệp nghiêng đùi nhấc mông, vừa rồi quả có hơi kịch liệt.
Tân Nguyệt trong nhà tắm suýt phọt cười, nàng biết bệnh này của Vân Diệp, vừa rồi chính là nàng cố ý trả thù y. Là phu thê lâu như vậy, hai người đều rõ thân thể nhau như lòng bàn tay, nhất cử nhất động thường ngày đều hình thành thói quen, tỷ như Vân Diệp phải có gối cao mới ngủ được, Tân Nguyệt lại thích gác chân, đây tuy chỉ là chi tiết vụn vặt trong cuộc sống, nhưng nhu tình trong đó không phải chỉ bằng vài lượng bạc mua xuân là có thể cảm nhận được.
Vân Diệp nằm trên giường trúc, Tân Nguyệt chà lưng cho y, thấy vết thương trên vai y vừa mới khép miệng thì rơi lệ. Không biết trượng phu bên ngoài phải chịu bao nhiêu đau khổ, thế nhưng về đến nhà luôn luôn vui đùa, dường như thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được trượng phu nàng, trận chiến với Đậu Yến Sơn tuyệt đối không đơn giản như lời kể bình thản của y, thế nhưng y chỉ nói một câu là đã tìm được cơ hội giết Đậu Yến Sơn rồi.
Nàng thích nghe trượng phu ba hoa, cứ cảm thấy bản thân trượng phu vốn là như vậy. Bị một hoàng hoa ngư đánh ngất, vậy mà qua lời kể của trượng phu trong thư lại biên thành chuyện cười. Đến khi Lưu Tiến về nhà kể lại, nàng mới biết chuyện không phải như vậy.
Án theo lời y nói, thì chính là ông trời muốn thu y rồi. Hầu gia cột bản thân lên cột buồm, cầm dao nhỏ trong tay, vạn nhất bị gió xoáy hút vào thì y sẽ tự sát. Thắt lưng đã buộc sẵn dây, bị gió thổi làm cả người bay phấp phới trên trời, nếu không phải đám Hồng Thành túm được, không khéo y đã tiêu diêu miền cực lạc rồi. Từ trên trời rơi xuống đủ loại thứ, mảnh gỗ, cành cây, ba ba, rùa, người chết, cá mập, còn cả hoàng hoa ngư đánh ngất Hầu gia. Còn một con cá rớt xuống đánh bịch trên người y, sau khi gỡ ra thì cả người đã lấm tấm đỏ.
Những cành cây nhỏ thường ngày không để ý đến, nhưng trong gió lợi hại chẳng khác gì roi to, quật nát hết y phục. Vài trăm cân cá lớn đều đã bị lôi từ trong nước lên, bay lên giữa trời còn há miệng đớp đớp. Có đến hơn trăm Oa nhân bị vòi rồng cuốn lên trời, cuối cùng chỉ tìm được một người còn mông hoàn chỉnh. Cá voi nặng cả trăm tấn cũng phải chịu số phận phơi thây trên bãi đá, nếu không phải Hầu gia cao số nhìn thấy sớm, thì hiện giờ nằm cạnh cá voi có lẽ chính là cái thuyền này.
Tân Nguyệt nghĩ đến đấy thì trong lòng sợ hãi, nam nhân như trượng phu nàng đây mới đúng là trụ cột trong nhà. Nếu như không có y, trong nhà cũng không có gì vui vẻ. Lão nãi nãi cả ngày niệm kinh trong phật đường, mấy cô cô thẩm thẩm thì không đánh mạt chược, như ruồi không đầu đi tìm chùa miếu, đạo quan, am ni cô, cầu thần phật trên trời phù hộ. Hai người Tiểu Nha, Thì Thì dẫn theo gia tướng chạy tới Ngọc Sơn, biết rõ không có hi vọng nhưng một khắc cũng không dừng lại. Na Nhật Mộ mắt lộ hung quang, dùng roi đánh tôi tớ mang theo từ thảo nguyên, ánh mắt như sói trông rất dọa người.
- Nghĩ cái gì thế, nhanh chà lưng cho ta đi. Làm lông sạch sẽ rồi tới từ đường dâng hương, nãi nãi còn đang chờ, chậm trễ sẽ bị cười thối mũi đó.
Tân Nguyệt trút giận lên cái mông của Vân Diệp, nói:
- Đó chẳng phải do chàng làm càn hay sao, hại thiếp bị các trưởng bối chê cười. Lần trước thẩm thẩm còn nói, phu thê thiếu niên đừng nên tham hoan, thời gian còn dài, đừng nên dồn một lúc kẻo kiệt sức. Nói thiếp chẳng khác gì hồ ly tinh, chẳng phải ở Lĩnh Nam tổn thất bao nhiêu, kết quả là muốn thiếp chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Làm lông sạch sẽ toàn thân xong, người cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nội y mềm mại là do đám nha hoàn dùng chày gỗ giã mềm lụa mới có, rất thoải mái mà lại tao nhã. Hiện tại nội y của Vân gia đều được xử lý như vậy.
Áo khoác ngoài của thư viện màu xanh cũng thoải mái như vậy, không đai lưng, dễ dàng mặc vào thay ra.
Tân Nguyệt đỏ mặt đi theo sau Vân Diệp thỉnh an lão nãi nãi. Lão nãi nãi hhông biết nàng làm thế nào, vừa rồi trong nhà tắm hai người còn cười cười đùa đùa, khuôn mặt giờ còn hồng như uống rượu, nhưng trong ánh mắt không có lấy một tia xấu hổ, còn biết đuổi Na Nhật Mộ ra ngoài, tiểu thiếp thì chưa được vào từ đường.
Lão nãi nãi mặc kệ những thứ này, người trong Vân gia có tư cách vào từ đường chỉ có 5 người. Lão nãi nãi, Vân Diệp, Tân Nguyệt, Vân Bảo Bảo, đương nhiên còn có Lý Dung. Tân Nguyệt nhớ tới tên này thì cảm thấy không thoải mái, cũng may hài tử kia đã định trước phải làm vương của người Liêu, cũng không trở về nữa, cho nên cũng rộng lượng bỏ qua tồn tại của hắn.
Lão nãi nãi đốt hương, Vân Diệp nhận lấy, quỳ lạy ba lần mới cung kính cắm vào lư. Lão nãi nãi cúi đầu lầm rầm cầu xin liệt tổ liệt tông, cảm tạ tổ tông phù hộ, tôn nhi đã bình an trở về, gia nghiệp thịnh vượng đã ở trước mắt, cầu tổ tông tiếp tục phù hộ Vân gia bình an, tử tôn sinh sôi nảy nở.
**********
Trong nhà náo nhiệt ba ngày liền, không tiếp khách lạ, chỉ người trong nhà quây quần với nhau. Vân Diệp cảm thấy cuộc sống thoải mái với cảm giác ngủ tới tận lúc mặt trời lên cao. Trong phòng im ắng, chỉ có Na Nhật Mộ đang ngồi học thêu. Đôi tay đã quen roi ngựa quả thật rất khó hàng phục tú hoa châm.
Vân Diệp chống cằm nhìn Na Nhật Mộ thêu thùa, trên khung thêu có một con cừu béo mập, mắt to, đang rất vui mừng. Na Nhật Mộ thêu vài cái rồi lại nhíu mày gỡ ra, trông vô cùng thơ ngây.
Na Nhật Mộ đưa tay xoa lên phần hở trên bụng, cảm nhận một sinh mệnh nhỏ đang chuyển động. Chợt nàng thấy Vân Diệp đã tỉnh, bèn buông tay thêu, cầm lấy tay y đặt lên bụng mình xoa nhẹ.
- Ca ca, Tân Nguyệt tỉ tỉ nói còn hơn 10 ngày nữa thì hài tử này sẽ ra đời, chàng có thích không?
Na Nhật Mộ chăm chú nhìn vào mắt Vân Diệp hỏi.
- Thích, đương nhiên thích, là hài tử của cta sao ta lại không thích? Không chỉ ta thích mà nãi nãi cũng sẽ thích, cô cô, thẩm thẩm, bọn muội muội cũng đều sẽ thích, Tân Nguyệt cũng sẽ thích.
- Ca ca, hài tử sinh rồi cho nó về thảo nguyên cùng thiếp được không? Lâu lắm rồi thiếp không nhìn thấy đại thảo nguyên rồi, rất nhớ bò dê, cỏ xanh, nhớ vắt sữa ngựa, vắt sữa dê. Dê không dễ vắt, chúng nó lúc nào cũng chạy nhảy, thiếp cũng nhớ lúc ngồi trong trướng bồng nấu trà sữa, nhìn trượng phu bên ngoài trướng bồng bận rộn...
Na Nhật Mộ thuộc về thảo nguyên, cuộc sống Trung Nguyên sẽ khiến nàng héo dần héo mòn. Một năm qua với nàng có biết bao nhiêu gian nan Vân Diệp cũng hiểu rõ. Bản thân y thất tung, lại hoài thai hài tử, Na Nhật Mộ gắng đè nén khát vọng về với thảo nguyên. Hôm nay Vân Diệp đã trở về, khát vọng này giống như ngựa hoang thoát cương không còn bị quản thúc.
- Nàng thích thảo nguyên, ta cũng thích thảo nguyên. Ta thích nơi trời xanh, mây trắng, mục trường. Na Nhật Mộ nàng đừng ủy khuất bản thân, nếu như thích thảo nguyên thì trở về đi. Nàng là cách tang hoa trên thảo nguyên, tự do tự tại trên đồng nội mới là số mệnh của nàng. Đừng cố chịu đựng, Na Nhật Mộ vui vẻ, yêu đời mới là Na Nhật Mộ của ta. Đừng học thêu thùa, tay nàng nuôi dê mới là tốt, vì sao lại phải đi học thứ nàng không thích? Nếu như thích đồ thêu thì bảo nữ nhân trong thôn trang thêu cho nàng, thêu nhiều vào, muốn cái gì thêu cái đó. Chọn lấy đồ tốt để dùng, đồ xấu thì tặng cho tỉ muội trên thảo nguyên, bọn họ nhất định sẽ rất thích.