Trương Thậm Kỷ không thèm xuống ngựa, liếc nhìn nàng mệnh phụ phu nhân trẻ trung yểu điệu, lòng khen thầm, nhưng biết Vân gia có đi xuống tới đâu, khả năng đó là không thể, chỉ tập trung vào việc chính:
- Vân phu nhân, ta kính phu nhân có cáo mệnh tứ phẩm, lại là hạng nữ lưu, thi thể Trương Tuệ thảm vô cùng, mặt nát hoàn toàn, thân lại trúng bảy tám đao, phu nhân không nhìn thì hơn.
Tân Nguyệt nhướng mày lên, lại nói:
- Ngươi tùy tiện mang một cỗ thi thể tới Vân gia nói là nhà ta giết người, không nhìn rõ ràng làm sao được, nếu như ngày mai ta cũng mang thi thể tới Trương công phủ hỏi tội có phải cũng không cần cho ngươi nhìn?
Trương Thậm Kỷ nghe vậy cười lớn, nói với Tân Nguyệt:
- Nếu như phu nhân muốn nhìn, ta có gì mà không đồng ý.
Nói rồi khoát tay, lập tức có phó dịch vén vải trên xe ra, thi thể thê thảm của Trương Tuệ liền xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, huyết lệ trên mặt chưa lau đi, bọn chúng chuyên môn để lại làm người ta sợ.
Tân Nguyệt cố chịu đựng nhìn vài cái, lại thấy Lão Giang gật đầu với nàng liền biết đây là chính chủ.
Ngẩng đầu hỏi Trương Thẩm Kỷ ngồi trên ngựa:
- Không biết Trương công có ý kiến gì?
- Nghĩa phụ ta thương nhà phu nhân không có nam nhân thành niên, chỉ cần phu nhân bồi thường cho người nhà Trương Tuệ, rồi tới trước lĩnh cữu của hắn khấu đầu dâng hương, chuyện này coi như qua. Đó là còn nể mặt cùng mạch quân đội, nếu không hôm nay đạp bằng Vân gia.
Đám thái bảo đằng sau nhao nhao trợ uy, trông thái độ bọn chúng có vẻ mong Tân Nguyệt từ chối để chúng có cớ vào Vân phủ hoành hành, nghe nói nha hoàn Vân gia xinh đẹp hơn nhà khác, được nuôi trắng trẻo đầy đặn, cái nhà không có nam nhân chống đỡ thì có gì phải sợ.
Tân Nguyệt gật đầu, bảo quản gia mang tới năm mươi lượng vàng, đặt trước ngựa Trương Thậm Kỷ, nói:
- Năm mươi lượng vàng này là đủ bồi thường rồi, giờ ngươi về đi, niệm tình ngươi không biết quy củ của Vân gia, lần này tha cho ngươi.
Trương Thậm Kỷ còn chưa nói đám thái bảo khác đã không chịu, chỉ mặt Tân Nguyệt mồm năm miệng mười quát tháo, vũ khí cũng rút ra, tựa hồ chỉ cần hạ lệnh một tiếng, sẽ lập tức xông tới chém giết.
Trương Thẩm Kỷ quay đầu lại quát, bảo huynh đệ của mình yên tĩnh trước, cười nói:
- Hai nhà chúng ta đều là nhà huân quý, cũng đều thuộc quân đội, tìm quan văn phán đúng sai mất thể diện, chúng ta lấy quy củ trong quân quyết định, kẻ mạnh làm vua, chỉ cần nhà phu nhân tìm ra được gia tướng còn mạnh hơn huynh đệ nhà ta, bọn ta sẽ nhận thua, cúi đầu đem thi thể Trương Tuệ về, từ nay về sau không nhắc tới chuyện này nữa, nếu như nhà ta thắng, Vân gia lập tức nhường ra mục trường Âm Sơn, thế nào?
Vẻ vỡ lẽ hiện ra trên mặt Tân Nguyệt, quả nhiên không phải ra mặt vì người chết, một tên gia phó có cái bộ mặt đẹp còn chưa đáng để Trương gia trống giong cờ mở đánh tới cửa, thì ra mục đích là mục trường thảo nguyên.
Tân Nguyệt mỉm cười:
- Như ý ngươi mà làm, chúng ta thêm vào một điều, nếu như các ngươi chiến bại, cần thêm vào mỗi người một cái chân, yên tâm, Vân gia có không ít y hộ binh, sẽ cẩn thận cắt chân các ngươi, không để các ngươi mất mạng.
Trương Thậm Kỷ cực kỳ hoang mang, hắn không hiểu một phụ đạo nhân lấy đâu ra sự tự tin đó, còn dám đánh cược với mình, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc, hiện giờ không còn chút đường lui nào nữa, bất kể xấu hay tốt đều phải cắn răng tiến tới.
Sự tự tin lớn nhất của Tân Nguyệt tới từ lời của trượng phu mình, võ lực của Đơn Ưng có thể tiến vào hàng ngũ cao thủ thiên hạ, đánh bại được hắn không quá mười người, mà mười người này quá nửa ở trong hoàng cung, số còn lại đều là lão tướng, Úy Trì Cung, Tần Quỳnh, Lý Tịnh, Đoạn Chí Huyền đều ở trong đó, chỉ không nghe thấy có Trương Lượng. Cho nên vụ cá cược này nàng chẳng lo, Vân gia đã nín nhịn mấy năm rồi, do phu quân quá nổi trội kiệt xuất, nên luôn phải làm việc cẩn trọng, chỉ sợ sai một bược gây hậu quả khó lường. Hiện giờ không phải cố kỵ gì nữa, phu quân sống chết không rõ, chuyện này là cơ hội để Vân gia lập uy, mình là một phụ nhân, làm việc gì cũng có thể lượng thứ, gây chuyện lớn tới đâu cũng không làm hoàng gia kiêng kỵ.
Đơn Ưng mặc áo xanh mũ nồi xuất hiện trước cửa, từ khi Vân Diệp mất tích, hắn phát động bằng hữu lục lâm tứ sơn ngũ nhạc thăm dò hộ mình, bản thân ở Vân gia đợi tin, từ hôm qua biết tin của Vân Diệp, hắn đã chuẩn bị một mình tới Nam Chiếu tìm Vân Diệp, đã chuẩn bị lên đường rồi thì xảy ra chuyện này.
Vân Cửu dứt khoát không cho Đơn Ưng mặc y phục của bản thân ra ngoài, mà thay cho hắn trang phục của phó dịch, sau khi hỏi Đơn Ưng nắm chắc mấy phần, liền tìm trong nhà cây thương cũ nhất nát nhất, buộc vào nửa cái đuôi trâu, coi như tua thương, hơn nữa còn đặt cho hắn một cái tên rất kêu, Vân Tam Thập Bát.
Vân Tam Thập Bát vừa mới ra lò đứng trước cổng một phát liền bị tiếng cười nhạo báng nhấn chìm, Trương Thậm Kỷ vì chiếm lấy lợi thế đạo đức, không ngại lấy danh thiếp của Trương Lượng, mời mấy tiểu thế gia ở kinh thành ra làm chứng, muốn đem chuyện này thành thiết án khiến Vân gia không thể nuốt lời.
Cổng Vân phủ bị vây kín mít, trang hộ của Vân gia trang tay cầm cời phân, xẻng cuốc, từ bốn phương tám hướng tràn tới, mắt tóe lửa, chỉ cần Tân Nguyệt hạ lệnh một tiếng, mười mấy vị thái bảo của Trương gia sẽ táng mạng ở Vân gia trang.
Trương Thậm Kỷ có hơi hoảng, tình hình nằm ngoài dự liệu của hắn, các trang hộ của Vân gia dám ra tay với chúng thật, nghĩa phụ vì tham mục trường nên tính sai rồi. Lúc đầu đám trang hộ kia tụ tập lại cũng không thèm để ý, quan hệ giữa địa chủ và điền hộ chưa bao giờ tốt đẹp, trang hộ cùng lắm lúc này đến xem náo nhiệt, nói không chừng còn có kẻ đục nước béo cò, dậu đổ bìm leo, đến khi mình có vào phủ phá phách rồi đổ cho đám nông dân ngu xuẩn ấy là xong.
Nhưng chuyện trước mắt khác hẳn, từ ông già đến đám phụ nữ trẻ nhỏ đềm nhìn bọn chúng tóe lửa, như đang bảo vệ nhà của mình mình, đã tới cả nghìn người rồi, đám phó dịch hắn dẫn tới túm tụm vào một chỗ, mặt nơm nớp lo sợ, đám huynh đệ tuy mặt ra vẻ ngang tàng, nhưng hắn biết, tất cả đều chùn bước rồi.
Đơn Ưng nói với mười tám thái bảo của Trương gia:
- Ta là Vân Tam Thập Bát, chuyên môn quét dọn trong nhà, thường ngày thích nhất là đánh nhau, luôn một mình đánh cả đám, hôm nay phu nhân đã nói, muốn mỗi người các ngươi để lại một chân, vậy thì để lại đi, đừng lề mề.
Cũng không đợi đám Trương Thậm Kỷ có phản ứng gì, bản thân đã đánh trước, Trương Thậm Kỷ cũng không phải hạng tầm thường, thấy từng đóa hoa thương lóe lên, quát lớn một tiếng chém bổ xuống một đao, đao hụt, lòng thầm kêu không xong, chuẩn bị né đi, nhưng phát hiện bóng đen xuất hiện bên cạnh, né không kịp nữa, đoản đao trong tay trái đâm ra.
Chỉ nghe phụt một tiếng, đoản đao đâm vào thịt vẫn không ngăn được bóng đen kia tập kích, bóng đen đập mạnh lên người hắn, làm hắn ngã lăn xuống đất.
Đợi hắn xoa cái đầu váng vất đứng lên mới phát hiện tên gia đinh đáng ghét kia đang đứng trước mặt mình, vậy người mình vừa lấy đao đâm là ai?
Cúi đầu nhìn xuống mớ phát hiện ra Lão Nhị nhà mình, máu tươi tuôn ồng ộc từ miệng, bụng còn cắm thanh đao của mình, ánh mắt hãi hùng, đám huynh đệ choáng váng, không ai kịp nhận ra chuyện gì.
- Ngươi là ai?
Đánh chết Trương Thậm Kỷ cũng không tin người này là một phó dịch quét đất.
- Ta chỉ là một phó dịch, tên là Vân Tam Thập Bát, thích đánh nhau, tiếc rằng các ngươi ngay cả chút dũng khí đối trận cũng không có, thậm chí dũng khí đánh hội đồng cũng không, nếu như rảnh, ta rất muốn thử so tài với Trương Lượng, xem xem ai lợi hại hơn.
Lão Tiền lúc này an bài thỏa đáng trong nhà xong, bất chấp hết, sai phó dịch mang dao cắt tới, cứ hai lão binh từng lên chiến trường xong tới khiêng một tên thái bảo, đám thái bảo sao chống lại được đám lão binh dày dặn kinh nghiệm kia, chưa kể xung quanh có không ít trang hộ ném đá ném gậy đánh hôi, chỉ thoáng cái đám phó dịch Trương gia đã bị các trang hộ đánh lăn đầy đất, còn mười tám tên thái bảo bị lão binh bất kể sống chết đặt đùi xuống dưới đao, bày ra tư thế, chuẩn bị bắt đám thái bảo thực hiện vụ đánh cược.
- Chậm đã, ta có lời muốn nói.
Trương Thậm Kỷ cuống lên, hắn cũng bị hai lai binh kéo quặt tay ra sau ấn xuống đất, do dao cắt không đủ cho nên còn chưa tới lượt của hắn, Trương Lượng mặc dù xưng là có bốn năm trăm đứa con, nhưng võ thái bảo chưa tới một trăm, còn lại là văn thái bảo, không được tích sự gì, chỉ mang danh Trương Lượng đi lừa gạt khắp nơi, đã sắp thành công hại của Trường An rồi, nếu như mười mấy người này đều mất đi một chân, không cần nghĩ, sẽ bị Trương Lượng vứt bỏ ngay, sau này sống sẽ vô cùng thê thảm, Trương Lượng xưa nay không nuôi phế nhân, dù người đó có gọi ông ta bằng cha.
- Vân phu nhân, Trương Thậm Kỷ nhận thua, xin phu nhân nể mặt cùng mạch quân đội, tha cho đám sâu bọ đáng thương đó, chỉ lấy chân mình ta được không?
- Ta mặc kệ, ta là một nữ nhân, không biết bên ngoài ra sao, nếu như dám nhắm vào Vân gia, vậy phải chuẩn bị trả giá đắt. Nếu như Vân gia ta thua, ngươi có tha cho đám phụ nữ trẻ nhỏ Vân gia không? Phu quân ta dạy ta, đánh rắn không chết, di họa ba năm, cho nên ngươi chấp nhận số mệnh đi.
Nghe phu nhân không hề có ý nương tay, đám lão binh hưng phấn ấn dao cắt xuống, y hộ binh ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn bàn là thép nung đổ, chân vừa cắt xuống là bàn là ấn vào, sau một tiếng kêu kinh thiên động địa, mùi thịt nướng lan khắp đám đông, không ít người lập tức nôn mửa.
Các trang hộ vội đuổi hết phụ nữ trẻ nhỏ về, tình hình khống chế được rồi, những cảnh tượng này không nên để bọn họ nhìn.
Cảnh tượng máu me làm Tân Nguyệt mặt mày nhợt nhạt, hít sâu một hơi, nói với mấy gia tộc nhỏ đến làm chứng:
- Mở to mắt các ngươi lên, bọn chúng hôm nay chính là các ngươi ngày mai, muốn kiếm chỗ dựa thì kiếm cái chắc vào, không phải loại có thể cắt đi bất kỳ lúc nào thế này.
Lão giả cầm đầu họ Lưu quỳ xuống đất không ngừng khấu đầu:
- Phu nhân khai ân, không phải tự chúng tôi muốn tới, bọn chúng mang danh thiếp quốc công tới tìm, thực sự không dám không tới.
Tân Nguyệt đã quyết định lợi dụng sự kiện này lập uy, thà mang tiếng một phụ nhân ác độc chứ tuyệt không nhún nhường, nếu chẳng may phu quân không về nữa, mình phải trở nên kiên cường, trong nhà hơn tám trăm người dựa vào mình, sản nghiệp của phu quân để lại, bất kể kẻ nào nhắm vào, Tân Nguyệt cũng liều mạng với kẻ đó.
Có người phóng ngựa tới, khí thế rất hung hãn, roi ngựa trên tay quất vun vút, theo sau là một đám ky sĩ hung thần ác sát, trang hộ vội vàng né sang một bên nhường đường, người đi đầu từ trên ngựa nhảy xuống, nhìn thấy trên vải dầu bên cạnh đặt chỉnh tề chín cái chân người, bên cạnh là chín người mất chân, có kẻ gào thét, có kẻ khóc lóc, hình thành hai thái cực khác biệt với khuôn mặt hớn hở hưng phấn của các trang hộ xung quanh.
Người tới là Trương Lượng, ông ta vốn trốn trong trang tử của mình đợi tin tức tốt lành, cứ nghĩ tới nhà mình sắp có thêm một mục trường cực lớn là thầm đắc ý, mỗi năm bò dê thôi đã là khoản tiền vô cùng rồi, ai ngờ có người mang tin dữ tới, đám thái bảo của ông ta không đánh nổi phó dịch Vân gia, hiện giờ đang bị người ta chặt chân.
Đám đó mặc dù chỉ là chó trông cửa do mình nuôi, nhưng giờ bị người ta giết, cũng có chút thương cảm.
Trương Thậm Kỷ đã bị đặt dưới dao cắt vội vàng hô cứu:
- Nghĩa phụ cứu con, nghĩa phụ cứu con với.
Lão Điền xuất thân đao phủ chẳng hề để ý, dùng sức ấn đao xuống, tức thì một tiếng rú thê thảm nữa lại vang lên, chân của Trương Thậm Kỳ lập tức đứt lìa.
Trương Lượng không ngờ mình đã tới đây mà người Vân gia không hề nể mặt, nhưng không dám sai gia tướng đằng sau cứu người, xuất thân quân nhân vừa tới nơi ông ta quan sát rồi, bỏ qua đám trang hộ ô hợp kia, đám người chưa thấy máu đó chỉ cần giết mấy kẻ là tan thôi, đáng sợ là tên bờ tường Vân gia bố trí không ít cung thủ đang nhắm vào người, nhìn vị trí ẩn nấp là đủ hiểu kẻ dày dặn kinh nghiệm, không làm được gì, vừa nhục nhã vừa phẫn nộ chỉ mặt Tân Nguyệt quát:
- Ngươi là con ác phụ.
Tân Nguyệt đi tới theo quy củ thi lễ với Trương Lượng, sau đó nói:
- Ta chỉ là một phụ đạo nhân gia, không biết cái gì gọi là nhân tình lý pháp, ta chỉ biết rằng, phu quân để lại tài phú cho hai mẹ con ta, ta sẽ giao nó hoàn chỉnh cho con mình, bất kể là ai muốn cướp, ta đều liều mạng, liều không được, chết cũng phải cắn hắn một miếng thịt. Trương công, ông là lão thần của bệ hạ, là trưởng bối trong miệng phu quân ta, hôm nay lại làm việc hạ lưu vô sỉ này, dùng mỹ nam kế với tiểu thiếp đã có thai của phu quân ta, ông là thứ lão thần khốn kiếp gì, là trưởng bối khốn kiếp gì chứ?
- Ông lại dám nói ta là ác phụ, nếu như phu quân ta trở về, đánh tới cửa sẽ là phu quân ta, không phải là ông, phu quân ta chẳng qua đi phụng dưỡng trưởng bối thần tiên, các ngươi đã nóng lòng nhảy ra cướp đoạt gia sản của Vân gia, ngày mai ta sẽ diện thánh, hỏi xem tước vị phu quân ta dùng mạng đổi lấy có giữ được không, nếu như không được, ta sẽ dẫn nãi nãi, con trẻ trốn vào thâm sơn cùng cốc không ra nữa.
Trương Lượng bất kể như thế nào cũng không hiểu một kế hoạch hay vì sao lại thành thế này, tên phó dịch Vân gia kia cầm một cái thương nát, mắt nhìn chằm chằm vào yết hầu mình, như sẵn sàng đâm tới, ông ta phát hiện bất kể mình né tránh thế nào cũng không thoát được sự công kích của cây thương đó.
Sau lưng còn một lão thư sinh, không có bất kỳ động tác nào, chỉ đứng im đó khiến Trương Lượng tuyệt vọng phát hiện ra, nếu như lão bà của Vân Diệp muốn giết mình, mình nhất định không còn đường sống.
Lần trước có cảm giác này là mình chọc giận Úy Trì Cung, bị ôn ta xách hai chân lên khỏi mặt đất mới có, thời khắc ấy ông ta phát hiện Úy Trì Cung rất muốn giết mình.
Cho nên ông ta nhận ra Tân Nguyệt thực sự có ý muốn giết mình, nếu như mình không phải là quốc công, hôm nay con dao cắt kia sẽ chém xuống chân mình. Bên tai vang lên tiếng thảm thiết, đó là đám con nuôi của ông ta đang bị hành hình, mỗi một tiếng kêu làm tim ông ra run lên một cái, nữ nhân này thật tàn ác.
Nữ nhân bình thường căn bản không chịu đựng nổi cảnh này, Tân Nguyệt sở dĩ không ngất xỉu là vì luôn miệng lẩm bẩm lời của Vân Diệp:" Hoặc không làm, nếu làm phải làm tới cùng." Phu quân là người có học vấn nhất trên đời, lời của chàng nhất định không sai, phu quân là người thông minh nhất trên đời, lời của chàng nhất định không sai.
Tân Nguyệt lặp đi lặp lại câu nói của Vân Diệp, muốn lấy sức mạnh từ trong đó, chỉ có thế nàng mới cưỡng ép được bản thân trấn tĩnh.
Na Mộ Nhật đi ra, nắm lấy tay Tân Nguyệt nói nhỏ:
- Tỷ tỷ chưa từng sống trên thảo nguyên, nếu như tỷ tới thảo nguyên, nhìn thấy những đứa bé bị đông cứng trong mùa đông, tỷ sẽ biết không thể nương tay với kẻ địch của mình, nếu không bị tổn hại sẽ là chính chúng ta, là bảo bối của chúng ta, là lão nãi nãi, Đại Nha, Tiểu Nha. Tỷ làm đúng, hiện giờ kẻ chết là địch, nếu không sẽ là chúng ta.
Tân Nguyệt cuối cùng xem hết cuộc hành hình, mặt đanh lại nói với Trương Lượng:
- Trương công, mai chúng ta lên kim điện, ta dù nhận ba mươi trượng cũng phải diện quân, chúng ta nói chuyện này ra nhẽ trước mặt bệ hạ. Giết một tên phó nhân tiện tịch của ông, cùng lắm là phạt mười cân đồng, chẳng là cái gì cả, làm tàn phế một phó dịch, chẳng qua phạt năm cân đồng, ta lập tức bảo quản gia trả tiền cho ông, Vân gia không nợ ai, bất kỳ ai cũng không nợ.
Lão Tiền rất cơ trí đứng ra, lấy từ trong lòng một đĩnh vàng, dùng hai tay dâng lên trước mặt Trương Lượng:
- Huân quốc công, đây là năm lượng vàng, đủ cân lượng, ngài bị chết ba nhi tử, bị thương mười sáu nhi tử, đây là tiền Vân gia phải bồi thường. Theo luật Đại Đường, phu nhân nhà tiểu nhân có tước vị cho nên được giảm một nửa, xin quốc công thu lấy, thuận tiện viết cho giấy biên nhận.
Trương Lượng bình tĩnh lại, nhiều năm lăn lộn quan trường mặc dù mài mòn kiêu dũng của ông ta, nhưng gặp biến cố không kinh hãi thì vẫn miễn cưỡng làm được, lấy bút lông trên khay, viết vài chữ rồi vứt bút đi, phẩy tay với đám phó dịch ông ta mang tới, những người đó liền vội vàng đem tất cả những tên thái bảo thiếu một chân lên xe, Trương Lượng nhìn đống chân xếp bên cạnh, do dự một lúc nói với Tân Nguyệt:
- Số chân này trả lại cho bọn chúng đi, để tương lai bọn chúng được toàn thây.
- Không được, số chân này treo ở cửa trang, cho người ta xem, cảnh cáo kẻ khác.
Tân Nguyệt không cho Trương Lượng chút cơ hội nào, phất tay áo, trang hộ chặn đường Trương Lượng liền tách ra một con đường để bọn họ đi.
Mới đi được một đoạn, Trương Lượng đã quay đầu lại nói lớn:
- Vân Tân Thị, chuyện này chưa kết thúc đâu, ngày mai lão phu đợi ngươi trên kim điện.
Đợi bọn họ đi xa rồi, Tân Nguyệt thi lễ với các hương thân tới tương trợ, nói lớn:
- Đa tạ chư vị cao lân tới bảo hộ, Vân gia cảm kích bất tận.
Các trang hộ thi lễ đủ các loại loạn lên, có người còn chỉ phía Trương gia chửi bới, chế nhạo. Phó dịch xách nước tới, rưới lên sàn đá hết lượt này tới lượt khác, vừa rồi mùi máu còn nồng nặc đã phai nhạt đi rất nhiều.
Tân Nguyệt được Na Mộ Nhật dìu về phòng ngủ, vừa mới khép cửa lại, Tân Nguyệt ghé vào ống nhổ nôn thốc nôn tháo, tựa hồ muốn nôn ra cả tim gan phèo phổi.
Đó là trải nghiệm chỉ nam nhân mới nên có, Tân Nguyệt xưa nay được Vân Diệp bao bọc cực tốt cuối cùng đã bước đi bước đầu tiên của một chủ mẫu, chỉ là bước đi này quá nhanh, quá mãnh liệt, quá tàn khốc.
Nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, toàn thân co quắp lại, tiếng khóc lúc này mới bật ra, lập tức bị bản thân dùng tay bịt miệng, chỉ phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Na Mộ Nhật ôm lấy Tân Nguyệt, không ngừng dùng tay vỗ về, hai tỷ muội ôm nhau ngồi trên mặt đất, rất lâu rất lâu, trong phòng tối dần, lại một ngày qua đi, chỉ là ban ngày sao quá dài.
Thời gian chưa tới canh ba Tân Nguyệt đã thức dậy, Na Mộ Nhật cũng xoa đôi mắt lim dim ngồi dậy theo, Tân Nguyệt ấn Na Mộ Nhật xuống giường, đắp chăn lên cho nàng, vỗ má nói:
- Muội có số hưởng phúc, khi phu quân ở nhà thương muội, thiên vị muội, khi không có phu quân thì ta chiếu cố muội, tóm lại cả đời sống dưới mái hiên, không cần trải mưa dầm gió, không cần ra ngoài chém giết, thật tốt.
- Cho tới giờ ta mới biết trong lòng phu quân có bao nhiêu cay đắng, chàng suốt ngày từ sáng tới tối cười cười cợt cợt dỗ tỷ muội chúng ta vui, gả cho nam nhân như vậy là chúng ta tích đức từ kiếp trước. Trước kia ta còn cứ hay giận dỗi, làm muội ngay cả đêm tân hôn cũng không được hoàn chỉnh, tỷ tỷ nợ muội, sau này sẽ trả.
Vân Diệp trước kia tảo triều từ canh ba đã dậy, rửa ráy xong, ăn qua loa, Tân Nguyệt bế con cho bú một bữa, lúc này mới lên xe ngựa, được Ly Thạch tiên sinh tháp tùng, tới thẳng Trường An.
Sự thực chứng minh, ở Trường An không giữ được bất kỳ bí mật nào, Tân Nguyệt xuống xe ở đường Chu Tước, đi bộ tới hoàng thành, có một đống quan viên đứng đợi xem kịch hay, tuy vờ làm bộ quan cao dung dung, nhưng thi thoảng ánh mắt nhìn về phía Tân Nguyệt thì vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác trong đó không tài nào che dấu được, Tân Nguyệt cảm nhận được, vẫn ung dung bươc tới.
Tối qua Tần phu nhân, Úy Trì phu nhân đã tới thăm Tân Nguyệt, không lau sau, ngay cả Hồng Phất Nữ chưa bao giờ rời cửa phủ cũng tới.
Sau khi tham quan xong chỗ Vân gia treo chân, Tần phu nhân, Úy Trì phu nhân luôn miệng niệm phật, chỉ có Hồng Phất Nữ cười to, vỗ vai Tân Nguyệt nói:
- Nữ tử chúng ta đôi khi phải tàn nhẫn, nếu không lão tặc thiên sẽ không cho chúng ta đường sống. Nha đầu, làm tốt lắm, nếu như ở nhà ta, ta sẽ đích thân chém đầu bọn chúng, chặt chân đã là cái gì.
Tân Nguyệt biết lời Hồng Phất Nữ không thể tin, vì phu quân từng nói với nàng, đầu óc Hồng Phất Nữ không bình thường, chẳng biết bây giờ điên hay không điên.
Lão Tần, Úy Trì Cung tách đám quan viên đi tới.
- Chất tức phụ, nghe nói hôm qua ngươi chặt liền mười tám cái chân? Giỏi lắm, cổng nhà ngươi có cần thêm một số chân nữa không, nếu cần lão phu tới nhà Trương Lượng chặt thêm mấy chục cái, dù sao lão ta nhiều nhi tử, con mẹ nó tới năm trăm thằng.
Úy Trì Cung vừa mới gặp mặt đã thoải mái nói đùa với Tân Nguyệt, ông ta ghét nhất loại chuyên bợ đít phun rắm như Trương Lượng, lần trước dám ngồi trước mặt mình, đúng là không biết sống chết. nguồn tunghoanh.com
- Tiểu Nguyệt à, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng, Trương Lượng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, nghe nói hắn đã chuyển lời cho phi tử trong cung, muốn tác động tới tâm tư của bệ hạ. Có điều lão ta uổng công thôi, phi tử có tiếng nói trong hậu cung lác đác vài người, bệ hạ cũng không nghe đâu, cùng lắm là giở trò khi đình trượng cháu, đừng để ý tám đám siểm nịnh đó, chịu đựng đình trượng, tới kim điện sẽ có bọn ta nói cho cháu, không để Vân gia bị thiệt.
Lần nữa bái tạ thiện ý của hai vị trưởng bối, lúc này cửa cung mở rộng, từ bên trong có một vị hoạn quan đi ra, mở cuốn lụa vàng, cất cao giọng độc:
- Ý chỉ của hoàng hậu nương nương, Vân Tân thị nghe chỉ.
Tân Nguyệt vội đi ra, khom người nghe chỉ.
- Vân Tân thị đoan trang hiền huệ, miễn ba mươi đình trượng, xá cho tội bất kính nữ tử lên điện diện quân.
Đọc một câu không đầu không cuối rồi giao ý chỉ vào tay Tân Nguyệt, xoay người đi luôn, khiến Tân Nguyệt không kịp nói một câu cám ơn.
Trương Lượng mặt đen xì đi tới trước mặt Tân Nguyệt, chắp tay nói:
- Vân phu nhân, Trương Lượng ta nhận thua, chuyện này mong không nhắc tới nữa, phu nhân cũng đừng lên điện, cái trang tử đằng sau Vân gia lão phu bán cho Vân gia với giá một đồng, xem như bồi thường tội bất kính của lão phu với Vân gia, được không?
Tân Nguyệt ngơ ngác nhìn Tần Quỳnh xin chỉ bảo, nàng thực sự không ngờ đường đường Huân quốc công lại xin lỗi mình trước mặt van võ bá quan, đây là sự trừng phạt vô cùng thống khổ.
- Nha đầu, chuyện này tới đây là dừng, quay về bảo quản gia tiếp nhận cái trang tử kia là được, ngươi không biết, hiện giờ muốn có một cái trang gần kinh thành một chút là không thể nữa. Bệ hạ đã nói, sau này đất phong chỉ có ở thảo nguyên đại mạc hoặc vùng lĩnh nam, đất đai Trung Nguyên chỉ phân cho bách tính, không có phần của chúng ta nữa.
Úy Trì Cung cười ha hả nói, nhất định là hoàng đế cho Trương Lượng một bài học, nếu như trước khi lên triều không hòa giải được với Vân gia, chờ đợi lão ta không phải là kết quả tốt đẹp.
Trương Lượng nỗ lực giữ lấy thể diện của mình, không muốn chịu thua, muốn để ba mươi đình trượng khiến Tân Nguyệt phải lùi bước, đó là cọng cỏ cuối cùng của lão ta, nhưng vừa rồi một ý chỉ của Trường Tôn thị đã đánh tan tành, ngụ ý sâu xa hơn của việc làm đó là gì, kẻ lão luyện như Trương Lượng sao không hiểu.
Mặt trời đã lên, Tân Nguyệt ngồi xe ngựa trở về nhà, trong lòng ôm một cái hộp, bên trong là trang tử mà Trương Lượng bồi thường, nàng vuốt ve cái hộp thì thầm:
- Phu quân à, chàng mau về nhà đi, thiếp kiếm cho nhà ta thêm một cái trang này.