Người đi sạch rồi, để lại hiện trường bừa bộn, Vân Diệp ngáp dài, chuẩn bị về nhà ngủ, ba ngày tới đừng hi vọng y bò ra khỏi giường.
Trên cầu treo Lý Tịnh đứng trong gió, tắm ánh mặt trời, tay còn cầm một tấm da gấu, thấy Vân Diệp đi ra, rũ tấm da gấu, trầm giọng hỏi:
- Tam đệ của ta ở đâu?
Nhìn số tấm da thì là của nhà Trường Tôn gia.
- Không thấy, lần này hai trăm người đi tới chỗ đó, chỉ có một mình Hi Đồng về, ngay cả Điền Tương Tử ác danh khắp nơi cũng chết ở đó, tình cảnh tam đệ của ngài rất đáng lo.
Lý Tịnh quay người đi, đại khái không muốn để Vân Diệp thấy mình bi thương, lại hỏi:
- Điền Tương Tử chết rồi?
- Đương nhiên là chết rồi, nếu không tiểu tử lấy đâu ra xá lợi bán đấu giá, thi thể lão ta không ngờ có thể đốt ra xá lợi, thật là làm người ta kinh ngạc, chẳng lẽ thói đời biến đổi rồi? Có người nói, giết người phóng hỏa lưng đeo vàng, xây cầu sửa đường không còn xác, Vân gia làm quá nhiều việc thiện, cho nên mới luôn có phiền toái mò tới cửa.
- Tiểu tử, đừng lấy lời lẽ mỉa mai lão phu, ngươi chẳng phải kẻ lương thiện, dán cho ngươi cái đuôi, ngươi còn độc ác hơn sói, ngươi tưởng lão phu chưa nhìn rõ con người của ngươi à?
Chẳng thèm nói với loại người đó, Vân Diệp tôn trọng ông ta là một thần tướng, nhưng lời nói của Lý Tịnh không phải lời của thánh, y có phải người lương thiện không? Cứ hỏi trang hộ Vân gia ấy, dù Vân Diệp chẳng cho mình là người lương thiện, y chỉ làm việc bản thân thấy phải làm, bản thân cho là đúng, không trái với lương tâm là được. Lý Tịnh là cái thá gì mà phán xét, xem lại cái bản mặt kẻ nào trước đó vào hùa với người ta hãm hại một tên tiểu tử?
Thôi quên đi, mệt rồi.
Vân Diệp quả nhiên không ra khỏi nhà, không chỉ ba ngày, từ sau buổi đấu giá đó là y ở lỳ trong nhà luôn.
Thích nhất là nằm ở trên võng cảm thụ gió lá cây rụng xuống, hơi lạnh một chút, nhưng không ngừng có lá cây ngô đồng to bằng bàn tay rụng xuống rơi lên người, chẳng bao lâu đã phủ một lớp dày trên người. Một cây ngọc biếc xanh xanh, ngàn lá phất phới trải quanh lòng người, chẳng nhớ ai nói câu đó, chỉ nhớ câu thơ đó làm mình nếm nhiều đau khổ.
Phong Tử Khải chết tiệt, Ngô Đồng Thụ chết tiệt, trước kia vì lấy lòng lão bà yêu thích văn học, cố học thuộc lòng cả bài, sau đó giả vờ là mình viết, đọc cho lão bà nghe.
Kết quả khỏi cần phải nói, bài văn đó quá nổi tiếng, nổi tiếng đến mức lão bà của mình cũng biết, đụng đầu vào tường còn bị trào phúng.
Đem so ra thì Tân Nguyệt tốt hơn nhiều, vác cái bụng to tướng, hí hửng ngồi ở dưới võng của Vân Diệp, thi thoảng đẩy một cái, nhìn trượng phu lắc qua lắc lại trên không trung, lòng không che giấu được niềm vui, Vân Diệp là tất cả niềm vui của nàng.
Chỉ cần là thơ từ miệng Vân Diệp đọc ra, nàng liền cố chấp cho rằng do trượng phu của mình làm, dù là người khác vừa đọc, cũng là do trượng phu mình sáng tác, nếu không tin sẽ bảo Lão Giang xách lưu tinh chùy đi hỏi xem rốt cuộc là do ai sáng tác.
Lý Tịnh cứ truy hỏi tung tích của Hi Đồng, ông ta biết không moi được lời nói thật từ miệng Vân Diệp, đành ra tay từ Hi Đồng.
Chả sao, Hi Đồng đã rửa sạch thân phận, Lý Tịnh muốn đi, vừa vặn giúp mình mang chút lễ vật đi theo, thuận tiện mang về một hai phong thư gì đó.
Lý Nhị nổi trận lôi đình trên triều đường, khiển trách quan viên lúc thiên hạ chưa an định đã không biết tiến thủ, sinh hoạt xa đọa, làm gương, ông ta quyên ra hai con hùng ưng lưu ly, chuẩn bị bán đi mua lương thực, dùng cứu tế phụ nữ trẻ nhỏ ở Hà Bắc.
Trường Tôn thị cũng quyên một vòng tay lưu ly, thái tử quyên một quả cầu lưu ly, Lý Khác cũng góp một món đồ lưu ly, ngay cả Trường Nhạc cũng quyên một món trang sức lưu ly.
Tín hiệu rất rõ ràng, đó là hoàng đế bệ hạ không thích nhìn thấy đồ xa xỉ phẩm lan tràn ở Đại Đường, cho nên những nhà mua đồ lưu ly không muốn quyên ra cũng không được.
Người Hồ rất thích món đồ lưu ly tinh xảo, ai đến bán là mua, toàn mua giá cao.
Nếu như nói năm Trinh Quan thứ năm, các thương cổ mang đi thứ gì đáng giá nhất ở Đại Đường thì chắc chắn thuộc về đồ lưu ly.
Bán hết đồ lưu ly, Lý Nhị phát hiện ra có nhiều tiền quá rồi, liền đem tiền bách quan mua đồ lưu ly của Vân Diệp trả lại cho họ, còn về giao dịch bí mật, ông ta vờ không biết, để cười trộm trong lòng.
Vân Diệp cũng không biết là nên nổi giận hay nên cám ơn, kế hoạch báo thù của mình bị ông ta làm vậy khiến phá sản hoàn toàn, nhưng hậu họa tương lai cũng bị ông ta diệt trong trứng nước.
Ngụy Trưng nhận hối lộ của Vân gia vẫn cứ thiết diện vô tư, tính toán lợi nhuận của Vân gia ở cuộc bán đấu giá, chính xác tới từng xu, nên thuế phải nộp cũng chính xác tới từng xu, không cho Vân gia kiếm thêm chút nào.
Sau buổi bán đấu giá, rất nhiều đại gia phú hào bắt đầu tự giác nộp thuế, chuyện kinh doanh của gia tộc lớn cũng không che giấu nữa, giới nghiêm ban đêm của thành Trường An cũng muộn hơn một canh giờ.
Tiền chất đống ở Vân gia đếm không xuể, Lý Cương nhìn thấy lập tức yêu cầu bắt đầu công trình kỳ hai của thư viện, Triệu Duyên Linh chẳng chút khách khí nộp đơn xin ba nghìn quan, nói là lập thiên văn đồ của mình ở thư viện, để hiển thị trực quan, ông ta chuẩn bị đem sao khảm lên trần nhà hình ô van, lưu lại chứng cứ, xem xem ba ngôi sao tai họa tham lang, phá quân, thất sát có biến hóa gì không, chẳng may có biến hóa thì cảnh báo cho triều đình, chuẩn bị sẵn sàng thiên hạ đại loạn.
Chẳng biết ba ngôi sao kia có liên quan gì tới thế cục thiên hạ, nhưng nhìn bộ mặt dữ tợn thề không đạt được mục đích không thôi của Triệu Duyên Linh, Vân Diệp phê duyệt cho ông ta ba nghìn quan chẳng chút do dự. Ai biết khi ông ta ngắm sao có phát hiện ra cái gì khác không? Nghiên cứu khoa học vốn chẳng khác gì mua vé số.
Nói không chừng khi nghiên cứu độ dài ngắn của đuôi lợn lại phát hiện ra vì sao trâu có bốn cái dạ dày, sự thần kỳ trong đó người thường làm sao hiểu nổi. Đương nhiên, Vân Diệp cũng chả hiểu, chỉ cho rằng một người bụng đầy học vấn đột nhiên không nghiên cứu trà nữa, đổi sang nghiên cứu thiên văn lịch pháp mà mình am hiểu nhất là một loại ví dụ.
Lá ngô đồng tiếp tục rụng xuống, rụng rất nhanh, mới đầu có có ý thơ, nhưng về sau từng tầng từng tầng rơi xuống, ngay cả nhân Tân Nguyệt cũng bị lá cây lấp kín, nàng lấy hai phiến lá lớn che mặt Vân Diệp ném qua một bên, nói:
- Vừa rồi nhìn còn đẹp, giờ cứ như chó đi tè, chẳng còn ý cảnh gì nữa. Diệp Tử, chúng ta về thôi, nếu chằng ngủ sẽ lạnh sinh bệnh đấy.
Vừa mới dứt lời thì Vân Diệp hắt xì hai cái long trời lở đất, nước mắt nước mũi chảy cả ra, vội nhặt một cái lá lau đi, nói với Tân Nguyệt:
- Vì sao ta có một cảm giác nguy hiểm tới gần? Cảm giác này rất không tốt.
Hai phu thê vất vả suy nghĩ rất lâu mà không phát hiện mình sẽ có nguy hiểm gì.
Cuối cùng Tân Nguyệt nói:
- Phu quân bệnh rồi, đấy chính là thương phong, toàn thân phát lạnh run lên là triệu chứng.
Vượng Tài từ ngoài cửa chạy vào, nép mình bên cạnh Vân Diệp không chịu đi, chẳng lẽ nó cũng cảm thụ được nguy hiểm? Không ngừng dùng đầu ủi Vân Diệp, hình như muốn làm gì đó.
Bị Vượng Tài đẩy tới chuồng ngựa, chỉ thấy nó không ngừng hí lên trên xà gỗ, hình như có gì hay muốn chia sẻ với Vân Diệp. Đi vào chuồng ngựa, Vân Diệp liền ôm đầu ngồi xuống đất, cảm giác ý thức của mình sắp sụp đổ rồi, trên cái xà gỗ chuyên môn để cho Vượng Tài mài răng không ngờ mọc ra từng cây mộc nhĩ, nói cách khác Vượng Tài dùng nước bọt của mình trồng ra mộc nhĩ.
Xà nhà mọc linh chi là điềm lành cực lớn, phải báo lên triều đình, Vân Diệp cho rằng chuyện xà nhà mọc nấm đó chỉ nói lên một vấn đề, đó là xà bị mục rồi, nhà sắp sập rồi, nhưng vẫn không ngăn được đám văn nhân nhã sĩ đi phét lác khắp nơi, ca tụng công đức.
Hiện giờ Vượng Tài trồng ra mộc nhĩ, đúng là một chuyện tốt, Tân Nguyệt hôn dài lên mặt Vượng Tài, một tay nâng cái bụng lớn của mình, tay còn lại gãi bụng cho Vượng Tài, vừa gãi vừa nói với Vân Diệp:
- Nhà ta đúng là có phúc, phu quân chớ có nói những lời kiểu đại nạn sắp tới nữa, chàng xem Vượng Tài cũng có thể trồng được loại thuốc bổ thượng phẩm như mộc nhĩ, còn có chuyện gì xấu tới với Vân gia được? ikienthuc.org
Vân Thất chuyên môn chiếu cố cho Vượng Tài chạy thẳng vào hậu viện, kể lại hết sức sống động quá trình thần kỳ Vượng Tài trồng ra điềm lành, tức thì làm Vân phủ náo loạn.
Lão Tiền quỳ xuống đất khóc lớn, tựa hồ đó là vinh diệp ghê gớm lắm, không khóc rống lên không biểu đạt được sự kiêu ngạo của mình.
Lão nãi nãi đến nơi thờ phụng tổ tông Vân gia dập đầu lia lịa, nói đây là tổ tông phù hộ, Vân gia hưng vượng.
Từ từ đường đi ra, chuyện đầu tiên là cảnh cáo Đơn Ưng không được bắt nạt Vượng Tài nữa, nó thích làm gì cứ để nó làm, béo tốt trong mới tốt lành, giảm béo cái gì chứ? Trong trang mới chết một lão béo, chẳng phải sống hơn tám mươi tuổi à? Ai nói gầy là thọ? Gầy thành cái vẻ nghèo đói thì sống lâu à?
Đơn Ưng nhìn thật kỹ cái xà gỗ, xác định không phải Vân Diệp đem từ nơi khác tới lừa hắn, mắt cứ trố ra nhìn Vượng Tài, muốn nhìn xem rốt cuộc nó làm thể nào trồng ra được thứ hàng cao cấp như thế.
Chỉ cần Đơn Ưng xuất hiện, Vượng Tài lập tức nấp ra sau lưng Vân Diệp, về sau phát hiện nấp sau lưng Vân Diệp cũng không an toàn, liền giấu đầu vào sau lưng lão nãi nãi, còn về cái mông to tướng có phơi ra ngoài hay không thì mặc kệ.
Loại điềm lành này phải báo quan, Lam Điền huyện lệnh đích thân tới kiểm tra đất có điềm lành, rồi cùng Vân Diệp trao đổi kỹ lưỡng xem Vượng Tài có khả năng là ngựa thần hay không, sau đó vội vàng về huyện nha, không bao lâu có khoái mã rời Lam Điền huyện, phi nước kiệu về phía Trường An.
Vượng Tài trồng ra mộc nhĩ là sự thật, nhưng Vân Diệp cực lực phủ định khả năng nó là ngựa thần, chẳng may Lý Nhị muốn dùng bộ phận nào đó của ngựa thần làm thuốc thì không cho nổi.
Lý Cương dẫn các tiên sinh của thư viện tới chuồng ngựa hơn một canh giờ rồi, sau đó có mấy vị tiên sinh làm thơ ngay tại chỗ, lắc đầu ngâm nga, chìm đắm trong đó.
Nhìn thấy mấy tấm mộc nhĩ mỡ màng, Vân Diệp định hái một cái nếm thử, kết quả bị nãi nãi gạt tay đang vươn ra đi.
- Cháu ngoan à? Nếu cháu muốn ăn mộc nhĩ thì bảo Vân Thất tới hiệu thuốc mua một ít về là được, đây là điềm lành, không được trà đạp.
Nói xong lại nhìn cái xà gỗ đầy mộc nhĩ, vui mừng khôn xiết.
Mới đến chiều mà Vân gia đã thành cái chợ rồi, Lý Thừa Càn mang thái giám theo đặc biệt xem xét điềm lành, vốn hắn cho rằng Vân Diệp bày trò, tới để xem trò cười.
Nghe kỹ lời giới thiệu của Vân Diệp, lại nghe lão nãi nãi trình bày mới tin Vượng Tài trồng được mộc nhĩ thật, sau khi đi một vòng quanh chuồng ngựa, mặt cứ ngơ ngơ nhìn Vân Diệp.
Trình Giảo Kim tới rồi, xem xong điềm lành thuận miệng nói:
- Thương đội cuối cùng trên thảo nguyên sắp tới Trường An, ả tiểu thiếp Đột Quyết của ngươi cũng tới, mai sẽ đến Trường An, ngươi phái người đi nghênh tiếp một chút, ả lập công lớn, đừng để phòng lớn của ngươi hại, nữ tử như vậy hiếm có lắm đấy.
Vân Diệp lúc này mới biết vì sao mình lại có cảm giác đại họa sắp tới, nha đầu chết tiệt kia chạy tới Trường An mà không nói trước câu nào, đột nhiên tập kích thế này, Vân Diệp không có chút chuẩn bị nào.
Tân Nguyệt mấy tháng nữa sẽ sinh, hiện giờ là lúc cần tâm tình vui vẻ, nếu lúc này mà có sự cố, Vân Diệp cho một mồi lửa thiêu sạch Vân gia.
- Phu quân, sắc mặt chàng khó coi lắm, xảy ra chuyện gì?
Tân Nguyệt từ ngoài trở về, thấy trương phu tựa hồ không vui, liền bỏ đồ may vá trên tay xuống, hỏi:
- Không có gì, chỉ là không thích bọn họ cứ đem ngó nghiêng Vượng Tài suốt, không được yên lòng.
Vân Diệp kiếm cớ đối phó cho qua:
- Phu quân, có chuyện này phải nói với chàng, chàng đừng giận, hôm nay Trình gia bá bá tới, sợ không giấu được nữa rồi, Na Mộ Nhật muội muội bị thiếp gọi về Trường An.
Nữ nhân rất giỏi thay đổi, dù Tân Nguyệt nói là nàng gọi Na Một Nhật về, cũng bảo Vân Diệp đi đón, song vì đi đón Na Mộ Nhật, Vân Diệp an bài cho Tân Nguyệt công việc mà nàng thích làm nhất, đó là đếm tiền.
Hà Thiệu kéo từng xe tiền từ Trường Ab tới nhà, chất đống trong nhà kho, một đống lớn, chẳng đếm, Hà Thiệu giờ đếm tiền đều không đếm từng chuỗi, mà dùng cân lớn cân, cho nên khi trướng phòng Vân gia ghi chép, dùng trọng lượng đế tính toán, làm Ngụy Trưng tới Vân gia tính thu nhập ngán ngẩm.
Nhìn Vân gia nộp mười vạn quan tiền thuế, lại nhìn đống tiền cao như núi của Vân gia, mấy lần ông ta định mở miệng bảo Vân gia nộp thêm chút thuế, dù sao Vân gia kiếm tiền quá dễ, nhưng lời ra tới miệng lại nuốt vào. Không vì gì khác, hiện giờ huân quý khắp Trường An tự động nộp thuế chỉ có một mình Vân gia thôi, sau này mới thêm Hà gia, giờ có lẽ thêm ba nhà Trình, Ngưu, Tần.
Tân Nguyệt ôm cái bụng lớn ngồi trên ghế, nhìn phó dịch đi đi vào vào chuyển tiền như đàn kiến, trên mặt không có một nụ cười nào.
Vàng và bạc đều bị Lão Tiền đưa vào tiền trang rồi, còn lại tiền đồng là Vân gia chuẩn bị cho thư viện.
Tiểu Đông đi theo sau phó dịch đếm từng chuyến từng chuyến một, thuận tiện nhặt từng đồng tiền bị rơi, nó rất quý trọng tiền, dù bị dẫm vào bùn cũng moi ra từng đồng một, rửa sạch sẽ sau đó cất đi, tiền đó tất nhiên là của bản thân, danh nghĩa là nhặt được.
Tân Nguyệt đang ghi sổ, ghi mãi ghi mãi, rồi bực mình ném bút trong tay đi, thở hổn hển nhìn ra cửa.
Vân Diệp đứng trong cái đình cách thành Trường An ba mươi dặm, Na Mộ Nhật hôm nay sẽ tới, thương đội của Trình gia xa xa xuất hiện, Vân Diệp liền lấy dát lạp hãn trong túi bỏ vào lòng. Lần nào Na Mộ Nhật cũng muốn xem, nữ nhân ngốc đó tựa hồ cho rằng, chỉ cần Vân Diệp giữ dáp lạp hãn là sẽ luôn thích mình, chả biết cái ông thần nào nói thế.
Thần trên thảo nguyên nhiều lắm, ngay cả ao nước cũng có thần, nói tóm lại là ngươi cứ ra khỏi lều là thế nào cũng gặp một vị thần, tuy không thấy, nhưng Na Mộ Nhật thành kính tin tưởng, xung quanh nàng toàn thần linh, cho nên nàng ra ao xách nước cũng cầu nguyện, đi lấy cỏ cũng cầu nguyện, đến ngay cả đốt lửa cũng cám ơn thần lửa cho lửa.
Mặc dù Vân Diệp cho nàng cái đánh lửa, nhưng nàng cố chấp cho rằng thần lửa bảo Vân Diệp cho mình, cho nên nàng chưa bao giờ cảm tạ Vân Diệp, chỉ cảm kích thần linh trên trời.
Thoáng cái đã hai năm, không biết nha đầu ngốc nghếch đó hiện giờ thế nào, từng chuyện từng chuyện nhỏ nhặt trên thảo nguyên hiện ra trong đầu, Vân Diệp tay sờ dát lạp hãn, trước mắt hiện ra đôi mắt to ngây ngô, miệng nở nụ cười.