Tân Nguyệt dẫn Na Mộ Nhật đi bái phỏng các trưởng bối, vừa nói tới trượng phu nhà mình là nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố gượng cười nói không sao cả, trong nhà còn dư chút ít, các trang hộ đều nộp tô rồi, tiết kiệm một chút vẫn sống được.
- Phu quân, thấy vẻ mặt này của thiếp nhưu thế nào?
Tân Nguyệt ngồi trên giường, lấy tóc ngoáy mũi Vân Diệp.
Vân Diệp đang vờ ngủ đành phải mở mắt ra, nhìn cái bộ dạng như chực khóc tới nơi của Tân Nguyệt, véo mũi nàng một cái:
- Lần này hay rồi, cái danh bại gia tử của phu quân nàng xem như thành sự thực, hôm nay Trường Tôn Xung tới thăm ta còn nói trong nhà có đủ sống, nếu không cứ nói một tiếng, hắn sẽ bảo gia đinh đưa tiền tới bất kỳ lúc nào để nhà ta vượt qua khó khăn.
Na Mộ Nhật cười hì hi nằm lên lưng Vân Diệp làm nũng, hôm qua Tân Nguyệt còn đưa nàng tới kho đếm vàng, nàng lén lút lấy một khối, chuẩn bị ra chợ bảo lão kim tượng râu trắng làm cho nàng một cái vòng vàng to, một cái trâm vàng, trâm vàng của Tân Nguyệt có rất nhiều, mình chỉ có hai cái.
Tân Nguyệt yêu tiền như mạng làm gì cho Na Mộ Nhật cơ hội ăn trộm, đoạt lấy vàng từ tay Na Mộ Nhật, đặt lên gia ngắm nghía nửa ngày, sau đó còn đánh mông Na Mộ Nhật mấy cái.
Trẻ con thành thực của thảo nguyên, ăn đòn không biết chạy, chỉ biết đứng đó chịu đòn, quay về cáo trạng với Vân Diệp, kết quả lại bị trận đòn nữa.
Vân Diệp khó khăn lắm mới tìm được hai quả vàng trong rương của mình, cho Na Mộ Nhật, để nàng thoải mái đi làm trang sức mình thích, còn cho mấy viên trân châu, còn cả mấy hòn đá.
Tính Tân Nguyệt là thế, thấy Vân Diệp ăn củ cải cũng cướp lấy cắn một miếng, sau đó nói không ngon. Hiện giờ thấy tiền tài là lập tức đỏ mắt lên, cùng Na Mộ Nhật đánh nhau trên giường, Tân Nguyệt có thai, Na Mộ Nhật không dám tranh, thấy mình chỉ có hai quả vàng, còn thứ khác bị Tân Nguyệt cướp đi hết, cuống lên nắm ống tay áo Vân Diệp khóc nức nở.
Đây không phải là lần đầu, Vân Diệp đành nói với Tân Nguyệt:
- Đá với châu ngọc trong hộp của nàng đã đầy tới mức không chứa nổi, sao còn cướp của một đứa bé.
Na Mộ Nhật mới mười sáu tuổi thôi, tính tình lại ngây thơ, đúng là một đứa bé.
- Đứa bé của chàng ở đây này, với tuổi của chàng không sinh ra được khuê nữ lớn như thế đâu. Vừa là phu quân, vừa là ca ca, rốt cuộc là tính loại nào?
Tân Nguyệt chỉ bụng mình, cười xấu xa với Vân Diệp:
Vân Diệp chịu thua, kéo chăn chum kín đầu, trời lạnh chả muốn làm gì hết.
Trường An đang có tuyết rơi, Nam Chiếu cỏ cây vẫn xanh mươn mướt, Đậu Yến Sơn từ trêu lầu trúc đi xuống, vươn mình thật dài, làm vài động tác hít thở sâu, sau đó lấy từ bên hông ra một quyển sách, đi bộ vòng quanh lầu trúc mỹ lệ, mái tóc dài cứ để xõa trên vai, không búi lên, hắn thích tùy ý như thế, rất thoải mái.
Dậy sớm đọc sách là thói quen của hắn, chỉ là sách ở nơi này quá ít, ví như sách ở trong tay hắn là cuốn sách lịch.
Ngày Quý Tị tháng Ất Mão, thích hợp động thổ, vỡ đất, an táng. Đây là một ngày lành, thế nào cũng phải tìm việc gì đó để làm, nếu không chẳng cần Lý Nhị phái người tới giết mình, bản thân mình cũng dần dần thối rữa.
Dưới lầu trúc của hắn không nuôi lợn, mặt đất sạch sẽ, chỉ có lớp cỏ mịn màng, cỏ mọc không tốt là do nơi này rải quá nhiều bột lưu huỳnh, rắn rết kiến bọ đều không thể sống ở mảnh đất này, cho nên tiểu lâu của Đậu Yến Sơn rất sạch.
Lão quản gia vẫn một lòng trung thành xử lý chuyện lớn nhỏ trong bộ lạc, mỗi ngày phái người vào rừng tìm thức ăn là công việc thường nhật.
Lương thực vĩnh viễn không đủ, nhất là mấy ngày qua, khi Đậu Yến Sơn thấy lão quản gia cật lực gặm thứ xương động vật không biết tên nào đó, liền biết phải đi tìm lương thực rồi.
Vốn định dựa vào người của bộ lạc ra ngoài cướp của một số bộ lạc nhỏ, kiếm về một ít lương thực, ai ngờ ba trăm đại quân mặc giáp mây rầm rộ đánh vào rừng chỉ về chưa tới một trăm người, số còn lại nuôi kiến hết rồi, không có ai xuất quân thảo phạt vào cái lúc mà dã thú trong rừng cũng đói phát điên này, xuất quân chẳng khác gì đối nghịch với rừng.
Đậu Yến Sơn chủ động giảm lương thực của mình xuống một nửa, phần thiếu bù lại bằng lấy măng và sơn dược.
Trong chuồng vẫn còn lợn, nhưng không ai đồng ý cho Đậu Yến Sơn giết lợn, tới ngay cả lão quản gia cũng không đồng ý, lợn chính là lương thực cứu mạng cuối cùng của bộ lạc, hiện giờ rõ ràng còn chưa tới lúc khó khăn nhất.
Bụng của Đậu Yến Sơn đang réo, lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra đói khủng khiếp như thế, mỗi một khớp xương như đang rên siết, tim gan phèo phổi đều kêu gào, nhìn cái gì cũng giống thức ăn.
Hắn không còn nhớ bữa ăn thực sự của mình lần trước là lúc n ào, đêm qua trong mơ đúng là một mình ăn một con lợn quay thật. Là đại thiếu gia thế gia. Đậu Yến Sơn hiện giờ chỉ muốn một cái bánh kẹp thịt, cho dù là loại bánh mà hạ nhân mới ăn cũng được.
Lại lần nữa ghé vào chuồng lợn nhìn đám lợn ủn ỉn phun nước bên trong, một, hai, ba, bốn... Tổng cộng có hai mươi hai con lợn lớn nhỏ, hắn đã sa đọa tới mức mỗi ngày phải đếm một lần rồi.
Nhưng trong chuồng lợn lại có hai mươi ba thứ đen đen đang bò, hắn rất hi vọng cái thứ đen đen cuối cùng tranh thức ăn với lợn kia cũng là lợn.
Khi "nó" ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Đậu Yến Sơn mới phát hiện ra đó không phải là lợn, mà là người, một nữ nhân.
- Tham Qua, hiện giờ trong bộ lạc chỉ có ngươi ngày nào cũng có cái ăn, tuy hơi kém một chút, nhưng còn tốt hơn là không có. Ta sắp chết đói rồi, sao các ngươi lại nghèo như thế, bọn ta chỉ có ba mươi người đã ăn sạch lương thực dự trữ của các ngươi rồi. Quá lười, ngươi không thể nhân lúc lương thực dồi dào, dự trữ một ít à?
Tham Qua nữ vương đứng lên, khóe miệng có nửa đoạn cỏ xanh, thân hình cao lớn vẫn vạm vỡ, nhưng hai cái vú lớn trước ngực hơi quắt queo, chỉ có hông là buộc một cái tấm vải rách, mụ gàm rú nhào về phía Đậu Yến Sơn, nhưng bị một cái xích sắt kéo lại, xích kéo căng rồi, làm mụ nỗ lực thế nào cũng không thể tới gần Đậu Yến Sơn nửa bước.
- Tham Qua, ta biết mỗi bộ lạc các ngươi đều có bảo bối cất giấu, có cái nghe nói đã một nghìn năm, chỉ cần ngươi nói cho ta biết những món đồ bằng vàng đó ở đâu, ta sẽ thả ngươi ra, ngươi vẫn làm nữ vương, ta mang người của ta đi thật xa không quay lại nữa, được không?
Tham Qua thấy không thể tiếp cận Đậu Yến Sơn liền ngồi xuống, lấy trên tảng đá ít cỏ nuôi lợn cho vào miệng nhai, không thèm nhìn Đậu Yến Sơn lấy một cái.
Trò chơi này của hai người đã tiến hành hơn nửa năm, Tham Qua cho dù chịu sự tra tấn tàn khốc nhất cũng không hé răng một lời, hiện vào giai đoạn giằng co lâu dài.
Đậu Yến Sơn thở dài, bản thân không phải không có tiền, nhưng tiền ở cả Trung Nguyên, mình không về được, phải bốn người đi, vừa rời khỏi rừng là bặt vô âm tín.
Bọn họ không bỏ trốn, đó là tử sĩ Đậu gia nuôi dưỡng, vì gia tộc lên núi đao biển lửa cũng không chớp mắt, không có tin tức gì nói lên hoặc họ đã chết, hoặc bị đám người Bách kỵ ti bắt được.
Thế này là bắt ta sống trong rừng cả đời à, Đậu Yến Sơn chưa cảm khái được bao lâu, một trận sương mù dày đặc từ trong sơn cốc bay vào, hắn thống khổ rên lên:
- Lại tới rồi.
Tới mùa đông là sương mù không ngớt, còn tới rất đúng giờ, chỉ cần không thấy ánh mặt trời là sương mù sẽ giáng xuống.
Dính áo không ướt hạnh hoa vũ, ý cảnh thật đẹp, cái thứ sương mù này giống hạnh hoa vũ, dính lên người không làm ướt áo, nhưng hai lạnh thấu xương lại luồn vào.
Chạy ù vào lầu trúc, cái loại nhà đơn sơ chét trét bùn vào khe hở này không ngăn được thứ sương mù không lỗ nào không chui qua kia, đốm lửa trong hố tựa hồ tối lại.
Đậu Yến Sơn kéo chặt áo choàng, run bần bật bên hố lửa, oán hận sâu trong lòng xông lên.
Lý Nhị, ta sẽ giết ngươi, Vân Diệp, ta sẽ bắt ngươi sống với lợn cả đời.