- Năm Đại Nghiệp thứ ba, mười lăm trại thành trại ma, mấy chục người còn sống mặt đầy sẹo, đáng sợ hơn cả quỷ, suốt ngày sống vất vưởng trong rừng, không dám gặp người, bị coi là quỷ người, đó điều lão phu tận mắt nhìn thấy.
Phùng Áng tay giương căng cung, giọng nghiêm trọng:
- Năm Nhân Thọ thứ nhất tiền Tùy, Cao Châu có lỗ sang, gia mẫu là người từ bi như thần tiên vậy mà phải đích thân hạ lệnh phong tỏa Cao Châu, trong thành tiếng gào khóc liên miên ba tháng, gia mẫu đứng ở đài cao rơi nước mắt máu, nguyên khí tổn thương. Năm Nhân Thọ thứ hai, gia mẫu bệnh mất ở Quảng Châu. Thế thảm như thế, ngươi bảo ta sao không sợ lỗ sang.
- Vân Diệp! Rời khỏi Lĩnh Nam, rời ngay, nếu không ta nhất định sẽ không kìm được mà giết ngươi, ba đứa nhi tử là cái gì, dù ngươi giết hết, ngươi xem lão phu có cau mày một cái không.
- Ta sinh ở đây, lớn lên ở đây, Lĩnh Nam tuy hoang vu, nhưng tổ tiên ta đốt rừng làm rẫy, chiến đấu với dã thú, ác chiến với giao long mới để lại vùng đất này, Phùng thị tộc nhân ta cũng phải đời đời sinh sôi nảy nở trên vùng đất này. Ngươi là ma quỷ, Lĩnh Nam không dám giữ, ngươi ở thêm một ngày sẽ gây hai vô cùng, chỉ một cái sơn thần đánh trống đã làm hơn hai trăm môn hạ của ta chết không toàn thây, một câu Lĩnh Nam có tài bảo vô tận khiến huân quý khắp triều ùn ùn kéo tới, bờ biển đối diện chiến hỏa liên miên. Đi đi, mau mau đi đi, mang theo tài bảo của ngươi, đem theo lương thực của ngươi, đem theo đám thủ hạ dã thú của ngươi, đừng bao giờ quay lại nữa, nếu không ta sẽ giết ngươi.
Nói xong mũi tên lớn xẹt qua tai Vân Diệp, xuyên qua sảnh đường, trúc to như cánh tay bị gãy liền ba cây, cành lá rậm rạp đổ ập xuống đất.
Lưu Tiến Bảo thừa cơ chui vào, chắn ở giữa Vân Diệp và Phùng Áng, chỉ cần Vân Diệp hạ lệnh, sẽ nhào tới. Vô Thiệt cũng âm thầm xuất hiện trước cửa sổ.
- Cút ra!
Vân Diệp, Phùng Áng đồng loạt chỉ Lưu Tiến Bảo quát, Lưu Tiến Bảo đành ủy khuất thu đao lại, ủ rũ men theo mép tường đi ra, không hiểu bọn họ đang chơi trò gì, Vô Thiệt tất nhiên cũng biến mất.
- Lão Phùng! Con mẹ nó, ông điên rồi, dám bắn ta, có biết vừa rồi ta mất mấy sợi tóc không? Ông đền nổi không? Ông tưởng ta thích chơi chỗ chim không thèm ỉa này à? Hi vọng lớn nhất của ta là chết già ở Ngọc Sơn, chôn vào mộ tổ. Nghe cho kỹ đây, lão tử bị Đậu Yến Sơn bắt cóc tới Nam Chiếu, giết chết hắn rồi mới lưu lạc tới Lĩnh Nam, thăm con của ta, có gì không được?
Vân Diệp đùng đùng nổi giận, chửi bới.
- Ba thằng con khốn kiến của ông dám mưu đồ với nữ nhân của ta, bị ta giết đấy thì sao? Mẹ nó, nể cái thể diện Phùng gia ông ta mới dùng cách sơn thần đánh trống, nếu không lão tử còn đánh trống cái chó gì, đã thành Vân hầu lóc xương rồi, lão tử nếu có mưu đồ bất lương, gian díu với nữ nhân của ông, Lão Phùng ông đã bắn tên tới rồi, còn giữ thể diện à?
- Nếu lão tử không tới, nhi tử ông làm cha con ta, ông chẳng phải thành cha ta à? Cục tức không xả, lão tử về Trường An còn chẳng bị cười tới chết, còn làm người thế nào? Mẹ kiếp, người ta nói ông là kiêu hùng một đời, kiêu hùng cái chó gì chứ! Đùng nói ông không biết đám con ông làm gì, thủ hạ của ông làm gì, giờ mưu đồ thất bại rồi còn dám đền đây bù lu bù loa như mụ đàn bà, con bà nó, oai phong nhỉ?
Lão Phùng tức tới toàn thân run lẩy bẩy, cả đời không ai dám nói ông ta không phải là một hảo hán, thực ra chuyện đám nhi tử lão rất ít quản tới, biết cũng bỏ mặc chứ không phải ông ta chủ trương, chỉ không ngờ rằng chuốc lấy hậu quả đáng sợ như thế, thế lực của Phùng gia ở Lĩnh Nam bị nhổ bật gốc, trong lúc nóng giận tới đây hỏi tội Vân Diệp.
- Không cần ông thúc, nếu không phải nhi tử, nữ nhân của ta ở đây, chỗ quỷ quái này ta không thèm ở một ngày. Tài bảo, đương nhiên ta sẽ mang đi, còn có sáu phần của nhà ông, đưa cả cho ta mang đi, đó là ý chỉ của bệ hạ, không phải ta cần. Lương thực ta cũng mang đi, đại quân chinh phạt đang cần. Đám dã thú ta để lại một nghìn con, đảm bảo ta không bị đám con của ông cho đội mũ xanh.
- Lão Phùng, giờ là biến cục hai nghìn năm chưa hề có, thịnh thế sắp tới, thiết kỵ Đại Đường ta định sẵn sẽ đạp khắp thiên sơn vạn thủy, ông rụt cái đầu rùa ở Lĩnh Nam, đóng vài con thuyền lớn một chút thì chết à? Chỉ biến hùng hổ trên lục địa, có bản lĩnh thì xuống biển, ông không làm thì lão tử làm, ta thích làm hải tặc từ lâu rồi, đó là giấc mơ hồi nhỏ.
Khi nói những lời này, bị Lý An Lan ra sức nhéo tay, nhất là nói đoạn đội mũ xanh, càng bị nàng răng nghiến lợi nhéo chết luôn.
- Chỉ cần ngươi cút xéo, ta và công chúa sẽ dễ thương lượng, chẳng qua bệ hạ phái Tôn Nhân Sư tới, chẳng trách ngươi mạnh miệng như thế, một câu Lão Phùng, một câu lão tử. Muốn làm lão tử của ta, trước tiên đi hỏi cha ta, lão nhân gia có thể đấu mãnh hổ, mẹ ta có dũng vạn kẻ không địch được, có bản lĩnh ngươi đi xem, lão phu vui vẻ nhìn.
Lão Phùng bình tĩnh lại nói:
- Xuống biển, ngươi biết cái chó gì, đi gần không có lợi lộc, đi xa chết người, chết hết thuyền này tới thuyền khác, ta rất tò mò, vì sao thuyền của ngươi không chết? Có trò gì nói ra, ba đứa con của ta không cần ngươi đền tiền.
Vân Diệp đi ra sân hái một quả quất xanh ném cho Phùng Áng:
- Đó là một loại bệnh, tên là chứng bại huyết, do cơ thể thiếu thứ này tạo ra, ông đừng hỏi, nói ra ông cũng không hiểu. Ông chỉ cần biết mỗi ngày ăn quất là thứ kia không còn nữa, thêm vào ăn giá đỗ, như vậy ra biển không thành vấn đề.
Lão Phùng ngồi chễm chệ xuống ghế, nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện này nghe ngươi hẳn không sai, ba đứa con của ta coi như chết trên thuyền, chuyện này về sau không ai được nhắc tới nữa. Ngươi muốn sáu phần lợi ích của lão phu ở Lĩnh Nam hay ở biển đối diện, nói cho rõ.
- Đương nhiên ở bờ biển đối diện, nếu là sáu phần ở Lĩnh Nam thì nhà ông còn lại cái gì?
- Tiểu tử, tuy ngươi âm hiểm độc ác, nhưng xem như là người thống khoái, không mưu tính tới gia sản tích lũy trăm năm của Phùng gia ta, làm ác đường hoàng, loại người như vậy còn nói chuyện được. Thứ chó má Trương Lượng, lần này hại thảm mọi người rồi, lão phu lần sau tới Trường An, làm cho lão phu một bàn cơm nữa coi như bồi tội, ở đây thì bỏ đi, ngươi mau chóng làm xong việc của ngươi rồi cút khỏi Lĩnh Nam. Sau này đừng có luôn tới thăm con nữa, nhớ thì đón tới Trường An, nữ nhân của ngươi nếu không xa được cũng mang cả đi, ta đảm bảo đất phong của công chúa bình yên vô sự.
Nói xong cũng định đợi Vân Diệp tiễn, cầm lấy cung, mang theo con thỏ nghênh ngang bỏ đi.
Phùng Áng vừa ra cửa, tinh thần Vân Diệp buông lỏng, mồ hôi như mưa, thoáng cái y phục ướt đẫm, chân nhũn tới không nhúc nhích nổi, vừa rồi giao phong gần như hao hết toàn bộ sinh lực. Khi bị mũi tên của ông ta chĩa vào, cảm giác mình đã chết rồi, may mà mấy năm qua được rèn luyện, nếu không đã đái ra quần như hồi bị sét đánh trên Thái Cực cung.
- Đỡ ta về phòng ngủ, chân nhũn ra rồi, không đi nổi.
Nữ nhân không hiểu chuyện gì cả, Vân Diệp sắp ngã ra đất rồi mà nàng còn phồng má lên tức giận, nghe thấy tiếng gọi mới phát hiện ra bất thường, vội đỡ y lên, nửa dìu nửa kéo về phòng ngủ.