Vân Diệp không nói gì, vươn tay ra, sắp chạm tới mũi Viên Thiên Cương.
- Vân hầu có ý gì, ngài muốn cái gì? Bần đạo không có gì trên người, sao so được với sự xa hoa của Vân gia ngài.
Thấy Viên Thiên Cương giả ngốc, Vân Diệp xé cái cánh gà, vài ba miếng đã ăn xong:
- Lão Viên, ông quá bất nghĩa đấy, chuyện mình không làm được kéo ta vào làm gì, xem bộ dạng này thì ta phải làm dê thê tội chắc rồi, chùi đít cho ông mà ông không định bỏ ra chút máu à? Đều là người hiểu chuyện cả, đừng giả vờ hồ đồ nữa, mau lên bệ hạ đang đợi ta.
Viên Thiên Cương cười gượng:
- Bần đạo pháp lực thấp kém, thực sự không làm được gì, chỉ có bậc đại năng như Vân hầu mới có thể trị được chứng mất ngủ của bệ hạ, khu trừ quỷ mỉ, trả lại cho hoàng cung sự thanh bình.
- Lão Viên, nếu ông không cho ta cái gì, ta sẽ hét lớn ông bôi bột lưu huynh, lân lên giấy vàng, để người toàn Trường An biết cái trò của ông.
Viên Thiên Cương mặt tái mét, nghiến răng nói:
- Vân Diệp, đoạn tài lộ như giết phụ mẫu, ta và ngươi đều cùng mạch đạo gia, ta không tin ngươi đi khắp nơi tuyên truyền bí pháp của chúng ta.
- Ông cho ta lợi ích, đương nhiên sẽ không làm, chuyện này không cần ông lo, ta sẽ xử lý tốt, nói không chừng còn có một phần công lao của ông, vì Thanh Ngưu quan hương hỏa thịnh vượng, ông phải bịt miệng ta.
- Tiền thì ngươi không coi vào đâu, ngươi nói đi, cần cái gì?
Đều là người quen, đã giao phong vô số lần, hiểu nhau rất rõ, Viên Thiên Thiên Cương biết nếu không đấm mồm Vân Diệp, chuyện này nói không chừng có biến hóa khác, tránh để lại hậu họa, chuẩn bị cho Vân Diệp giết mổ.
- Thanh kiếm sau lưng ông không tệ, trông có vẻ lâu năm rồi, nó đi, ta để ở nhà trừ tà.
- Đồ chết băm, đây là thứ kiếm cơm của lão đạo, tổ sư gia truyền tới đời của ta đã hai trăm năm rồi, không được, đổi thứ khác.
- Vậy thì ( Hoàng đình kinh), không mặc cả nữa, nếu không ta không làm, lập tức nằm lăn ra đất sinh bệnh, ông nên biết thủ đoạn của ta, nói bệnh là bệnh ngay được.
Trái tim Viên Thiên Cương nhỏ máu, tên điên này nghênh ngang cầm đùi gà đi khắp hoàng cung, còn việc gì y không dám làm, đào mộc kiếm trong tay không cho được, đó là tượng trưng cho truyền thừa, không thể rơi vào tay người ngoài, tương lai truyền cho Lý Thuần Phong. ( Hoàng kinh đình) là sách viết tay của Vương Hi Chi, chữ Khải, một trăm hàng, bản làm bằng lụa vàng, ngữ pháp cực nghiêm, khí độ phiêu dật, lại mang vẻ đẹp đẽ phóng khoáng. Do đạo sĩ dùng một lồng ngan đổi được, nên còn có tên là ( Hoán nga thiếp), giá trị không thể đong đếm, là chí bảo trấn quan của Thanh Ngưu quan.
Suy nghĩ chốc lát, Viên Thiên Cương chấp nhận cho Vân Diệp ( Hoàng đình Kinh), Vân Diệp thề cả đời không được vạch trần đạo pháp của ông ta.
Có Hoàng đình kinh chỉ có đồ ngốc mới làm chuyện đó, gây thu hận không có lợi thì ít làm là hơn.
Cười ha hả nói với Viên Thiên Cương ngày mai mình sẽ phái quản gia tới Thanh Ngưu quan lấy Hoàng đình kinh, Viên Thiên Cương tức méo mặt, phất ống tay áo đi như bay, chẳng có chút mệt mỏi nào.
Ăn nốt nửa con gà, chuẩn bị đi tiêu diệt tiếp, quay đầu lại không tìm thấy đâu, vừa rồi rõ ràng mình đặt trên lan can, còn dùng lá sen gói.
Sau cột có tiếng ăn chóp chép, vòng qua nhìn, Lý Thái đang cầm con gà ăn ngon lành, không đòi được nữa, bất kể thứ gì vào trong tay Lý Thái đều không lấy lại được, đó là chân lý.
- Vừa rồi không phải ngươi làm đồng tử ôm lư hương à? Sao lại chuồn ra, cha ngươi, gia gia ngươi không ngủ được mà ngươi không lo a?
Vân Diệp có thể tỏ ra không quan tâm, Lý Thái thì không được, một khi để người ta biết hành vi của hắn, nhất định sẽ bị chỉ trích.
- Ngươi tới rồi, lại với bộ dạng dửng dưng, vậy nhất định có cách giải quyết, ta từ sáng tới giờ không có lấy một hạt cơm vào bụng, nghỉ một chút không được à? Ngươi mau vào đi, mẫu hậu đợi ngươi tới sốt ruột rồi.
Nói xong tiếp tục cúi đầu ăn gà.
Trong đại điện không khí đã nhẹ nhàng hơn nhiều, Lý Uyên ngồi trên giường thấp, tinh thần uể oải, Lý Nhi đang bê trà cho ông ta, thấy Vân Diệp tới, Trường Tôn thị lập tức đi đến hỏi:
- Vân Diệp, ngươi có cách gì không? Thái thượng hoàng, còn cả bệ hạ đã hai ngày không ngủ rồi, như thế này sao mà được?
Trước mặt Vân Diệp, Trường Tôn thị chưa bao giờ có khí độ của hoàng hậu, hiện chỉ là một phụ nhân lo lắng cho công công, trượng phu.
- Đương nhiên có, bệnh vặt, hôm kia thần còn vừa mới gặp bệ hạ, bệ hạ không nói, nếu nói thì đã khỏi từ hôm đó rồi, đâu tới mức làm hoàng cung mùi mịt khói thế này.
Lý Nhị hừ một tiếng:
- Ngươi đang trách trẫm? Trẫm ngủ không ngon, ngươi không chủ động hỏi trẫm, còn muốn trẫm nói? Vân hầu thệ diện lớn quá.
Loại người này giỏi nhất là chối bỏ trách nhiệm, lão tử là hoàng đế, ngươi nên sớm tối túc trực, có sai gì là thần tử sai, không liên quan tới hoàng đế.
- Nói cái đó làm gì, tiểu tử, có thủ đoạn gì thì bày ra, lão phu đã nhiều ngày không ngủ đàng hoàng rồi.
Lý Uyên yếu ớt nói, tựa hồ muốn ngủ lắm rồi, nhưng không dám ngủ, những cảnh máu me trong mơ không ngừng dày vò ông ta.
- Thái thượng hoàng, đêm ngay trắng sáng sao thưa, chính là ngày đẹp để đánh bạc, sao người lại muốn ngủ, hôm nay tiểu tử mang vàng theo, tuyệt đối không có chuyện nợ.
Lý Uyên ngồi bật dậy, nhìn Vân Diệp một lúc, thấy y rất nghiêm túc, lấy ra một đống vàng trong lòng, không hề có ý đùa.
- Tiểu tử, ngươi chắc chắn chúng ta không phải ngủ, mà đánh bạc?
Lý Uyên truy hỏi:
- Đánh bạc mệt rồi thái thượng hoàng sẽ ngủ thôi, hơn nữa còn ngủ tới sáng, mơ cũng chẳng có, tiểu tử nhân lúc người tinh thần không tốt mà tấn công, kiếm ít tiền sống một năm dư dả.
Lý Uyên hơi ngớ ra, lập tức cười lớn, nói với Lý Nhị:
- Tên tiểu tử này mãi không quên chuyện thua ta, muốn kiếm lại, chúng ta có nên cho y cơ hội không?
- Nếu như y muốn có chút giáo huấn, hài nhi sẽ bồi tiếp.
Lý Nhị liếc xéo Vân Diệp một cái rồi đỡ Lý Uyên lên, hai cha con sang điện bên trước.
Điện bên nho nhỏ rất ấm áp, địa long đốt nóng rực, dưới sự an bài của Lý Thừa Càn, toàn bộ cửa sổ bị dùng thảm che kín, ở giữa bày một cái bàn, một bộ mạt chược đã được chuẩn bị xong.
Lý Uyên đỡ Lý Nhị ngồi xuống chủ vị, mình ngồi bên trái, rồi tới Vân Diệp, vị trí còn lại Lý Thừa Càn vốn định đi tới, nhưng Trường Tôn thị ngăn lại, tự mình ra trận.
Vân Diệp và Lý Uyên đối diện, phu thê Lý Nhị đối diện, bốn người bắt đầu đánh bài, Lý Thừa Càn đứng sau lưng Lý Uyên xem, Lý Thái đứng sau lưng Trường Tôn thị, Lý Khác đứng sau trợ uy cho phụ thân.
Rất là kỳ, sau khi mọi người vào phòng, một tờ giấy vàng từ trên cửa buông xuống, Lý Nhị cũng chẳng hỏi, vờ như không thấy, ngồi yên ở vị trí của mình đánh bài.
Đánh ba vòng, Lý Uyên rõ ràng không cầm cự nổi, ngáp không ngừng, day huyệt thái dương cố gượng.
Lý Nhị nhìn Vân Diệp, trong mắt đầy vẻ nghiền ngẫm, gió len qua khe cửa thổi vào, thổi giấy vàng kêu phần phật, Vân Diệp bực mình ném một con bài xuống, miệng nói:
- Mỗi ngày đều chạy ra không phiền à?
Rất là lạ, con bài ném vào tờ giấy lại xuất hiện vệt máu, Lý Uyên tức thì không buồn ngủ chút nào nữa, mắt trợn trừng nhìn tờ giấy vàng vẫn đang lay động.
Lý Nhị ngồi vững như núi thái sơn, nắm một quân bài trong tay như muốn bóp nát, Trường Tôn thị mặc dù trấn định, nhưng hai lần liền đi sai quân. Khi Vân Diệp đánh ra một con ngũ bính, Lý Nhị trầm giọng hỏi:
- Ngươi có thể giải thích cho trấm biết vì sao còn một con ngũ bính nữa không?
Vân Diệp không nói, lại đẩy đổ bài của Lý Uyên, không ngờ trong đó còn có ba con ngũ bính, Trường Tôn thị lấy trong bài của mình ra hai con ngũ bính, Vân Diệp lại lấy ra một con, mà trong tay Lý Nhị có tới bốn con ngũ bính.
- Bệ hạ, hiện giờ không chỉ có năm con, mà có mười con ngũ bính rồi, thứ chết tiệt, quấy nhiễu chúng ta, ngay cả đánh bài cũng không xong.
Lý Nhị tựa cười tựa không, nam nhân này chưa bao giờ sợ cái gì, tuy chỉ cần nhắm mắt ngủ, cảnh máu me kia sẽ hiện lên, làm ông ta thương tâm, áy náy, hối hận, nhưng không hề sợ hãi.
Lý Uyên nhiều năm sống an dật đã phá hủy hoàn toàn ý chí của ông ta, gân xanh trên trán nổi lên, cố kiềm chế để mình không nhảy bật dậy.
Trưởng Tôn thị vẫn yên tĩnh nhìn mặt Vân Diệp tìm manh mối.
- Thái thượng hoàng, tiểu tử cả gan xin người phun một ngụm rượu vào tờ giấy đó...
Lý Uyên cổ họng nuốt ực một cái, dũng khí sót lại năm xưa cho ông ta sức mạnh, tu một ngụm rượu nho, ngậm trong miệng, phun vào tờ giấy vàng.
Rượu phun lên, một mỹ nhân màu đỏ rực mặc cung trang xuất hiện trên tờ giấy vàng.
Trường Tôn thị ôm miệng chỉ hình người đó không nói ra lời, bà nhận ra nữ tử đó, nhất là trâm phi phượng trên đầu.
Lý Nhị ghé vào tai Vân Diệp nói:
- Mau kết thúc đi, nếu không tinh thần của thái thượng hoàng không chịu nổi đâu.
Lý Uyên ngồi trên mặt đất, nhìn mỹ nhân mà hai mắt đẫm lệ, muốn sờ, lại rụt tay lại, luôn miệng nói:
- Ta cũng không muốn, ta cũng không muốn..
Vân Diệp không dám nghe bí mật của hoàng gia, cũng không muốn nghe, bảo với Lý Uyên:
- Thái thượng hoàng, nàng đã chết rồi, hiện không tới âm phủ, mà quanh quẩn ở nhân gian là không đúng, cát bụi trở về với cát bụi, người hãy tiễn nàng đi đầu thai đi, làm người trở lại có gì không tốt, nhất là sinh ra trong thời thịnh thế như này, đó là tạo hóa của nàng.
Lý Thừa Càn nói với Vân Diệp, kỳ thực thái thượng hoàng bị quỷ hồn của một phi tử ám, mỗi đêm đều đòi mạng thái thượng hoàng, chính nguyên nhân đơn giản này làm Lý Uyên không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, phi tử kia sẽ hiện ra trước mắt ông ta.
Loại bệnh này chỉ cần để Lý Uyên nhìn vào bộ dạng phi tử kia là sẽ biến mất, cho nên Vân Diệp bảo họa sư dùng nghệ vẽ lên trên giấy vàng một bức nữ sĩ đồ, chỉ cần đại khái trang sức mang tính đại biểu là đủ lừa gạt, ví dụ như cái trâm phi phượng, ngay Trường Tôn thị cũng tin là thật.
Lý Uyên ổn định lại tâm thần, hỏi Vân Diệp:
- Làm sao tiễn nàng đi, ngươi tiễn nàng đi thay ta, ta đã hủy nàng một lần, không muốn hủy nàng lần nữa.
Vân Diệp cười nói:
- Ai cũng nghĩ cái chết khủng khiếp, nhưng không ai chết rồi quay lại nói cho chúng ta, chúng ta luôn sợ hãi với chuyện mình không hiểu, cái chết chưa chắc là chuyện xấu, nói không chừng là chặng đường mới, khởi đầu mới.
- Thật sao?
Lý Uyên như người chết đuối vớ được cọng cỏ cuối cùng:
- Gia sư nói, chúng ta sống chẳng phải chỉ là nhục thể, mà còn có linh hồn, nhục thể chết rồi, linh hồn đi đâu? Vừa rồi thái thượng hoàng nhìn thấy chính là linh hồn, nàng không có linh trí, chỉ biết dựa vào bản năng không muốn rời khỏi chốn quen thuộc của mình, cho nên chúng ta tiễn nàng đi không tốt sao? Để nàng bắt đầu lại cuộc hành trình mới.
Vân Diệp vừa nói vừa dùng tay búng vào tờ giấy vàng, tức thì có ngọn lửa xanh lam xuất hiện, nuốt chửng tờ giấy.
Lý Uyên thống khổ nhắm mắt lại, tựa hồ tiễn chân phi tử kia.
Lý Uyên mắt đờ đẫn ngồi trên ghế, tay vô thức bóp một quân bài, cho con ngũ bính đó vào lòng, nói với Vân Diệp:
- Bắt đầu đi, ta cần ngủ một giấc ngon, dưỡng đủ tinh thần, nàng trừng phạt ta chưa đủ, ta phải sống thêm vài năm, chịu thêm chút tội mới có thể đi gặp nàng.
Vân Diệp rất muốn bịt tai lại, những lời này có thể không nghe thì không nghe vẫn tốt hơn, mặt Lý Nhị âm u như trời sắp đổ mưa rồi.
- Thái thượng hoàng nói đùa rồi, người đang tuổi đỉnh thịnh, bệ hạ, thái tử đều hiếu thuận, người nên dưỡng thân để nhìn giang sơm gấm vóc nữa chứ. Hiện thái thượng hoàng không còn đáng ngại gì nữa, muốn ngủ thì ngủ đi, nghe nói thái thượng hoàng chưa ăn tối, tiểu tử bảo nhà bếp làm ít canh sen, ăn cho nóng, rồi ngủ một giấc, mai tỉnh lại là một ngày tươi đẹp.
Vân Diệp lấy ở cửa một cái hộp, trong có canh hạt sen cho phi ma tán, bê tới cho Lý Uyên:
- Trong bát canh này vi thần có cho ít dược vật hỗ trợ giấc ngủ, thái thượng hoàng uống vào sẽ ngủ rất nhanh.
Lý Uyên không nói gì, nhận cái bát từ trong tay Vân Diệp, cái bát nhỏ chỉ hai ba thìa đã uống hết, lau miệng, cười với Vân Diệp:
- Không tệ, nấu vừa tới, chỉ là vị thuốc hơi đắng, ảnh hưởng tới mùi vị.
Nói xong dựa vào gối trên giường nhắm mắt lại, chẳng bao lâu tiếng ngày vang lên, hai nội thị hết sức nhẹ nhàng đặt Lý Uyên nằm ngay ngắn, đắp chăn cho ông ta. Lý Nhị vẫy tay, trừ nội thị hầu hạ Lý Uyên ngủ, những người còn lại đều theo Lý Nhị ra ngoài.
Bên ngoài trời rét căm căm, vừa mới từ phòng ấm đi ra, tất cả mọi người bất giác đều rùng mình.
Lý Nhị đứng ở trước lan can bạch ngọc, vố đầu sư tử khắc trên cột, giọng âm u truyền tới:
- Vân Diệp ngươi định cũng dùng trò ma quỷ đó với ta à?
- Phụ hoàng, chuyện đó có gì kỳ quái đâu, chỉ là một tờ giấy lấy gừng vẽ hình người, trên mạt chược, trong rượu có chất kiềm, hai thứ này gặp nhau sẽ biến thành màu đỏ, chỉ là một biến hóa hóa học đơn giản, Vân Diệp chẳng qua biến đổi một ít thôi.
Lý Thái vừa mới ăn nửa con gà của Vân Diệp, cho nên nhảy ra giải thích cho y, sự thực chuyện liên quan tới thần quỷ để nhi tử của ông ta giải thích cho ông ta là tốt nhất.
Lý Thừa Càn lại nói:
- Vân Diệp khi tới có nói, bệnh của hoàng tổ phụ là tâm bệnh, phải cần tâm dược chữa, mạt chược là do hài nhi nhân lúc mọi người phân tâm hoán đổi, Vân Diệp nói trước phải bí mật, nên hài nhi không nói ra, xin phụ hoàng trách tội.
- Bệnh đặc thù phải dùng cách chữa đặc thù, Vân Diệp làm việc không theo khuôn mẫu, ý tưởng diệu kỳ, trẫm chỉ cao hứng, sao có chuyện trách y.
Trường Tôn thị mặt mày vẫn chưa vui:
- Các ngươi không nên nói chuyện này ra, phụ hoàng các ngươi biết nguyên do, cách này không linh nữa.
Lý Nhị cười lớn:
- Diệp tiểu tử, ngươi định dùng cách này khám bệnh cho trẫm à?
Vân Diệp cười lắc đầu, vỗ tay, nội thị bê hộp thức ăn tới, Vân Diệp chỉ hộp thức ăn nói với Lý Nhị:
- Bệ hạ cả đời chinh chiến không nghỉ, như hổ oai muôn dặm, chút trò vặt vãnh đó không mang ra được, với thái thượng hoàng tuổi cao sức yếu, tinh thần hoảng hốt còn dùng được. Nếu dùng với bệ hạ chỉ bị cười cho thôi.
Lý Nhị cười ha hả, vừa rồi ông ta đúng là chuẩn bị để cười nhạo Vân Diệp, một cái trò sơ hở đầy rẫy mà định lừa ông ta? Ông ta thấy bệnh của mình càng nghiêm trọng hơn, khó chữa hơn của phụ hoàng thì càng đắc ý, hoàng đế mà, bị bệnh khó chữa hơn người khác mới là hợp lý.
- Bệ hạ không ngủ được là vì lo cho thái thượng hoàng, bị thái thượng hoàng ảnh hưởng làm loạn tâm tư của mình, kỳ thực chỉ cần trị khỏi bệnh của thái thượng hoàng, bệnh của bệ hạ tự nhiên sẽ lành. Đương nhiên, nếu bệ hạ ăn bát cháo này sẽ ngủ càng thư thái, cho dù có yêu ma quỷ quái này, có hai vị quốc công ở đây, thần quỷ cũng phải sợ.
Lý Nhị kinh ngạc nhìn theo hướng tay Vân Diệp chỉ, chỉ thấy ngoài cửa Thái Cực cung có hai vị đại tướng khôi giáp kín người, tay cầm binh khí. Một người mặc hoàng kim tỏa tử giáp, tay cầm đồng bảo giản, lưng đeo cung, hông gài hộp tên, dưới ánh đèn mỡ trâu chiếu rọi như thiên thần hạ phàm. Một vị khác mặc thiết khải, tay cầm roi thép, lưng đeo sáu cây đoản mâu, mặt còn đeo mặt nạ sắt, chỉ có hai con mắt phát ra hàn ý rờn rợn, đó là ma thần tới từ địa ngục. Loại trang phục này thường chỉ lên chiến trường mới thấy, không ngờ xuất hiện ở cửa tẩm cung của mình.