Vân Diệp giật mình, đang định phản kháng thì xích sắt tự mình tuột xuống, nữ nhân như dã thú kia té ngã ra đất, thở hổn hển, sắc mặt có vẻ tuyệt vọng.
Đột nhiên, Vân Diệp đã hiểu ý nghĩa hành động của nàng, nàng muốn chết, nàng muốn lợi dụng cơ hội này để chết.
Lúc nãy Vân Diệp nói heo cũng ăn thịt người đã dọa nàng, số phận bi thảm như vậy nàng không thể chấp nhận được, chết dưới đao hạnh phúc hơn nhiều so với bị heo ăn thịt.
Nghĩ thông suốt nguyên nhân, phẫn nộ trong lòng cũng được dẹp yên, Vân Diệp ngồi xổm xuống nói với nữ nhân kia:
- Tình cảnh của ta không tốt hơn cô đâu, cô là tù phạm, ta cũng là tù phạm, đều bị hắn đàn áp, qua ngày hôm nay, không biết ngày mai còn có thể nhìn thấy mặt trời hay không nữa, cho nên, cô đừng nên mang địch ý với ta, chuẩn xác hơn, chúng ta nên là bằng hữu mới đúng.
- Người Đường không một ai tốt hết, đều là loài đỉa trong rừng, đều muốn hút máu của bọn ta, ngươi cũng vậy.
Ai có thể nghĩ đến trong cổ họng to khoẻ như nam nhân lại có thể phát ra thanh âm thanh thúy như chuông bạc như vậy, lẽ nào heo cũng có công năng thay đổi tiếng nói?
Trong chốc lát không thể thông não cho nàng được, khi cõng nàng ra khỏi chuồng lợn, hai người đã thối như nhau, Vượng Tài đi qua, Vân Diệp không muốn nhiễm mùi thối cho nó nên ngay ở bên ngoài chuồng lợn dùng cành mận gai bện thành một cái cáng đơn sơ, buộc lên người Vượng Tài cho nó kéo đi.
Có trúc lâu có thể ở, cũng không tệ lắm, chẳng qua gió từ đông nam tây bắc đều có thể thổi vào. Vân Diệp đặt nữ nhân kia lên giường trúc, nói với nàng:
- Ta tắm cho cô, đừng tưởng rằng ta muốn chiếm tiện nghi của cô, mà cô cũng không có tiện nghi cho ta chiếm đâu.
Nói xong chuẩn bị cởi xuống miếng da nát vụn bên hông nữ nhân, rất nhiều nơi đã dính sát lại với thịt, Vân Diệp cẩn thận dùng dao cắt từng chút một, đợi đến khi miếng da tách rời với thân thể của nàng, bên hông đã lấm lem máu thịt, Vân Diệp không dám chạm vào nữa, đợi vết thương ngừng chảy máu mới có thể vệ sinh cho nàng.
Đậu Yến Sơn không cho Kim Sang dược, đám thổ dân ngu xuẩn cũng không nhận biết được thảo dược, không phải nói họ lớn lên trong núi từ bé sao? Vì sao ngay cả những kiến thức cơ bản này cũng không biết?
Tại lò sưởi treo một cái nồi, đây là ưu đãi lớn nhất của Đậu Yến Sơn cho Vân Diệp rồi, một người đói bụng một năm không thể ăn cơm khô, thêm chút nước, đổ vào chút gạo, bắt đầu nấu cháo.
Ném vào lò sưởi mấy cục đá, đợi đá nóng bỏng rồi gắp bỏ vào bình bằng đất sét, bỏ vào năm cục đá, nước trong bình ấm lên, lúc này mới lấy ra một cục đá bắt đầu vệ sinh thân thể cho nữ nhân kia.
- Chúng ta xem như đồng bệnh tương liên, sao cô không nói cho ta biết cô là ai? Thế này rất không lễ phép đó.
Thân thể của nàng rất bẩn, có đôi khi vì tẩy vết bẩn năm xưa xuống đành phải cố mà chà, thấy nữ nhân bởi vì đau đớn mà người căng lên, Vân Diệp mở miệng nói, hy vọng có thể phân tán sự chú ý của nàng.
- Ta là vua của vùng này, Tham Qua vương, ta tiếp nhận quyền trượng từ trong tay mẫu thân ta, cho nên ta mới là vua ở đây, tên người Đường kia là người bên ngoài tới, là khách nhân đê tiện nhất.
- Cô là một nữ vương thất bại, Tham Qua, cô không tận nghĩa vụ bảo vệ con dân của cô, khiến họ rơi vào tận sâu địa ngục, thế nào, cô còn muốn Vong Ưu Thảo nữa không?
Không cần nói, nữ vương không may này nhất định là đã hút nha phiến mới bị Đậu Yến Sơn khống chế, thuộc hạ trung tâm nhất của nàng nhất định cũng hút thứ này, cho nên Đậu Yến Sơn mới có thể đặt chân tại vùng này.
Nhắc tới Vong Ưu Thảo, Tham Qua nữ vương liền sợ hãi co người lại, xem ra, con đường cai nghiện của nàng nhất định rất thê thảm. Sai lầm duy nhất của Đậu Yến Sơn chính là không nên bởi vì tức giận mà nhốt Tham Qua vào chuồng lợn, nó đã cho nàng con đường sống duy nhất, bằng không qua mấy ngày nữa, Vong Ưu Thảo nhất định sẽ xé nát phòng tuyến cuối cùng của nàng, như vậy Đậu Yến Sơn sẽ đơn giản đạt được tế khí của tộc quần, hoàn toàn không cần tốn công làm việc này.
Ông trời, Vân Diệp chưa từng thấy qua thân thể dơ bẩn như thế, chất thải đen ngòm theo khe gậy trúc ào ào chảy xuống, có thể khẳng định, bụi trúc dưới lầu năm nay sẽ rất tươi tốt.
Người luôn luôn muốn có đội, đứng ở bên Đậu Yến Sơn sớm muộn sẽ mất mạng, Vân Diệp cần một đội hữu, tỷ như vị Tham Qua nữ vương này chính là một đội hữu thích hợp.
Chỉ cần trí tuệ của nữ vương này ngoài trục hoành, nàng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của y. Vân Diệp không tin một người từng làm vua không có sự chuẩn bị gì.
Chỉ là tìm đội hữu bắt đầu từ tắm cho nàng, việc này có chút ép buộc, Đậu Yến Sơn nói không sai, Vân Diệp không chấp nhận được Tham Qua nữ vương đích, hiện tại trong dạ dày của y bắt đầu lộn tùng phèo lên rồi.
Một muôi nước cuối cùng đổ xuống, cuối cùng đã không còn chất thải đen ngòm khiến người khác phát cuồng, lau khô người cho nàng, Vân Diệp tìm một miếng vải to, móc một lỗ lớn ở giữa rồi trùm lên đầu Tham Qua nữ vương, ở hai bên sườn lấy chỉ gai khâu vài mũi, cuối cùng lấy một sợi dây buộc vào hông nàng, rất tốt rồi, một cái bao bố tiêu chuẩn đã thành hình.
Trên thực tế y phục đối với Tham Qua có chút dư thừa, nữ nhân này bên ngoài không phải là thắt lưng buộc một miếng da thú, để lộ da thịt chạy khắp nơi đấy sao. Vân Diệp là vì bản thân, miễn cho sau này mình thấy được thân thể của nữ nhân khác liền liên tưởng đến thân thể kinh khủng của Tham Qua.
Vượng Tài ngửi thấy mùi cháo thơm nức, đứng ở bên ngoài gác đầu lên cửa nhìn vào bên trong, nó đã một thời gian không ăn cháo rồi, Vượng Tài đáng thương trước đây không ăn cháo, cháo bỏ thêm ngân nhĩ cũng không ăn, chè hạt sen ngân nhĩ chuẩn bị cho Vân Diệp nó cũng hưởng qua, ăn không ngon. Nó thích nhất rượu nếp than, đáng tiếc ở đây không có, ngay cả ăn cháo cũng là ước mơ xa xỉ rồi.
Cháo nóng trong nồi bốc khói ngùn ngụt, Tham Qua hít không ngừng, Vượng Tài thè lưỡi liếm gậy trúc, khóe miệng có cả nước miếng chảy xuống.
Tham Qua rất bất mãn đối với hành động nhường nửa nồi cháo cho Vượng Tài của Vân Diệp, hơn nữa Vân Diệp chỉ cho nàng một chén, một chén cháo đó đối với nàng không đủ để nhét kẽ răng, nhưng con ngựa kia lại ăn chẹp chẹp rất ngon lành.
Vân Diệp đổ bát cháo của mình cho Tham Qua, hành động này khiến cho Tham Qua vốn ôm chút bất mãn ít nhiều cảm thấy ấm lòng. Ăn cháo xong, Tham Qua đắp tấm thảm ngủ say, trong mộng nàng giống như gặp được mẫu thân của mình, nữ nhân đó cũng to lớn như núi... Vân Diệp mặc áo sơ mi, trên bàn đá vò áo của mình, ở trong nước vò chút rồi ngửi ngửi, phát hiện mùi heo hình như vĩnh viễn rửa không sạch, buồn bực ném y phục lên phiến đá, chuẩn bị tắm thêm một lần.
- Chao ôi, Vân hầu còn biết giặt quần áo cơ à? Việc này quá ngoài dự liệu của tiểu đệ rồi, trước kia cho rằng Vân huynh chỉ giả vờ sạch sẽ thôi, thì ra là sự thật, y phục của huynh đã giặt tám lần rồi, chà tiếp sẽ nát mất, chẳng lẽ Vân huynh cũng muốn noi theo đám dã nhân đó mặc da thú hay sao?
- Đậu Yến Sơn, bớt nói móc đi, có xà phòng thì cho ta, bằng không ta cũng chỉ mặc nội y đi khắp nơi thôi.