Thuyền đội tụ tập mỗi lúc một nhiều, cả vùng biển chỉ thấy cánh buồm như rừng, chỉ là có một sự phiền toái, đó là thuyền đều rỗng, Tôn Nhân Sư cười gian nói, hắn nghe mệnh lệnh hoàng đế, bệ hạ nói, để Vân hầu chất đầy thuyền lái về Sơn Đông, tới khi đó sẽ có đại quân tiếp ứng.
Chất đầy cái gì? Chất đá tất nhiên là không thể được, trở về sẽ bị Lý Nhị dùng đá ném chết, năm nay Hà Nam, Hà Bắc thu hoạch không tốt, Lý Nhị đã giảm bớt hai phần thuế của hai đạo này, hiện giờ đang mong ngóng Vân Diệp chở đầy lương thực tài bảo về, tùy nghi hành sự thì ra là như thế.
Lĩnh Nam thì bỏ đi, Phùng Áng sai người mang tới mười vạn đảm lương thực, một thuyền châu báu bảo ngọc, rồi rụt đầu vào Quảng Châu, nấp ở trong nhà chuẩn bị xem Vân Diệp làm trò cười. Là người trong cuộc, Vân Diệp là người cuối cùng biết mình chẳng những phải đem thu hoạch của các gia tộc mang về, còn lại gom lương nữa.
Lý Nhị là thế đấy, hoặc không làm, hoặc làm lớn, biết ông ta muốn vét sạch tài phú Lĩnh Nam, để tranh thủ thêm thời gian cho bản thân, Lĩnh Nam nghèo khó bất kể an bài thế nào cũng không muộn.
Trước kia có hoàng đế đem toàn bộ phú hộ thiên hạ tới Trường An, làm phồn vinh kinh tế quốc đô, ví như Hán Vũ đế từng làm thế, hiện giờ không được, quốc gia mới bắt đầu ổn định, không thể loạn, ông ta lại nóng lòng muốn làm thiên cổ đệ nhất đế, chuẩn bị diệt sạch toàn bộ kẻ địch xung quanh, để bản thân sau này rúc trong hậu cung ăn chơi đợi chết, sống vài năm thanh nhà. Nhưng tiền đâu ra? Vừa vặn Vân Diệp nói Lĩnh Nam nhiều tiền, nhiều lương, người ngốc, ông ta nhớ ra mình gần như quên mất vùng đất đó thuộc về mình, trừ mấy quan viên bị đi đày tới Lĩnh Nam thì không có đầu tư gì khác, ông ta mong đợi đất nghèo kết được trái ngọt, giờ tới lúc hái quả rồi.
- ***, cái tiếng Vân lột da của mình không thoát nổi rồi.
Lý An Lan vội vội vàng vàng vuốt ngực cho Vân Diệp đang thở phì phì, sợ y giận quá chẳng may có chuyện chẳng lành, từ khi cùng Vân Diệp tới bên bờ biển, không có chuyện nào thuận lợi cả, tướng lĩnh với đủ các loại khẩu âm tu tập trong đại trướng, kẻ này muốn lương thực, kẻ kia đòi tiếp tế, kẻ nói thuyền hỏng rồi, phải tu sửa, còn nói cái gì mà đáy thuyền quá nhiều vỏ sò, cần kéo lên bờ cạo đi. Chết người nhất là bọn họ mang đủ thứ hình dạng quái đản, nói họ là quân nhân, chẳng bằng nói là đám ăn xin, quân phục của Đại Đường tuy không đẹp, nhưng hay dở gì còn có thể che thân, nhưng bọn họ thiếu mỗi điều phơi cả mông ra thôi.
Có điều sau khi gặp quân sĩ, Vân Diệp lại cười, Đại Đường mới lập quốc qua trăm trận, quân nhân nghèo một chút, kỹ năng giết người thì chưa sa sút, chỉ cấp quân phục cho mấy vị đầu lĩnh, đã vô ngực nói sẽ thay Vân hầu giải tai trừ nạn.
Đem toàn bộ vải dùng lửa thổ nhân làm y phục cho quân tốt, mười vạn đảm lương thực Phùng Án đưa tới đã biến thành quân lương, Tôn Nhân Sư sau khi chỉnh lý quân số nói với Vân Diệp, hiện giờ hắn đã là đại tổng quản thống lĩnh hai vạn người rồi.
Huấn luyện ở trong vịnh suốt một tháng, mặt trời gay gắt ở Lĩnh Nam biến Vân Diệp thành một thổ nhân đen đúa, chỉ còn lại răng là trắng.
Vốn định ở lại Lĩnh Nam một năm chơi với con, bù đắp phần nào cho Lý An Lan, nhưng giờ không đợi được nữa, chỉ một tháng nữa là gió mùa sẽ thổi, thời gian giành cho Vân Diệp không còn nhiều, lương thực mà Hồng Thành cướp được còn ở bờ biển đối diện, theo như hắn nói thì có năm trăm vạn đảm, nhưng không chắc được, hắn không để lại nhân thủ trông coi, để lại nhiều không có người đi đánh nhau, để lại ít sẽ bị thổ nhân xé xác, cho nên còn lại bao nhiêu thì không chắc được. Hiện giờ Vân Diệp cần gom lương lại từ đầu.
Để Lý An Lan lại, chuẩn bị quân nhu cho đại quân quay về, bản thân dẫn đội thuyền trống lao ra biển như một đám châu chấu đói.
Hai ngày đi biển, biển rộng màu lam an ủi lớn cho Vân Diệp, phía trước có cá heo mở đường, sau có hải âu bay lượt, nước biển trong thấy đáy đủ các loại cá bơi qua lượn lại.
Lưu Tiến Bảo xuyên thừng vào tên, không ngừng dùng cung bắn cá, hiệu quả không được tốt, nổi giận kiếm mấy con lớn hơn thử. Vân Diệp không cho hắn bắn cá heo.
Đông Ngư đi theo Vân Diệp khắp nơi khinh bỉ nhìn Lưu Tiến Bảo, tung người một cái lao xuống biển, tên này trong nước còn nhanh hơn cá, ngụp xuống nước một cái, lúc trồi lên trong miệng đã ngậm một con cá, hai tay mỗi bên một con, ném cá lên thuyền, tự mình tóm giây thừng, đạp vài cái đã leo lên Mộc Lan chu cực lớn, hán cái miệng khó coi cười đắc ý.
Đi dọc theo bờ biển, cây đước mọc xanh biêng bước, màu lam và màu lục hình thành đường phân cách rõ ràng, cảnh đẹp như thế đời sau trong mơ cũng chẳng có.
Sau khi chiến thuyền vượt qua eo biển, Vân Diệp mới biết Giao Châu lại có một vị Giao Châu đại tổng quản, tước vị Đàm quốc công, tên gọi Khâu Hòa, chưa bao giờ nghe tới người này. Dưới sự quản hạt của Giao Châu có mười châu, còn có một người đối lập tên là Lý Giảo, là thái thú Nhật Nam châu. Trên thuyền bày hai tấm bái thiếp, làm Vân Diệp không hiểu gì cả.
- Vân hầu, Khâu Hòa quy thuận triều đình năm Vũ Đức thứ tư, Lý Giảo thì bị chúng ta đánh bại mới quy thuận, khi mạt tướng tới bệ hạ muốn mạt tướng hỏi, mười mấy năm phú thuế đâu rồi? Vì sao không thấy nộp lên hộ bộ?
Tôn Nhân Sư cười hăng hắc giải thích cho Vân Diệp:
- Nói như thế chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đòi lương thực rồi?
- Hai tên hàng tướng, dưới sự uy nghi của hầu gia sẽ phải cúi đầu nghe lệnh, không dám lắm mồm. Hai vạn tướng sĩ của chúng ta ùn ùn kéo tới, không cho câu trả lời hài lòng sao được, hơn ba trăm cái thuyền này thế nào cũng phải chứa đầy.
- Lão Tôn, con người ta xưa nay luôn lấy bụng tiều nhân đo lòng quân tử, cho nên ta luôn thấy thứ nắm ở trong tay mới là của mình, đại quân của ngươi có thể khống chế được bọn họ không, ta muốn bọn họ không thể nhúc nhích nổi, thứ ta cần ta sẽ tự đi lấy, lấy đủ rồi sẽ về nhà, ngươi thấy sao?
- Hầu gia cao kiến, mạt tướng cho rằng bệ hạ nếu đã soát sạch Giao Châu, vậy chúng ta tất nhiên tiến dọc theo bờ biển mười châu Giao, Phong, Ái, Tiên, Diên, Tống, Từ, Hiểm, Đạo, Long, những nơi giàu có không thể bỏ qua.
Nghe Tôn Nhân Sư nói thế, Vân Diệp hết sức tán thành.
Vũ lực hùng mạnh làm Giao Châu phải lập tức giang rộng vòng tay, sau khi đảm bảo tài sản nhân thân của Khâu Hòa không bị xâm phạm, vị Đàm quốc công hạ lệnh mở tất cả lãnh địa, trước kia tiền lương Hồng Thành chứa ở đây đều bị chuyển lên chiến thuyền, hiện giờ trong kho phủ đã trống tới mức chuột phải chuyển nhà.
Nhìn lúa ba vụ, Vân Diệp không ngừng nguyền rủa trời cao, có thứ lúa nhà ai mà mọc còn khiếp hơn cả cỏ dại? Loại lúa này trồng đơn giản tới hãi hùng, chỉ cần một nắm thóc ném vào đất, ba tháng sau tới thu hoạch là được. Những sĩ tốt xuất thân nông gia ôm lấy bao lúa không chịu buông, đó là bảo bối của trời.
Thổ nhân còn cho rằng đại quân của Vân Diệp tới cướp nữ nhân, đem thê nữ đen xì xì của mình đuổi vào trong rừng, quân Đường không đi không cho ra, về sau phát hiện bọn họ không có hứng thú với nữ nhân, chỉ nhắm vào lương thực, lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn quân Đường hớn hở lấy những cái bao gai quý trọng cho gạo cốc vào mang đi, mà lúa trong ruộng thì sắp chín rồi.
Chuột sa trĩnh gạo, đó là cảm xúc của quân Đường.