Đường Chuyên

Chương 421: Cường đạo làm quan (1)

Trường Tôn Vô Kỵ bị công kích tới tối mặt cũng tiếp lời ngay:

- Vi thần ở Lĩnh Nam cũng có chút lợi ích, vì đại quân bách chiến bách thắng, thần tự nguyện hiến ra.

Có hai vị lên tiếng rồi, Phòng Huyền Linh là tể tướng đành đứng ra quyên hiến ích lợi của mình, tiếp theo đó tới Đỗ Như Hối tỏ thái độ, lúc này Đỗ Như Hối không còn chút áp lực tâm lý nào nữa, tất nhiên theo sát, chỉ là suy nghĩ cho các gia tộc, không để các gia tướng vất vả tới Lĩnh Nam không được gì, quyết định quyên ra sáu thành, phần còn lại chia hết cho gia tướng, tránh sau này các nhà không có người dốc sức, với triều đình mà nói cũng không phải chuyện lợi.

Lý Nhị nhìn chằm chằm Đỗ Như Hối rất lâu lại nhìn Trương Lượng, Lão Đỗ cười tươi lắc đầu với hoàng đế, ý bảo không phải mình xui, ông ta tự nhảy ra.

Lý Nhị ngây ra một lúc rồi cười đầy ẩn ý, ông ta chẳng bận tâm ai đề xuất ra trước, chỉ cần mục đích của mình đạt được là xong, chuyện đã như vậy rồi thì cứ vậy mà làm, tự mình muốn chết, đừng trách người khác.

- Nếu như các khanh đồng lòng nhất trí, trẫm cũng không thể phụ ý tốt của các khanh, hộ vệ của trẫm cũng ở Lĩnh Nam, vậy như lời Đỗ khanh nói, trẫm cũng bỏ ra sáu phần, vừa vặn Lam điền hầu Vân Diệp ở Lĩnh Nam, lệnh y phụ trách sáu phần này tức tốc chuyển về Trường An, giải nguy cấp trước mắt.

Đỗ Như Hối đi đầu quỳ bái hành động anh minh của hoàng đế, bách quan cũng ù ù cạc cạc quỳ bái, lòng lẩm bẩm, thế này mà anh minh? Tí xíu tài phú ở Lĩnh Nam làm đầy được quốc khố chắc?

Tan triều, Đỗ Như Hối vừa cưỡi ngựa vừa cười, lão phó không hiểu vì sao buổi sáng lão gia mặt như đưa đám, tảo triều xong lại trở thành cao hứng.

Đây là lần may mắn nhất trong đời mình, có người ra mặt thay, lại không cần cảm tạ, mình để lại cho các huân quý bốn phần, khỏi cân nói, đợi tới khi Vân Diệp áp tải tài phú từ Lĩnh Nam về, toàn bộ Trường An sẽ thành một biển phẫn nộ, Lão Đỗ ta là người duy nhất bọn họ cảm tạ, có lẽ còn có thêm Vân Diệp, tên tiểu tử gian xảo đó nhất định không bỏ qua cơ hội làm người tốt, tiếp xúc mấy năm rồi, Đỗ Như Hối vẫn hiểu Vân Diệp đôi chút.

Cả nhà u sầu ảm đạm, lão thê đã bắt đầu chuẩn bị sơ tán người nhà, để bọn họ về nhà mình chuẩn bị tốt chốn dung thân, tính toán cho đời sau.

Toàn Đỗ phủ khóc lóc rầm rĩ, nghe nói Lão Đỗ về, lão thê nghênh đón, từ xa thấy trượng phu mặt tươi cười, lòng mừng rỡ, chuyện có cơ xoay chuyển rồi à?

- Bảo bọn chúng nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng khóc la khóc lóc làm người ta bực mình nữa, thích ở Trường An thì ở, nhà ta không đi đâu cả, đợi một thời gian nữa thu lợi từ Lĩnh Nam đưa tới vui vẻ vài ngày, giờ chuẩn bị cơm nước cho ta, rượu nữa, ăn no xong ta ngủ.

Lão thê cười khanh khách vâng dạ, nhà mình xem chừng không sao nữa, lão gia chắc phải hao tổn rất nhiều tâm tư, phải bồi bổ, có tuổi rồi, cả đêm không ngủ, tổn hại thân thể.

Một miếng cơm, một ngụm rượu, Lão Đỗ cảm thấy toàn thân thư thái, lần này hoàng đế có lỗi với mình, mặc dù chuyện không phát triển theo ý của hoàng đế, nhưng mục đích đã đạt được, không có bất ngờ ngoài ý muốn, với Đỗ gia mà nói đây là kết cục tốt nhất. Hoàng đế vẫn nợ Đỗ gia một phần ân tình.

 

Nghe Lão Đỗ kể qua sự việc, lão thê cười chảy ra nước mắt, phu thê già hạ giọng thì thầm, tiếng cười vui vẻ vang khắp nội trạch.

….

Mấy ngày qua Vân Diệp không ngừng lang thang trong thành, Lưu Phúc Lộc tháp tùng, hai người đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, cách cục trong thành đã nắm trong lòng, Vân Diệp chuẩn bị sẵn sàng, định hành động rồi, không hành động, đợi ý chỉ bệ hạ xuống, mình không có cơ hội ra tay nữa.

Bất kể trên đời có bao nhiêu người thông minh, biết rõ vào rừng tìm vàng là chuyện rất nguy hiểm, nhìn thấy nhà khác hô hào kéo vào rừng, không kiềm chế nổi trái tim kích động, cuối cùng theo đại đội nhân mã tiến vào rừng.

Hộ vệ của Vân gia đều đã tới, Vân Diệp đem từng ống trúc buộc lại làm một bó, kiếm chỗ không người đốt lên, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, toàn bộ chim chóc trên núi vỗ cánh bay dáo dác, kinh hoàng bay vào trong núi.

Đám hộ vệ bịt lỗ tai bùng nhùng, nhìn hầu gia nhà mình như thần tiên, thứ mà mấy ngày qua rảnh rỗi là lấy tiêu thạch lưu huynh ra làm, không ngờ có hiệu quả như thế, nhìn cành cây to bằng bắp đùi bị gãy đôi, không ai giữ được bình tĩnh nữa, té ra trên người mình mang sét, hầu gia mượn thần sấm từ đâu ra?

- Thứ này không được nói ra, người nói ra cho dù ta không truy cứu, cũng sẽ bị người khác truy cứu. Nhà ta không cần thứ này, thứ này xuất hiện trên đời là tổn hại âm đức, tương lai người chết vì nó sẽ nhiều không sao kể siết, qua ngày hôm nay dùng xong phải quên nó đi, nhớ lấy.

Đám hộ vệ vội vâng lời, đây là pháp khí của thần tiên, không phải người phàm có thể tiếp nhận, lần này được dùng pháp khí là có phúc rồi, lắm mồm sẽ bị thần tiên gia gia trách tội, hầu gia không sợ, còn mình cẩn thận thì hơn.

Hào cường và du hiệp bản địa phải thanh trừ, nếu không Lý An Lan vĩnh viễn không khống chế nổi vùng đất này, Vân Diệp không muốn giết người, chỉ muốn đuổi dã thú trong rừng ra hỗn chiến với người thôi.

Rừng nguyên thủy Đại Đường chủng loại động vật hoang dã nhiều không kể siết, gần như núi nào cũng có mãnh thú, sau khi thuốc nổ phát ra tiếng nổ lớn, đủ làm những sơn lâm vương chạy sâu vào rừng. Động vật đều mẫn cảm, lần trước ở trong sơn động nhìn thấy mấy lần sấm nổ đã khiến dã thú kinh hoàng, chẳng có lý do gì thuốc nổ của mình không bằng sấm sét.

An bài xong Vân Diệp liền về thành, các hộ vệ chia hai người một tổ, dọc theo địa hình ngoằn ngoèo tiến về phía trước, cứ nửa canh giờ lại nổ một quả pháo, để đám dã thú tiến theo tuyến đường mình an bài.

Còn chưa vào thành đã nghe loáng thoáng tiếng sấm sau lưng, tất cả mọi người cùng nhìn lên trời, bầu trời âm u, sắp mưa rồi, chỉ nghe tiếng sấm là biết sẽ có mưa lớn.

Hồng Thành không biết những chuyện này, hắn vẫn đang chìm đắm trong niềm vui có được bảo vật, lần này xuất kích kiếm ê hề, tất cả chiến sĩ xuất kích đều lâng lâng bay bổng, cho dù bị thương cũng cười toét miệng. Chỉ cần lập công đều có vô số tiền tài ban thưởng, không kỳ thị cũng không ưu đãi, tất cả dựa vào quân công. Mấy cỗ thi thể trên xe đã bốc mùi, bọn họ chẳng bận tâm, tối nay sẽ đốt thi thể ra tro mang đi. Chết cũng chả sao, một cái mạng đê tiện đổi được ba trăm quan, tính thế nào cũng không lỗ, năm mươi mấy tuổi rồi, chết cũng chẳng phải chết non, lưu lại gia nghiệp cho bà nương oa oa mới là chuyện lớn.

Trong thành có một kỹ viện rất lớn, vốn nó không lớn như vậy, sau khi đám tướng sĩ tới mới dần dần lớn lên, các loại xướng kỹ đổ tới tòa thành nhỏ Ung Châu kiếm tiền, cho nên kiến trúc xa hoa nhất, to lớn nhất chính là Thúy Phượng lâu.

Tướng sĩ sau khi chém giết luôn cần một chỗ làm dịu thể xác và tinh thần, không có mấy người biến thái như Lưu Tiến Bảo, thích giết người, đao chém vào thịt ai chẳng kêu, giết người nhiều sẽ biến thành kẻ điên, nếu không có kỹ viện, bọn họ sớm đã gian dâm cướp phá để phát tiết rồi.

Hồng Thành không cho phép xảy ra chuyện này, giết người thì được, cướp bóc cũng được, lão tử tới đây là làm việc đó. Gian dâm thì không, nếu như ngay cả chút cấm lệnh cuối cùng này cũng không có thì đây không còn là quân đội nữa, mà sẽ nhanh chóng sa đọa thành dã thú.

Tên lần trước hãm hiếp một vương hậu xinh đẹp nay chỉ có thể nhìn người ta chơi gái, bản thân đã không còn công năng đó nữa, giày da của Hồng Thành dẫm lên thì trứng sắt cũng phải bẹp. Sau khi dẫm liền mười mấy tên, trong đội ngũ không còn xảy ra loại chuyện này nữa, một lần cũng không, nhìn thấy mỹ nữ dị tộc, vì huynh đệ khác không bị họa hại, lựa chọn đầu tiên của đám quân sĩ là giơ đao lên, càng xinh đẹp thì chết càng nhanh.