Cái thôn nhỏ dựa núi nhìn sông rất đẹp, chỉ là rách nát quá, khắp nơi là đống hoang tàn, còn có dấu vết bị đốt cháy, khúc gỗ cháy đen phủ một lớp bụi dày, may là còn có khói bốc lên, làm con người nhìn thấy một tia hi vọng trong lúc tuyệt vọng.
- Vùng Hà Bắc chiến loạn ba mươi năm, Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung, Cao Đàm Thánh, Lý Tử Thông, Thiết Mộc Nhĩ, đám người này không cướp nhân khẩu thì giết người cướp lương, trừ chuyện tốt là không làm, có thể nói là chưa chuyện ác nào chưa làm. Một vùng Hà Bắc giàu có mà bị chúng hại thành vạn dặm không có tiếng gà, xương trắng khắp đất. Nếu lão tử mà sinh sớm hai mươi năm nhất định khiến bọn chúng thành ma dưới thanh đao này.
Nói tới chuyện này, Hi Đồng phẫn nộ khôn siết, lấy trong lòng Vân Diệp ra một bầu rượu bằng bạc tinh xảo, ngửa cổ uống không còn một giọt.
- Sao ngươi biết ta có rượu trong lòng?
- Không cất trong lòng thì nhét trong quần à? Ta biết hầu gia nhà ngươi rảnh rỗi thích làm một ngụm, mất mặt, sao cho đường vào rượu, rượu mạnh của Vân gia đâu?
- Rượu mạnh là thứ dùng đi lừa gạt, uống rượu nho mới có phong phạm quý tộc, ta là người rất chú ý tu dưỡng bản thân, không giống như ngươi, nữ nhân nào cũng lấy, rượu gì cũng uống, con ai cũng nuôi, một mình ngươi đủ thời gian không?
- Ta chẳng rảnh mà vờ thanh cao, chỉ cần ta thích, lòng khoan khoái là được, nuôi lớn chúng vẫn gọi ta là cha, ngươi quản cái chó gì, ta thích nông phụ tay chân thô kệch đấy, giống như cỏ dại bên đường, cho ít sương là sống được, hoa tươi nhà ngươi mà mà phải đi làm ruộng thì chết đói tám lần rồi.
Vân Diệp không muốn thảo luận với Hi Đồng chuyện Hà Bắc, như vậy chỉ khơi lên thù hận của hắn, Hi Đồng vốn không phải là người thường, hắn có năng lực, có bản lĩnh, chỉ vì chuyến đi bắc cực làm ảo tưởng thần tiên tan vỡ, muốn thối rữa cùng cây cỏ, lòng đã nguội, nên mới tự khoác gánh nặng lên mình, để cuộc sống mài mòn bản thân, tránh ngày cuồng tính bùng phát.
Viện tử nhà Hi Đồng rất lớn, nông gia đều dùng củi gỗ, trong viện tử mấy phụ nhân dùng vải lam quấn đầu đang làm việc, có người đang giã gạo, người dùng xẻng hót vỏ trấu, người đang đẩy cối, nuôi gà, dưới mái hiên có năm phụ nhân bụng to đang đạp guồng quay tơ, trong phòng bên trái có tiếng dệt vải cành cạch, còn có đứa bé lỡ cở đang chặt củi, trông có vẻ chặt một lúc rồi, chất một đống dưới hiên.
- Đám bà nương oa oa, lão tử về rồi, còn mang theo khách, còn không mau ra thi lễ với thúc thúc.
Hi Đồng vừa qua cửa đã om xòm:
Đám phụ nhân bỏ việc đó cao hứng chạy ra nghênh đón đương gia, đám trẻ con cũng từ đủ các loại ngóc ngách chui ra, tiếng gọi cha ầm ĩ làm Vân Diệp đau đầu.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Vân Diệp giáp trụ hoa lệ thì sững sờ, một phụ nhân bụng to nói:
- Quân gia, mong ngài thương xót, đừng bắt đương gia đám chúng tôi đi làm linh, cả nhà mấy chục miệng ăn dựa hết vào đương gia mới sống được, hay là ngài mang tiện phụ đi, tiện phụ làm được cơm cho đại quân.
Đám trẻ con cũng trốn hết vào lòng mẫu thân không dám ra nữa, mấy phụ nhân còn giấu mấy đứa hơi lớn một chút sau lưng, toàn lực cảnh giác, một tiểu cô nương còn cầm búa, chỉ cần có chuyện là liều mạng với Vân Diệp luôn.
Bực bội nhìn Hi Đồng đang cười khoái trá, chắp tay vái một vòng:
- Các vị tẩu tẩu, ta là huynh đệ của Hi Đồng, dẫn quân qua đây, chuyên môn tới thăm huynh trưởng, không có ý gì khác.
- Ngài là vị hầu gia thúc thúc mà cha nói? Nhà ngài có rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon? Có một con ngựa béo ú, có con lợn nặng nghìn cân?
Sau lưng phụ nhân có đứa bé tám tuổi nhảy ra, mắt vụt sáng hỏi:
- Đúng thế, chính là ta đây, món ngon trong nhà ta năm ngoái cho cha các cháu rất nhiều, bảo cha các cháu mang về cho cháu ăn, tiếc là bị cha các cháu cho người ta cả rồi, còn rất nhiều thịt cũng bị cha các cháu cho đi hết. Lần sau muốn ăn ngon thì nói cho thúc thúc biết thôi, đừng nói với cha các cháu, không lại mang đi cho người khác hết.
Vân Diệp ngồi xuống xoa đầu đứa bé, ly gián quan hệ cha con, Hi Đồng càng cười vui vẻ.
- Không phải đâu, cha mang bánh ngon tặng cho những người kia là vì bọn họ sắp chết đói, cha cháu cứu người, không phải bại gia tử, cha cháu nói, thúc thúc mới là thiên hạ đệ nhất bại gia tử.
Vân Diệp và Hi Đồng cùng cười phá lên, các phụ nhân lúc này mới xác định đây là bằng hữu của phu quân, không phải tới bắt phu quân đi lính.
Một tiểu cô nương năm sáu tuổi tóc hoe hoe cẩn thận chen tới:
- Thúc thúc, cha nói khi người tới nhất định sẽ mang cho cháu vải hoa thật đẹp, Tiểu Hòa có, cháu không có.
- Vải hoa là cái gì, thúc thúc mang cho các cháu mỗi đứa một tấm lụa, để mẹ cháu làm váy hoa đẹp nhất, còn cả cục đá này nữa, tương lai làm của hồi môn.
Vân Diệp cười tủm tỉm lấy trong lòng ra một cái túi, cho tiểu cô nương viên bảo thạch bích lục, mắt tiểu cô nương sáng long lanh, cầm bảo thạch xem dưới ánh mặt trời, nó chưa bao giờ nhìn thấy cục đá đẹp như thế.
- Tiểu Hoa bỏ xuống.
Một nữ tử không mang khăn vải từ trong đám người đi ra, cướp lấy bảo thạch trong tay Tiểu Hoa, thi lễ với Vân Diệp:
- Lễ vật quá quý trọng, trẻ nhỏ không nhận được, sẽ tổn thọ, mong ngài thu về.
Vân Diệp ngạc nhiên nhìn Hi Đồng, Hi Đồng đi tới lấy bảo thạch trong tay phụ nhân đưa cho Tiểu Hoa, nói với nữ nhân kia:
- Cửu Nương, nàng quá lo rồi, tài vật của người khác nhận lấy khả năng sẽ có chuyện, nhưng nhận tiền tài của y là thiên kinh địa nghĩa, bọn ta là huynh đệ, nói những lời này thì thành xa lạ rồi, yên tâm mà nhận, thoải mái mà nhận, y là phú hộ có hạng ở Đại Đường, không nhận của y thì còn nhận của ai?
Nữ tử kia vẫn lo lắm, muốn nói nhưng vì giữ thể diện cho nam nhân của mình, đành cúi đầu xuống, nói nhỏ:
- Đa tạ thúc thúc ban tặng.
Vân Diệp cười, cầm cái túi đưa cho Hi Đồng, rồi bảo với phụ nhân kia:
- Tẩu tử yên tâm, không lo chuyện của biểu là của lo, của cho là của nọ, khi Hi Đồng đại ca tới thăm ta, ta nhận tấm da giá vạn lượng cũng chẳng chớp mắt một cái, chỉ vài viên bảo thạch thôi, tẩu tử quá coi trọng giá trị của nó rồi.
Hi Đồng lại bảo phụ nhân đó:
- Vân huynh đệ có ơn cứu mạng với ta, không chỉ một lần, nàng lo ta vì báo ân mà bán mạng cho y? Nàng nghĩ nhiều rồi, trong tay y cao thủ như mây, có một vị ngay ta không phải là đối thủ, cho nên cái mạng của ta có liều cũng liều vì các nàng, vì bọn họ, cái thứ khác là mây khói qua mắt. Cái tên này có khi hi vọng nhất là ta cả đời ở hoang thôn không ra nữa ấy chứ.
Xưa nay Hi Đồng là người thông minh, chỉ lấy sự thô hào che giấu đi hào quang trí tuệ của mình, Vân Diệp rất tò mò, những lời vừa rồi hắn nói mang sự ôn nhu hiếm có, nữ nhân này hiểu lễ liễu nghĩa, nhất định không phải là nông phụ thôn quê.
Khi Lưu Tiến Bảo mang lễ vật tới thì vui sướng nhất chính là đám trẻ con, bánh được để trong hộp, phụ nhân chia mỗi đứa bé hai cái, nhìn đám trẻ con cẩn thận dùng hai tay nâng bánh liếm, lòng chua xót, Tiểu Hoa liếm bánh một lúc, đưa tới trước mặt mẫu thân, cao hứng nói:
- Mẹ, mẹ nếm đi, ngọt lắm.
Chỉ câu nói này làm phụ nhân khóc như mưa, nghẹn ngào lắc đầu, từng có thời nhà mình cũng là đại hộ xa hoa, nay nữ nhi của mình ăn cái bánh hoa quế bình thường nhất cũng vui mừng đến thế, ông trời ơi, tai họa đó đừng bao giờ quay lại nữa.
Vân Diệp và Hi Đồng ngồi ở cái bàn dưới mái hiên uống rượu, tuy chỉ có hai món, nhưng không trở ngại hứng thú chè chén của bọn họ, khi rượu đã ngà ngà, Vân Diệp mới hỏi:
- Lão bà của huynh không đơn giản, không giống nông phụ, sao ta ngửi thấy mùi lão bà mình trên đó.
- Khà khà, nhìn ra rồi hả, là tiểu thư nhà đại hộ đấy, mấy năm trước Hồ tử quấy nhiễu Hà Bắc, nhà nàng bị hủy rồi, nghe nàng kể cả nhà không mấy người chạy thoát, khi đó nàng đang có thai, được trượng phu giấu dưới giếng mới thoát được tai họa, vốn tưởng rằng mình sẽ sinh một nam hài, ai ngờ sinh ra nữ oa, sau đó tuyệt vọng sống hồ đồ cho qua ngày, về sau nhặt ta về, kiếm chỗ dựa cho những nữ nhân kia, đồng ý làm đại lão bà của ta, có điều tới giờ ta vẫn chưa đụng vào nàng, muốn đợi tới ngày nàng tự nguyện.
Không ngờ tên khốn nay còn là một quân tử, nâng chén lên, hai huynh đệ ca ngợi nhau một hồi.
- Huynh không nghĩ tới cải biến cục diện hiện tại à? Còn đem mấy nữ nhân khác ễnh bụng lên, như thế hi vọng có được nàng càng mong manh.
- Ngươi biết cái rắm, Cửu Nương nằm mơ cũng muốn có nhi tử, ta đây khí vũ hiên ngang, lại có phong thái quân tử, sống thẳng thắn, lại biết thương trẻ nhỏ, không bao giờ đánh phụ nhân, nam nhân tốt như thế, nàng không theo ta thì theo ai?
- Lời này nói chung là có ý, tự góc độ dã thú mà xét, huynh lông bóng mượt, cơ thể khôi ngô, mạnh mẽ hùng tráng, chân tay dài, kiêu dũng thiện chiến, là vương của muôn thú, đúng là đối tượng phối giống tốt. Chỉ tiếc huynh không phải là dã thú, mà là người, những điều kiện kia không phải là quan trọng nhất, giữa người với người quan trọng nhất là cảm giác, có cảm giác, lập tức đồng phòng không thành vấn đề, không có cảm giác, đồng sàng dị mộng là chuyện sớm muộn, ta không muốn tương lai đầu huynh mũ xanh chi chít, nên huynh phải nghĩ kế mới được.
- Có kế hay gì không?
- Ta biết, tình dục có liên quan tới chỗ này.
Vân Diệp chỉ thận của mình:
- Nói thừa, ai chả biết tầm quan trọng của thận, khi nhỏ học võ công, sư phụ nói củng cố thận là chuyện quan trọng hàng đầu, sau đó mới là mạnh gân khỏe cốt, không có thận thì thành thái giám.
- Huynh cứ bình tĩnh, nghe ta nói hết đã, nữ tử đa phần thẹn thùng, đôi khi nam tử phải chủ động, dù sao huynh đệ ta cũng từng trải khảo nghiệm, mặt dày không sợ từ chối. Hơn nữa ở Trường An, ta còn có một món thần khí, có nó đối phó với nữ nhân trăm lần thắng cả trăm.
Cả hai nhìn nhau cười rất hợp lý.
- Thần khí gì, cho ta mượn dùng thử được không?
- Đương nhiên là được, thứ này tên là Xuân phong tán...
Giữa nam nhân với nhau luôn có những đề tải bỉ ổi, trên cái bàn rượu không lớn, hai tên rỉ tai thì thầm với nhau, thi thoảng chỉ vào phụ nhân qua qua lại lại trong viện tử, nàng nào lớn gan thì phì một cái, nàng nào nhát gan thì mặt đỏ dừ chui vào phòng không ra nữa.
- Hôm nay ta mới biết ngươi làm tới hầu tước không phải là may mắn, ba bảo pháp làm quan là mặt dày, tim đen, không biết xấu hổ được ngươi vận dụng thuần thục, nhưng mà ngươi có chắc cái Xuân phong tán có tác dụng chứ? Cửu Nương là người từng trải hoạn nạn, tâm trí kiên định lắm, nữ tử yếu đuối bình thường không so được đâu.
- Ta khẳng định, kệ nàng có là liệt phụ trinh tiết, trúng thuốc này cũng chẳng thoát nổi lòng bàn tay huynh.
- Sao ngươi có thể khẳng định như thế? Cứ như ngươi dùng rồi vậy.
Nói xong thấy Vân Diệp im lặng, kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi thực sự bị bại dưới loại thuốc này? Ai dùng, là nam nhân hay nữ nhân?
Hỏi rồi nhích người ra sau.
- Công chúa, trưởng công chúa của Đại Đường, hiện giờ chất tử của huynh đã một tuổi rồi, nếu là nam nhân, có tin ta châm lửa đốt cả Trường An không?
Bất kể là ai bị vạch chuyện xấu ra đều thẹn quá hóa giận.
Hi Đồng cười lớn, làm bụi đất trên mái nhà chấn động rơi xuống ào ào, Vân Diệp hơi kinh ngạc rồi cười theo, chuyện mất mặt nói với huynh đệ liền thành chuyện thú vị.
Thịt cá kinh được hấp chín mang lên, đám trẻ con theo thói quen vây quanh cha, hai người lớn đều không ăn, cứ thế từng đũa đút cho bọn nhóc.
- Đây là hi vọng của huynh đấy à?
Vân Diệp chỉ vào đám nhóc ăn hết thịt tản đi, có thể nhìn ra khi Hi Đồng nhìn đám nhóc này ánh mắt đều mang theo nụ cười.
- Đúng thế, ta năm nay đã ba mươi lăm tuổi, lỡ mất nửa đời người rồi, vật lộn với sinh tử lâu như thế, cũng nên có cái ổ, giờ ta không thiếu lão bà không thiếu con, ngươi tới rồi, ngay cả lương thực cũng không thiếu nữa, còn có gì không yên tâm. Giờ bọn nhỏ nền tảng kém, đợi Cửu Nương dạy cho chúng thêm nhiều chữ, ta sẽ đưa chúng tới Trường An tìm ngươi, cho tới thư viện học thật tốt, thành tài hay không phải xem bọn chúng, trách nhiệm của người làm cha như ta coi như làm tròn. Đợi tới khi bọn chúng lớn lên có năng lực nuôi mẹ của mình rồi, nếu ngươi làm quan chán, chúng ta lại tới chân trời chuyến nữa. Nói thực, cảnh tượng nơi đó cả đời ta không quên được.
Nói tới chuyện này Vân Diệp thở dài, nghĩ một lúc rồi nói:
- Muốn tới được Bạch Ngọc Kinh là gần như không thể, trừ khi huynh có cơ huyên cực lớn, nếu không chỉ nạp mạng uổng công, có một số chuyện ta không muốn giấu huynh, trước kia Điền Tương Tử muốn tới Bạch Ngọc Kinh, ta không ngăn cản, thậm chí có thể nói là xúi bẩy, ông ta là một nhân vật rất nguy hiểm, ông ta phải chết, thịnh thế sắp tới rồi, ta muốn thấy trên tám con sông ở Trường An rợp cánh buồm, thương cổ đông nghịt, ta muốn thấy nụ cười tự hào trên mặt bách tính.
- Còn với Điền Tương Tử, tất cả những thứ tốt đẹp trên đời là đại địch, ông ta sớm đã nhìn thấu nhân tình thế thái trên đời, sống chết của tất cả mọi người với ông ta không là cái gì, bao gồm cả bản thân, vì đạt được mục đích, ông ta không ngần ngại kéo tất cả mọi người chết cùng. Một trí giả nhập ma đáng sợ chừng nào thì ta đã thấy rồi, Đại Đường không chịu nổi.
- Cho nên ngươi biết rõ Điền sư không tới được Bạch Ngọc Kinh, nhưng vẫn chỉ rõ đường cho ông ấy, để ông ấy ôm mộng tưởng mà chết?
Hi Đòng bi thương cúi đầu xuống:
- Ông ấy tới chết vẫn cảm kích ngươi.
Vân Diệp tay run lên, chén trên tay tuột xuống, rơi xuống sàn đá vỡ nát, tính kế người khác không phải chuyện vui vẻ gì, dù là mang mục đích cao cả.
- Ta biết Điền sư không vào được Bạch Ngọc Kinh, ông ấy giết người quá nhiều, trước kia đi theo bên Điền sư, ta tận mắt thấy ông ấy dụ dỗ Chu Kiệt ăn thịt người thế nào, ông ấy có một cuốn bí tịch, ghi chép ăn hết một người sẽ có được tinh huyết của người ấy, từ đó trường thọ, kết quả chứng minh điều đó là sai, vì chứng minh cuốn sách đó nói bậy bạ, Chu Kiệt ít nhất ăn thịt tới ba trăm người, cuối cùng ngay cả tiểu thiếp, nhi tử của mình cũng ăn. Khi ấy Chu Kiệt không phải là con người nữa, nóng nảy, dễ nổi giận, hai mắt đỏ như máu, nhìn tất cả mọi người như nhìn thấy thức ăn, hắn đã trở thành ác quỷ, thành dã thú, sắp mất đi chút linh trí cuối cùng.
- Điền sư nhìn thấy chuyện này chỉ nói một câu đáng tiếc, rồi đốt cuốn sách đó mang bọn ta đi, về sau Chu Kiệt bị toàn thiên hạ vây công, chết cháy trong phủ. Ta nghĩ tới thời khắc cuối cùng hắn cũng muốn cầu xin Điền sư cho hắn một con đường sống, tiếc rằng một phế nhân thất bại với Điền sư chỉ là thứ để vứt bỏ.
- Cho nên ta co rằng, Điền sư bị ngươi dụ dỗ, cuối cùng chết trong thương tâm tuyệt vọng, là an bài tốt nhất của ông trời, ta sở dĩ đi theo ông ấy tới cùng là muốn xem rốt cuộc ông trời có mắt không. Kết quả rất tốt, rất hoàn mỹ, khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng, ta gần như muốn quỳ bái trời cao, trời có mắt, có công bằng.
Nói xong Hi Đồng rót ba chén rượu, thành kính dâng lên trời.
- Khi ta ở Dã Nhân Sơn cũng từng hoang mang, nhất là khi Đậu Yến Sơn chết, ta mai táng hắn, khi ấy thực ra ta ở trạng thái mộng du, nếu có độc xà mãnh thú tới, ta sẽ chết ngay, nhưng ông trời không cho ta chết, độc xà mãnh thú trong rừng hình như đều né tránh ta, chẳng có lấy một thứ đáng sợ nào, tới ngay cả những thứ như đỉa có mặt khắp nơi cũng như trốn hết. Khi ấy ta nghĩ, mình là con cưng của trời, ta có quyền sinh sát vạn vật trên đời. Cho tới khi ta nhìn thấy cái hố cực lớn kia mới hiểu ra ta dẫm phải phân chó, do mặt đất sụp xuống, bách thú trốn đi.
- Rời Dã Nhân Sơn, ta có một đoạn hồi ức cực đẹp, chính bọn họ xoa dịu trái tim ta, vũ đạo vui tươi đó, tiếng ca êm ái đó, những con người lương thiện với ái tình thuần phác đã dập tắt sát khí ngợp trời của ta quá nửa, vậy mà chỉ chút sát khí còn lại một chút cũng khiến ta làm hai trăm người đi nạp mạng. Huynh biết không, không kẻ nào thoát khỏi cái bẫy sơn thần đánh trống của ta, ta còn đem đầu lâu của ân nhân cứu mạng bóc đi da thịt thừa, làm thành khô lâu, chuẩn bị đưa bề nhà cất giữ. Ta lớn tiếng nguyền rủa ông trời trong vòi rồng, hi vọng ông ta mang ta về nơi ta tới, nhưng không ai cần ta cả, không ai! Ta là cô nhi đáng thương nhất trên đời...
Vân Diệp mới đầu nói còn rành rọt, về sau vừa nói vừa cười mà nước mắt cứ tuôn ra, môi vẫn nhếch lên cười, nước mắt chảy qua môi, nhỏ từ cằm xuống, nụ cười đó làm người ta thương tâm hơn cả khóc.
Hi Đồng đưa cho Vân Diệp vò rượu, ý bảo y uống, Vân Diệp nước mắt lèm nhèm nhìn thấy số hai mươi tám trên vò rượu, liền đặt qua một bên, chọn cái vò có số sáu mươi, tháo xi ngửa cổ tu ừng ực, chỉ uống chưa được một nửa đã gục ra bàn không còn biết gì nữa.
Mặt trời lên tới ba cây sào Vân Diệp mới thức dậy, đầu đau như bị cả vạn con lừa đạp lên, gác đầu lên bàn, day huyệt thái dương tìm lại đoạn ký ức trống hôm qua, nhớ tới câu nói cuối cùng tát bản thân hai cái, lột sạch bản thân trước mặt người khác hay ho lắm sao?
Một thằng bé thò đầu vào cửa sổ, nhìn thấy Vân Diệp tỉnh lại, liền hét ra ngoài:
- Cha, Vân thúc thúc dậy rồi, đang vò đầu.
Hi Đồng đầu toàn cỏ thò đầu vào, liếc một cái cười nói:
- Đây là lần đầu tiên ngươi uống rượu không giở trò khôn lỏi, thì ra rượu nhà ngươi số càng to thì càng mạnh, lần này biết rồi, lần sau lừa ta, ta chuốc ngươi ba vò số lớn nhất. Ở nhà ngươi bị hại đến thảm, ta rất hoang mang, với sức vóc của ngươi, lấy đâu ra tửu lượng cao như thế, không ngờ có thể đấu với ta, mà lần nào thua cũng là ta.
Vân Diệp trừng mắt lên:
- Quên cho nhanh điều hôm qua ta nói với ngươi, cẩn thận ta giết người diệt khẩu, huynh cũng biết quý tộc giết người thì không phải là người, ta mới giết hơn hai trăm kẻ, là ma vương giết người không chớp mắt.
- Ma vương cái rắm, giết có vài kẻ mà cũng áy náy suốt đêm, ngươi là tướng quân, công việc là giết người, day dứt cái chó gì chứ, mới hai trăm tên, trước kia lão tử giết sơn tặc, máu nhuộm đỏ toản thân, cuộc đời ngoài kia chẳng chẳng tốt hơn Dã Nhân Sơn là bao đâu, nếu để ta chọn, ta thà chọn Dã Nhân Sơn chứ không ra ngoài kia chịu tội sống. Mau mau làm xong chuyện của ngươi đi, chúng ta còn kết bạn đi tới nơi tận cùng trời đất.
- Có nơi tận cùng cái rắm, nếu huynh cứ đi theo một phương hướng, đi vào năm, huynh sẽ phát hiện mình quay lại chỗ ban đầu, không tin huynh thử mà xem. Tương lai nếu chúng ta xuất phát từ Trường An thì cuối cùng nhất định sẽ về Trường an, giống con lừa già kéo cối say vậy, loại chuyện ngu xuẩn này ta không làm.
- Có chuyện này à? Con mẹ nó câu nam viên bắc triệt khôn phải sai à?
Hi Đồng hồ nghi:
- Đương nhiên là không sai, chỉ có kẻ ngu xuẩn không biết gì mới cho rằng điển cố đó cười người ngu xuẩn, thực ra, kẻ nào cười mới là ngu xuẩn.
Vùi đầu vào nước ấm, cho tới khi sắp chết ngạt mới ngẩng đầu lên, thở hồng hộc, cảm giác như sống lại vậy, rất tuyệt vời. Không dám trì hoãn thêm nữa, Lý Nhị ở kinh thành đã đợi mỏi mòn rồi, đợi châu báu còn đả kích đám quyền quý kia, hiện nhìn bọn họ đau lòng là sở thích oái oăm của Lý Nhị.
Uống một bát cháo, Lưu Tiến Bảo mặc khôi giáp cho Vân Diệp, chuẩn bị đi, Hi đồng đang bận rộn dùng xoa gỗ cời đống cỏ phơi khô, chỉ vẫy tay với y rồi tiếp tục làm việc.
Biết Hi Đồng không thích tình cảm sướt mướt, bản thân cũng không thích, xoa đầu mấy đứa bé, nói một câu trân trọng với các phụ nhân ra cửa tiễn, rồi cưỡi Vượng Tài về doanh.
Một ngày không tệ, đem lời trong lòng bỏ lại Hà Bắc, bản thân nhẹ nhõm về Trường An tiếp tục giả dối với đám quyền quý cũng không tệ, con người thế nào cũng cần lúc chân thành, nếu giả dối quá lâu, giả sẽ thành thật.
Cưỡi trên ngựa nhổ một cọng cỏ đuôi chó ngậm trong miệng, đang nhắm mắt tận hưởng mùi cỏ tươi mát thì sau lưng truyền tới tiếng ca thê lương hùng hồn:
- Cầu trời cao phù hộ nam nhân khổ nạn của ta...
Không nghe rõ câu đằng sau, chỉ nhớ mỗi câu " cầu trời phù hộ nam nhân khổ nạn của ta", Vân Diệp không ngừng ngâm nga câu này, dùng đủ các loại làn điệu, trong lòng ấm áp, kẻ xui xẻo trên đời này không phải chỉ mỗi mình mình, còn có một kẻ thảm hơn, nghĩ tới đó, nhìn cái gì cũng vừa mắt, Vượng Tài ghé đầu vào mông chiến mã của Lưu Tiến Bảo trông thật ngộ nghĩnh, đứa bé thò lò mũi bên được sao mà đáng yêu, tên què vung tay đánh lão bà sao mà đẹp như thế...
Loại trạng thái này kéo dài suốt một ngày, làm quan viên đương địa tưởng hầu gia bị ma nhập, vì hầu gia không ngờ khen ba sợi râu chuột của mình, tiễn hầu gia cao quý lên thuyền như tiễn ôn thần, hầu gia lúc tới mang đầy gạo thóc, lúc đi chứa vô số rong biển, tóm lại là đều đầy chặt.
Việc hầu gia bỏ tiền mua thứ vô dụng này quan đương địa đều cho rằng nó thể hiện nhân cách cao quý của hầu gia, đó là mượn cớ cho tiền nạn dân, để bọn họ có chút vốn liếng trong tay, cải thiện cuộc sống, hiếm có nhất là hầu gia còn định tiếp tục việc thiện này, mỗi năm đều tới Hà Bắc phát tiền cho nạn dân.
Quan đương địa làm rất nhiều thơ, tán tụng sự khảng khái của hầu gia, thám tử Bách kỵ ti thì tiến hành điều tra ở một phương diện khác, cuối cùng kết luận Vân Diệp không mua chuộc lòng người, chẳng qua là tính khí hoàn khố phát tác, không nỡ nhìn dân khổ cực, không thể gọi là vượt giới hạn.
Bách tính quen việc quan viên buôn lậu chút hàng riêng rồi, chẳng phải chuyện gì to tát, nhất là có một vị bại gia tử sở thích quái lạ bỏ số tiền lớn mua mười mấy thuyền thức ăn cho lợn, tức thì thành trò cười lớn nhất ở Hà Bắc. Lưu Tiến Bảo bực tức đem tin này nói với hầu gia nhà mình, hầu gia lại cười ha hả, nói để lại chút chuyện vui cho bách tính giải trí cũng tốt.
Thuyền đi ngược vận hà vô cùng gian nan, mỗi khi tới một châu phủ đều có bách tính phục dịch một trong trong nghĩa vụ ba điều của tô dung, kéo thừng đi từng bước trên thuyền, đưa thuyền quan tới khu vực, quan thiền toàn sử dụng miễn phí loại lao lực này, không trả một xu.
Với Vân hầu đầu óc bất thường lại xảy ra vấn đề, y chuẩn bị trả tiền, nghe chuyện này quan viên sợ tới hồn phi phách tán, không thể được, nếu để y mở tiền lệ ác liệt này, quan viên về sau chẳng phải cũng cần trả tiền à? Quan viên dùng quan thuyền vận chuyển hàng riêng cũng phải trả tiền à? Mình làm quan làm gì, không phải vì những lợi ích này sao, không có nó có ma mới khom lưng vì năm đấu gạo, lão tử không kiếm nổi năm đấu gạo ăn sao?
Quan viên tới khuyên bị đuổi hết, có người kiên quyết yêu cầu hầu gia phải sử dụng lao lực miễn phí bị quân tốt thủy quân ném xuống nước, hầu gia nói rồi, trừ khi quan viên tự kéo thuyền, nếu không Vân gia không chiếm lợi của người nghèo khổ, trên thuyền toàn là hàng riêng của hầu gia, dù sử dụng quan thuyền cũng định trả phí, đừng nói tới dân phu vất vả kia.