Lý Nguyên Xương lại rụt đầu về, trong ánh mắt lo lắng của Hồng Thành, Vân Diệp đập xuống cò, lão tử hiện giờ chỉ lo gây họa không đủ lớn, Thừa Càn và Thanh Tước đều nói lúc nhỏ bị tên vương bát đản này ức hiếp, nhất là Thanh Tước hận hắn tới tận xương tủy. Lý Nhị từ tiền tuyến về tặng cho Thanh Tước một con chó săn làm quà sinh nhật, không may bị Lý Nguyên Xương nhìn thấy, nhất định muốn cướp lấy, khi đó Tần vương Lý Nhị còn chưa chọc vào được thái tử và Tề Vương, Trường Tôn thị liền tặng con chó cho Lý Nguyên Xương, ai ngờ tên khốn này giết con chó, lột da làm thịt cho mang tới cho Thanh Tước, làm Thanh Tước sợ hãi ban đêm đái dầm mấy tháng liền, đó là chuyện Vân Diệp nghe được khi tán gẫu với Lý Thừa Càn. Cho nên Vân Diệp cho rằng, chỉ cần mình không giết Lý Nguyên Xương thì sẽ chẳng làm sao cả.
Nỏ tiễn mang theo tiếng rít rợn người đâm xuyên lâu thuyền, lâu thuyền mỏng manh chịu sao nổi thứ hung khí này, chớp mắt tiểu lâu bên trên đã đổ sầm xuống, Lý Nguyên Xương đầu tóc bù xù gào lên:
- Ta là Lỗ vương, các ngươi to gan lắm, cô phải tru di cửu tộc.
Vân Diệp nhổ một bãi nước bọt, nói với sĩ tốt:
- Lắp máy bắn đá cho ta, lão tử hôm nay không đánh nát cái thuyền của hắn thành củi thì không phải là Vân Diệp, con bà nó, tưởng cái danh Trường An tam hại của lão tử là đồ giả à?
Sĩ tốt tiếp tục chuẩn bị máy bắn đá cho hầu gia, tên nào cũng chọn tảng đá to nhất vào giỏ trúc, chỉ cần Vân Diệp chặt đứt thừng, tảng đá như quả dưa hấu sẽ bay đi, cái lâu thuyền kia không muốn thành củi đun cũng không được.
- Vô Thiệt, Vân hầu làm thế không gây phiền toái chứ? Dù sao Lý Nguyên Xương cũng là quận vương.
Hồn Thành đứng ngồi không yên:
- Hồng Thành, ta và ngươi không thông minh bằng Vân hầu, vậy cứ ở một bên xem trò hay, người thông minh đôi khi cũng làm chuyện ngu xuẩn, nhưng Vân hầu thì không, y rất biết chừng mực, ngươi không thấy vừa rồi tên bắn vào lầu trống à, điều nó nói lên Vân hầu không có ý giết người, đó là một loại sách lược đấy. Ngươi cứ nhìn đi, chuyện này Lý Nguyên Xương gặp xui xẻo là cái chắc rồi, Vân hầu nói không chừng còn kiếm được lợi lớn.
Chuẩn bị máy bắn đá rất chậm, cần chút thời gian, Lý Nguyên Xương nhìn thấy binh sĩ đẩy máy bắn đá cót két, cót két đi tới, rú lên một tiếng rồi bỏ chạy, hiện giờ hắn đã xác nhận đầu lĩnh đối phương là tên khùng, dám dùng nỏ tám trâu, dám dùng máy bắn đá, nhân lúc bỏ họ chuẩn bị, thả thuyền nhỏ xuống, nhảy lên, thúc giục thị vệ mau chèo thuyền, trốn khỏi chỗ khủng bố này, hai nữ tử váy hoa kia ra sức cầu xin vương gia mang mình theo, nhưng Lý Nguyên Xương chỉ lo chạy tháo thân, đâu quản tới các ả.
Máy bắn đá vào vị trí, Vân Diệp cười gằn chèm đứt thừng, tảng đá lớn từ nóc lâu thuyền nện xuống, tiếng rầm rầm vang lên, lâu thuyền nghiêng hẳn về một phía, chắc không bao lâu nữa thì sẽ chìm.
Hạ nhân Lỗ vương phú trốn xa tít tận mũi thuyền lũ lượt nhảy xuống nước chạy trốn, chỉ còn hai nữ nhân gục trên thuyền khóc lóc, cầu khẩn người khác mang mình theo.
- Đông Ngư, mang hai nữ nhân kia quả đây, chúng ta trút giận chứ không giết người.
Đông Ngư hai mắt tỏa sáng hông buộc sẵn thằng, lao ùm xuống sông, quạt tay vài cái đã tới bên lâu thuyền, bò lên như con vượn, cắp hai nữ nhân dưới cánh tay, nhân lúc lâu thuyền còn chưa chìm lại nhảy xuống nước. Quân sĩ trên quân hạm kéo thừng lôi hắn về, Đông Ngư cười khùng khục trôi theo thừng, hai tay đặt ở ngực hai nữ nhân kia còn bóp liên hồi, khiến đám quân tốt nuốt nước bọt ừng ực.
Đông Ngư vừa leo lên quân hạm, Vân Diệp liền hạ lệnh ném đá dữ dội lâu thuyền, đập nó tan tành, tránh chìm rồi còn ảnh hưởng tới an toàn đường thủy.
Tảng đá rơi xuống như mưa, biến chiếc lâu thuyền xa hoa thành gỗ vụn, trôi lềnh phềnh theo mặt nước, còn có mấy bộ y phục xanh đỏ của nữ nhân và đồ vật lặt vặt.
Hai nữ nhân kia lên thuyền, quỳ lạy liên hồi, chỉ mong Vân Diệp tha mạng cho mình.
- Các ngươi là phi tử trong vương phủ?
Vân Diệp rất tò mò, muốn biết Lý Nguyên Xương có gan để tiểu thiếp của mình lộ thân thể trước mặt người khác không?
- Bẩm quân gia, nô gia không phải là phi tử của Lỗ vương phủ, mà là ca kỹ Vạn Hoa lâu, vừa rồi vương gia muốn bọn nô gia làm thế, không liên quan tới bọn nô gia, mong quân gia tha mạng.
Thì ra là hai ca cơ, Vân Diệp tức thì mất hứng thú, cho hai ca cơ hai quan thuyền, rồi sai người đưa bọn họ lên thuyền nhỏ vào bờ, sau đó đá Đông Ngư hai cái, coi như trừng phạt hắn.
Tiểu thuyền của Lý Nguyên Xương đã cập bên, có mấy tên thị vệ quây quanh liền có dũng khí dậm chân chửi bới trên bờ. Vân Diệp lại lắp nỏ tám trâu nhắm chuẩn vào hắn, Lý Nguyên Xương bị thị vệ ấn ngay xuống, ngọ nguậy thân hình như con giun trên bờ đê.
- Hầu gia uy vũ.
Nhìn thấy Vân Diệp, mỗi một quân tốt đều đứng nghiêm cung kính hô vang, trong quân ngũ là thế, thể diện là số một, tính mạng số hai, quan chủ quản của mình mạnh mẽ, làm sĩ tốt cũng có thể ưỡn thẳng lưng, hành quân đánh trận càng thêm kiêu dũng. Tính cách quả quan chủ quản quyết định trạng thái một đội quân, chủ quan mạnh mẽ, thủ hạ không có mấy kẻ hèn nhát, trước kia thủy quân không được coi trọng trong quân đội, địa vị giống truy trọng binh, luôn là đối tượng bị chê cười. Hiện giờ có một vị hầu gia mạnh mẽ, thể diện cũng vẻ vang hơn, chỉ hi vọng hầu gia luôn là quan chủ quản của mình, tới khi đó không thiếu quân công, tài phú.
Vân Diệp dương dương đắc ý huýt sáo về khoang thuyền của mình ngủ, Vô Thiệt xuất hiện sau lưng như bóng ma, hỏi:
- Hầu gia uy vũ, chỉ là uy vũ xong rồi ngài định giải quyết thế nào?
- Giải quyết cái rắm, Lý Nguyên Xương còn dám về kinh rõ ràng là tự chuốc lấy phiền phức, ta có đứa học sinh, tên là Lý Thái, Lý Thanh Tước, từ nhỏ bị xỉ nhục vô số, trong đó quá nửa liên quan tới Lý Nguyên Xương, ta chỉ cần dùng khoái mã báo tin cho Lý Thái, kẻ thù của hắn đã về kinh, ngươi nghĩ Lý Nguyên Xương còn rảnh mà gây chuyện với ta không?
Vô Thiệt mắt tròn xoe:
- Hay cho chiêu thay mận đổi đào, lời vừa rồi hầu gia coi như nô tài chưa nói.
Miệng vừa tán thưởng vừa thở dài, quay đầu về phòng mình, tiếp tục giáo dục tên Hồng Thành đang hết sức lo lắng kia.
Nhìn thấy Vô Thiệt về, Hồng Thành vội lên đón:
- Hầu gia nói sao, y chuẩn bị ứng phó thế nào, Lý Nguyên Xương nhất định khóc lóc với bệ hạ, dùng quân khí, đập nát t huyền của người ta, thiếu chút nữa làm chết người, lại là trên vận hà phồn hoa, nếu là ở chỗ không người còn có thể giết sạch bịt miệng, nay trước mắt bao người thì phải làm sao?
Vô Thiệt cầm lấy ấm trà tu một ngụm:
- Giờ lão phu mới phát hiện người thông minh và ngu xuẩn khác biệt lớn thế nào, cùng là một chuyện, người thông minh xử lý làm người ta thư thái, người ngu xuẩn luôn làm chuyện nát bét, làm chuyện thành máu me tồi tệ còn nói là vì tốt cho chủ tử. Bệ hạ đầy ngươi đi Lĩnh Nam không oan uổng chút nào, không hiểu làm sao bệ hạ chịu đựng được ngươi bao nhiêu năm, lão phu ở cạnh ngươi có ba tháng mà đã hận không thể đá ngươi về Lĩnh Nam, bệ hạ đối xử với đám người cũ các ngươi đúng là tốt hết mức có thể rồi.
Hồng Thành ngớ ra rất lâu mới nói:
- Ông xưng lão phu từ bao giờ thế? Trước kia ông luôn tự xưng là cha gia, vậy mà bao lâu ta chưa bao giờ coi ông là hoạn quan, thế là vì sao?