- Nhưng bọn chúng chỉ nghe thông báo tình hình, chưa nhận mệnh lệnh đã tự ý xuất phát, đây là đại tội.
Hành vi vô tổ chức vô kỷ luật của thủ hạ làm Vân Diệp rất khó chịu.
- Tiên sinh còn có thể hạ lệnh gì? Dù tiên sinh hạ lệnh, cũng bị đám đó sửa be bét hết, Đại Đường ta hiện giờ không đi gây chuyện với người khác, bọn chúng phải cười trộm rồi, không ngờ còn có gan chạy tới cửa nhà chúng ta lượn lờ, con mẹ nó còn phong tỏa vịnh. Loại chuyện này thông thường chỉ có chúng ta làm, không việc gì làm quanh quẩn ở cửa nhà người ta, ví như các nước Cao Lệ, Tân La. Hiện giờ đảo ngược lại, có gần trăm chiếc chiến thuyền nhàn rỗi, tiên sinh nói xem đám đó còn nhịn nổi không?
Bỏ đi, Vân Diệp bất lực ngồi xuống ghế, Đông Ngư đã mặc trang phục chiến đấu của mình vào rồi, thực ra chỉ buộc thêm một tấm vải vào hông, thừng trên hông có đeo một cái móc sắt lớn sáng choang, còn một đoạn thừng bện bằng da cá mập, rõ ràng là vì leo lên thuyền của người ta, tay còn cầm một cái đâm nhọn hoắt, miệng ngậm một thanh đoản đao, đúng là vũ trang tới tận răng, ăn vận như thế không chỉ mình hắn. Sau lưng có một hàng đại hán đang dậm chân thúc thuyền chạy nhanh hơn nữa.
Lưu Nhân Nguyện không ngưng đi đi lại lại đầu thuyền cuối thuyền, lớn tiếng quát tháo hạ tướng, vải dầu trên chiếc nỏ tám trâu trên mũi thuyền đã kéo ra, năm tráng hán đang lên giây cung ken két, sau khi vào vị trí hét lớn một tiếng, lập tức có đại hán cắm chêm vào, ba mũi thiết mâu được đặt vào rãnh, đuôi mũi thiết mâu còn mang theo giấy thừng to như ngón tay.
Tên ngồi ở cột buồm cao vút đột nhiên hét lớn:
- Có thuyền, bên trái phía trước, ba chiếc.
Mỗi từ đều hô cực kỳ rõ ràng, đó là kết quả rèn luyện nhiều năm.
Trong đội thuyền lập tức có hơn mười chiếc thuyền nhanh tức tốc áp sát ba chiếc thuyền nhô lên cao của người Hồ, ba chiếc thuyền người Hồ nhìn thấy hạm đội lớn như thế, định đánh vòng rút lui, nhưng hướng gió bất lợi, thuyền Đại Đường chỉ cua một vòng đã tới, muốn quay lại phải xuyên qua cả hạm đội.
- Thuyền người Hồ không lớn lắm thì phải.
Vân Diệp quay đầu lại hỏi:
- Hầu gia, Hồ tử có thuyền đi được trên biển là giỏi lắm rồi, còn mong có thuyền lớn sao? Đáng tiếc ba chiếc thuyền này không có phần của chúng ta.
Nhìn thấy mười mấy chiếc thuyền nhanh cách thuyền người Hồ mỗi lúc một gần, Lưu Nhân Nguyện không cam lòng đấm mạn thuyền.
Đột nhiên trên thuyền địch có mấy chấm đen bay ra, rơi hướng về thuyền nhanh của Đại Đường, đại bộ phận rơi xuống nước, có có một hai cái rơi lên thuyền, thiệt hại không lớn.
Một đám đại hán lực lưỡng vây đánh ba đứa trẻ con, chính là tình huống của trận đại chiến nho nhỏ này, thuyền nhanh đi theo hình chữ chi (z) áp sát thuyền của người Hồ, bản thân tuy cũng có máy ném đá cỡ nhỏ, nhưng đám giáo quý toàn thân ánh kim quang kia không cho ném, hỏng thuyền cũng tiếc lắm chứ, đó là tài sản chung của mọi người.
Cách một trăm mét, tiếng cung tám trâu bắn ra tới ngay Vân Diệp trên thuyền lớn cũng nghe rõ, mũi tên to lớn xuyên qua chỗ yếu ớt của cột buồm, toàn bộ ghim vào mạn thuyền dầy, chi chít như mạng nhện.
Mấy chục đại hán kéo thừng đu sang thuyền của người Hồ, đương nhiên cũng có mấy người xui xẻo bị trúng tên, rơi xuống biển nửa chừng, Vân Diệp cuống lên dậm chân hô cứu người.
Đợi tới khi thuyền lớn của Vân Diệp tới nơi thì cuộc chiến sớm đã lắng xuống, một người Hồ rậm râu phẫn nộ la hét cái gì đó, nhưng đám sĩ tốt không hiểu, chỉ bận tâm lục soát chiến lợi phẩm của mình, khi ngay cả dây chuyền vàng trên cổ hắn cũng bị giật lấy, hắn ra sức vùng vẫy, muốn cướp lại dây chuyền vàng.
Tiếu Thương Sinh cực bợ đít đi quát tháo sĩ tốt cướp dây chuyền vàng, lấy nó đem tới cho Vân Diệp xem, tên sĩ tốt kia thấy mình mất chiến lợi phẩm, tức tối đá người Hồ kia một phát, tiếp tục lục soát người khác, hắn là người đầu tiên lên thuyền, có quyền lợi đó.
Dây chuyền làm rất cầy kỳ, bên trên khắc một người Hồ có cánh dài.
- Hầu gia, đây chính là thần của bọn chúng, xem chừng tên này thân phận không thấp, không đơn giản là một thuyền trưởng.
Tiếu Thương Sinh giải thích với Vân Diệp, lại lí la lí lố nói với người Hồ kia, người đó lập tức phẫn nộ tuôn ra một tràng.
- Hầu gia, hắn nói hắn là quan quân, đang truy đuổi đào phạm, chúng ta không được bao che đào phạm, nếu không Cáp Lý Phát sẽ phái quân đội có thể lấp kín đại dương tới san bằng nơi này, tới khi đó đừng ai mong sống được. Nếu như chúng ta giao ra đào phạm, bồi thường tổn thất, hắn sẽ suy nghĩ cho chúng ta mộ con đường sống.
Vân Diệp gật gù, quan sát kỹ người Hồ đó, nói với hắn:
- Ngươi hiểu lời ta nói không?
Người Hồ đó cố làm ra vẻ trấn định lắc đầu, nhưng con ngươi đảo loạn xạ đã bán đứng hắn.
Vân Diệp cười bảo với Đông Ngư đang hậm hực vì anh hùng không có đất dụng võ:
- Chặt một tay hắn, chú ý, đừng làm hắn chết.
Đông Ngư mới tiến lên một bước, tên người Hồ đó sợ chết khiếp, dùng tiếng Trường An tiêu chuẩn cầu xin.
Vô Thiệt lấy làm lạ hỏi:
- Vân hầu, làm sao ngài biết tên này hiểu lời chúng ta?
- Một người cho dù giỏi biện luận tới đâu cũng phải cần hiểu hoàn toàn lời nói của đối thủ, hắn làm ra vẻ không biết, lớn lối dọa nạt. Ta không mặc quan phục, theo lý thì hắn không thể biết ta đứng đầu ở nơi này, ngươi và Lão Hồng trông càng uy phong hơn ta, nhưng tên này mỗi câu nói đều nhắm vào ta, ngươi nói có kỳ quái không?
Vô Thiệt và Hồng Thành gật đầu liên hồi, nhưng trong lòng rống lớn:" Bố láo bố toét, con mẹ nhà ngươi đứng ở chính giữa, Tiếu Thương Sinh lấy được chiến lợi phẩm cũng cho ngươi xem đầu tiên, người Hồ mà không biết ngươi là chính chủ mới là con mẹ nó quái lạ, rõ ràng bị mấy câu nói của hắn chọc giận, muốn lấy tay của người ta, ngươi Hồ bị dọa mới phải nói thật, lại còn lấy một đống lý do ra chứng minh mình trí tuệ, tên khốn này đùng là càng làm quan càng trơn như mỡ."
Đông Ngư thì bất cần biết, hầu gia nói chặt một cái tay thì nhất định phải chặt, còn mấy lời uy hiếp kia, ngay cả hắn còn chẳng sợ, hầu gia càng chẳng để trong lòng.
Không nỡ nhìn người Hồ bị chặt tay, Vân Diệp quan sát con thuyền, dài hơn bốn mươi mét, hình thuôn dài, mũi thuyền nhọn, trong khoang thuyền có long cốt, đợi tới khi y xuống tới tầng ba thì kinh ngạc không nói lên lời. Tầng ba thối hoắc mù thiên, bên trong có hai mươi nô lệ bị xích vào tường, ánh mắt đờ đẫn, tay đặt lên mái chèo, tựa hồ chỉ cần hô một tiếng, sẽ máy móc khua mái chèo. Sự thực đúng là như vậy, Tiếu Thương Sinh chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, bóp miệng một trong số nô lệ cho Vân Diệp xem, chỉ thấy bên trong giống Đông Ngư, thiếu mất lưỡi.
- Hầu gia, trên thuyền người Hồ đều có những nô lệ như thế, công việc của bọn họ là chèo thuyền, một số thuyền trưởng vì bảo mật cắt lưỡi nô lệ đi, như thế nô lệ không biết chữ không cách nào tiết lộ bí mật, chuyện này đã chấp hành trên thuyền người Hồ mấy trăm năm rồi.
Đây chính là súc sinh biết nói chuyện? Hiện giờ bọn họ ngay cả nói cũng không biết, giá trị còn không bằng đám dê kêu be be.
- Đưa bọn họ lên sàn thuyền, để bọn họ thấy ánh mặt trời.
Cũng không biết bọn họ bao lâu rồi không thấy ánh mặt trời, ai nấy mặt trắng bệch như ma, trước khi đi còn không quên bịt mũi nói một câu:
- Dùng nước biển tắm cho bọn họ, thối kinh!
Quay trở về thuyền của mình, Đông Ngư đã chặt tay tên người Hồ kia, đang chữa trị cho hắn, phương pháp chữa trị đơn giản chỉ là lấy bàn là sắt nung nóng dí vào vết thương, không chảy máy nhiều lắm, Đông Ngư lấy vải buộc cánh tay tên này lại rồi mới chặt.
Bàn là sắt dí vào vết thương, bốc lên mùi như lông lợn cháy khét, người Hồ kia chỉ co giật mấy cái, không còn sức mà gào thét nữa, vừa rồi Đông Ngư chém rất lâu mới chém được tay hắn xuống.
Đằng sau thuyền lớn kéo thuyền người Hồ, tất nhiên tốc độ chậm lại, tới khi Vân Diệp tới được đảo Bàng Giải ( con cua), thì trời cũng đã tối, tên đảo Bàng Giải là do Vân Diệp mới đặt, y nhìn thấy cua bò lổm ngổm trên bờ biển nên lấy tên này.
A Lạp Đinh nói sai, không phải là mười lăm chiếc thuyền, mà là mười tám cái, tên khốn kiếp khôn lỏi đó chuyên môn không tính ba cái của mình vào, có điều hiện giờ chúng đều là tài sản của thủy quân.
Cua biển là một món ngon, rửa đi bùn cát dính chặt vào là thành món ngon ngay, không cần thêm gì cả, cho ít muối vào luộc đã ngon tuyệt trần đời rồi. Có điều cua ở trước đảo này thì không ăn được, Vân Diệp nhìn thấy bọn chúng bò lên bò xuống đống tử thi là không còn hứng thú gì nữa, ăn cua ở mặt biển đằng sau yên tâm hơn.
Quân tốt Đại Đường trong chiến đấu không bao giờ lơi lỏng, mặc dù toàn bộ hải tặc đã bắt được, bọn họ vẫn không chút lơi lỏng nào, mười chiếc thuyền bơi ở mặt biển, cả đêm không ngừng nghỉ, chỉ cần phát hiện bất thường là công kích ngay, tranh thủ đủ thời gian cho đại quân ở trên biển, trên đảo cũng có chòi canh, Vân Diệp tuần tra xong thì yên tâm vào lều ngủ, trong tiếng sóng gõ nhịp, y ngủ cực ngon.
Trời vừa sáng đội thuyền liền chuẩn bị trở về, chuyên môn để lại mười chiếc thuyền nhanh đóng trên đảo Bàng Giải, đợi khi thuyền đội xuất phát sẽ quay về đội ngũ ở chỗ này.
Lý An Lan bế nhi tử đứng trên bên tàu nghênh đón đại quân khải hoàn trở về, còn tổ chức biểu diễn ca vũ, trình độ ca vũ đạo của Thúy Phượng Lâu không thấp. A Lạp Đinh béo ú tìm được nhi tử đã bị cắt lưỡi của mình trong đám tù binh, ôm đầu khóc rống lên, Tiếu Thương Sinh ở bên cạnh cười tùm tỉm trả lại gia phó cho ông ta, thuận tiện tiếp nhận tài sản của ông ta. A Lạp Đinh nói chỉ cần cứu được nhi tử, sẽ đem toàn bộ hàng hóa hiến cho hầu gia, là người có thân phận, không thực hiện lời hứa sao được.
Một cơn gió thổi lá cây trong phủ công chúa lay xào xạc, khi gió mùa mạnh nhất, đội thuyền sẽ phải xuất phát, hồng linh cấp sứ báo về Trường An đã phái đi ba lượt, Phùng Áng vì Vân Diệp tổ chức lễ tiễn chân linh đình, khi chén qua chén lại, thi thoảng còn nghe thấy Phùng Áng nguyền rủa cực kỳ độc ác:
- Vân Diệp, tên khốn kiếp sinh con không có lỗ đít, tốt nhất là bị hải long vương bắt đi làm nữ tế, tới lúc đó lão phu thống khoái uống ba trăm chén. Chư vị, cạn!
- Phùng công vì sao nói lời này, khuyển tử buổi sáng vừa mới thanh lý dạ dày, ị nhiều lại còn cực thối, hay là bảo hạ nhân bê lên cho Phùng công xem nhé? Trái lại ngài tuổi cao, lại bị chết ba đứa con, uống ít thôi, bảo trọng sức khỏe, sinh thêm ba đứa nữa bù vào số thiếu mới là đại sự hàng đầu, nghe nói hiện giờ ngài đã lực bất tòng tâm rồi, đáng thương đám tỳ hiếp xinh đẹp. Cẩn thận nếu con sinh ra lại giống gia tướng nhà ngài thì làm khó người ta lắm.
- Tên khốn kiếp, âm độc lắm, lão phu nhớ rồi, hành hạ ngươi ở Lĩnh Nam, người ta sẽ nói lão phu già mà không biết tôn nghiêm, đợi ta tới Trường An sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của lão phu.
- Năm trong hồng phấn của Yến Lai lâu sẽ được tiểu tử chuẩn bị sẵn cho Phùng công, nghe nói Xuân phong tán là diệu dược nhân gian, bí phương bất truyền của hoàng cung, tiểu tử vì giúp Phùng công được tận hứng, nhất định lẻn vào hoàng cung kiếm hai lạng cho ngài có bản lĩnh một đêm chém hết năm trăm hồng phấn, thể hiện bản sắc nam nhi của Phùng công. Nào nào nào, chư vị nâng chén mừng thọ Phùng công.
Hai người ngồi liền nhau mồm nói lời ác độc, mặt vẫn vui vẻ, Phùng Áng vô cùng hào sảng, chén đưa lên miệng là cạn, Vân Diệp miệng nhả hoa sen, đàm thoại có phong vân nổi lên, ngồi ở đây toàn là nhân vật máu mặt của Lĩnh Nam, bữa tiệc không thiếu tiếng đàn ca réo rắt, chỉ tiếc ràng...
Chỉ tiếc rằng Phùng Áng có hào tình ngàn chén không say, nhưng rót rượu là tiểu nhi tử của Hà gia đại nương tử, vò rượu của ông ta đương nhiên chọn loại có số cao nhất, hơn nữa càng to càng tốt, Vân Diệp ít tuổi, tất nhiên số bên trên càng nhỏ càng tốt. Trong tiếng rượu chảy róc rách, Phùng Áng cởi áo bào, để mình trần, ném giày sang một bên, mũ thì không biết đi đâu rồi, Lý An Lan che mặt chạy tới thẳng hậu đường không gặp ai nữa.
Cho một phát đấm bay Phùng Trí Dũng khoác áo bào cho mình, lại cưỡi người Vi gia lão tiên sinh, ép ông ta phải gọi mình là cha mới bỏ qua, kéo Vân Diệp, nhảy nhót loạn xạ đúng một canh giờ mới đổ rầm xuống đất, ngáy như sấm.
Phùng Trí Dũng mang nửa cái mặt sưng vù vác cha, xin lỗi thay ông ta, nói một đống lời mới trốn mất.
Khi tửu yến ngừng thì cũng là lúc mặt trời ló rạng, Vân Diệp bế nhi tử hôn lên má, rồi lại hôn lên mông nó mấy cái, vỗ mạnh lên mông Lý An Lan đang mong đợi đãi ngộ tương tự, còn bóp ngực nàng một cái mới cười lớn nghênh ngang bỏ đi...
Bến tàu đã buồm chen kín mít, vài tiếng tù và vang vọng chân trời, hai con lợn bị ném vào biển, cống hiến cho hải long vương, một loạt tiếng nhổ neo vang lên liên tiếp, hai trăm mười một chiếc thuyền lớn tiến ra biển, khí thế như thiên quân vạn mã, Vân Diệp sảng khoái cười lớn, không nhìn thấy nước mắt mênh mông của Lý An Lan.
Trên biển rộng xanh ngắt, một đội thuyền cực lớn tiến về phía trước, gió mùa lồng lộng thổi căng cánh buồn, thuyền đi nhanh chóng thuận lợi, dọc theo tuyến bờ biển quen thuộc, tới khi đến hải vực chưa từng đi qua liền phải cẩn trọng tiến lên.
Lưu Nhân Nguyện ngồi ở chiếc thuyền trên cùng, Tiếu Thương Sinh bảo người trói mình ở mũi thuyền, tay cầm một sợi giây có vạch số, không ngừng thả xống biển, sau đó báo ra từng con số, trên thuyền có trướng phòng tiên sinh đem những con số này ghi hết vào một tấm hải đồ cực lớn.
Một số người để thân trần, tóc tai đủ các loại màu quỳ trên sàn thuyền lau cọ, rất chuyên tâm, sàn thuyền mà không được lau sạch sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tuổi thọ của thuyền.
Một tiếng còi canh chói tai vang lên, những nô lệ kia đứng dậy, đổ nước bẩn vào biển, lại lấy nước biển lên, vội vàng rửa tay, ngồi chỉnh tề trên sàn thuyền, đầu bếp xách một cái thùng lớn, cho bọn họ mỗi người một khay đầy cơm, rưới một thìa canh cá lên, còn phát mỗi người một quả quất, mặc dù chua méo mặt, bọn họ ăn ngon lành, làm người đầu bếp già thở dài, lẩm bẩm một tiếng:" Đúng là tạo nghiệt mà!", rồi sách thùng cơm xuống khoang thuyền.
Vân Diệp ngồi trên sàn gãi bụng cho Vượng Tài nằm bên cạnh, nó cuối cùng cũng hài lòng rồi, năm con ngựa cái có ba con bắt đầu động đực, Vượng Tài bận rộn suốt bốn năm ngày mới có thời gian nhớ tới Vân Diệp, thấy Vân Diệp ngồi đó, nó cùng lười biếng nằm bên cạnh.
- Vân hầu, nô tài không hiểu vì sao ngài giết hết đám hải tặc, còn đám nô lệ lại đem về Trường An không thiếu một ai, tới nơi như Trường An, chúng chắc không các nào sống nổi.
Vân Diệp ngáp một cái dài, trả lời Vô Thiệt:
- Trên thế giới này không có phế nhân, chỉ cần đặt bọn họ vào đúng chỗ, những người này nếu ở Đại Thực, hẳn không sống nổi một năm, nhưng ở Đại Đường có một nơi cực kỳ hợp cho bọn họ sinh tồn. Hoặc nói cách khác, nơi đó cần những người như bọn họ, chỉ có bọn họ mới có thể giữ được bí mật, mặc dù cả đời này bọn họ không thể sống rời khỏi nơi đó, nhưng ta đảm bảo bọn họ sẽ sống tốt hơn ở trên thuyền người Đại Thực gấp ngàn lần.
Vô Thiệt cũng ngồi xuống gãi cổ cho Vượng Tài, từ khi Vượng Tài ngậm tới cho ông ta một miếng bánh đậu xanh, thiện cảm của ông ta với Vượng Tài tăng lên nhiều, mặc dù không ăn thứ Vượng Tài đã cắn, nhưng ý tốt của nó đáng tán thưởng.
Vân Diệp hỏi đầy ẩn ý:
- Ngươi không hỏi ta chuẩn bị an bài số nô lệ đó ở đâu à?