Trận mưa lớn hôm qua đã rửa sạch tất cả mọi mỏi mệt, hộ vệ ba nhà bắt đầu lau chùi khôi giáp, giáp đen xì được lau bóng loáng, chiến mã cũng được tắm sạch sẽ, lông được nha hoàn chu đáo bện thành bím nhỏ, thêm vào toàn bộ trang bị, trông cực kỳ xoa hoa. Hộ vệ thân hình hùng tráng như núi, cưỡi trên chiến mã cao lớn tráng kiện, có thể nói đây là đội ngũ tinh nhuệ xa hoa cực điểm, trang bị tới tận răng. Trên con đường lát đá còn có chỗ bị đọng nước, vó ngựa dẫm vào, nước bắn tứ tung.
Ba mươi dặm đường chớp mắt đã tới, tường thành nguy nga hùng vĩ của Lạc Dương đã thấp thoáng trong tầm mắt, đại kỳ của ba nhà Vân, Trình, Ngưu được giương cao, đội ngũ hơn hai trăm người thong thả đi tới cổng thành.
Chưởng quầy của ba nhà ở Lạc Dương đã đợi ở cổng thành, thấy đội xe xuất hiện vội vàng lên đón, ba người Vân Diệp ngồi trên ngựa, thấy cổng thành canh phòng nghiêm ngặt thì không vui, nói với chưởng quầy:
- Văn điệp nhà chúng ta tới Thiếu Lâm tự dâng hương đã đưa cho thứ sử Lạc Dương, vì sao cổng thành còn canh phòng nghiêm ngặt như thế, coi chúng ta là cướp à?
Thấy chủ nhân nổi giận, chưởng quầy ba nhà vội quỳ xuống, chưởng quầy của Vân gia vội giải thích:
- Hầu gia, văn điệp ba ngày trước đã được đưa tới nha môn thứ sử, Lưu thứ sử cũng nhận lời hôm nay tới nghênh tiếp, ai ngờ chập tội hôm qua có tên phỉ tặc vào từ cửa tây, tay cầm trường đao, chém liền sáu mươi ba người ở phường Hoàn Thọ, giết sạch sẽ một bang phái vô lại ở Lạc Dương, sau đó nghênh ngang rời đi từ cửa đông. Lưu thứ sử đã đem chuyện này báo cho Hầu đại tướng quân đồn trú ở Lạc Dương, nay vẫn ở nha môn đợi tin, cho nên không thể tới được, sai biệt giá Vi Thọ, trưởng sử Đỗ Duyên tới đợi hầu gia, tiểu công gia, tiểu hầu gia.
Nếu đã có quan địa phương Vân Diệp liền xuống ngựa đi tới, Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ theo sau. Hai trung niên sau chưởng quầy Vân gia không đợi Vân Diệp hỏi đã chắp tay thi lễ:
- Hạ quan là Vi Thọ là biệt giá Lạc Dương, ra mắt Vân hầu, Trình giáo úy, Ngưu giáo úy, hôm qua Lạc Dương gặp chuyện làm Vân hầu chê cười rồi, có chỗ nào thất lễ mong được hầu gia lượng thứ.
- Vân Diệp thân là võ hầu, chuyện ở địa phương không liên quan tới ta, bổn hầu chỉ tới Thiếu Lâm tự dâng hương, tất cả những chuyện khác không để ý.
Biết tên này có tâm tư gì, chẳng qua là lo lắng Vân Diệp xen vào chuyện này, khiến chuyện vốn đã có thể áp xuống lại bị khơi lên, văn võ Đại Đường vốn không hòa thuận, chuyện ném đá xuống giếng làm không ít.
Vân Diệp còn mong chuyện này chôn thật sâu dưới đất không được, hành vi của Đơn Ưng làm y giật mình, sáu mươi ba người bị giết trong phút chốc, con mẹ nó sắp phản rồi.
Vi Thọ thấy Vân Diệp không hứng thú xen vào việc này thì mừng rỡ háy mắt với trưởng sử Đỗ Duyên, Đỗ Duyên tươi cười đi tới chắp tay:
- Thường ở nhà được nghe thấy danh tiếng Vân hầu, hôm nay được gặp thật là phúc cả ba đời.
Tên này không dùng lễ nghĩ quan trường, mà dùng lễ ngang bối phận, không biết là con cháu nhà ai. Chưởng quầy Vân gia vội nhắc:
- Hầu gia, Đỗ trưởng sử là cháu ruột của Đỗ tướng, gia nghiệp của nhà ta ở Trường An được trưởng sử chiếu cố rất nhiều.
Vân Diệp cười lớn khoác tay Đỗ Duyên, nói:
- Thì ra là Đỗ huynh, tiểu đệ chỉ được nghe tên, chưa được thấy mặt. Đỗ tướng đang dưỡng bệnh ở Ngọc Sơn, khi tới còn nói với tiểu đệ, nếu có khó khăn gì có thể nhờ Đỗ huynh hỗ trợ, nay ác khách tới nhà, mong Đỗ huynh đừng đuổi khỏi cửa.
Đỗ Duyên nghe Vân Diệp nói tới trưởng bối, lùi lại thi lễ:
- Không biết bệnh gia thúc có đỡ hơn không?
Vân Diệp đứng thẳng người, nghiêm túc đáp:
- Đỗ tướng chỉ có chút bệnh nhẹ, nay có Tôn thần y ra tay hẳn không ngại gì, trước khi tại hạ đi còn thấy Đỗ trướng và Triệu tiên sinh cùng ngồi bè trúc uống trà, khỏe lắm.
Đỗ Duyên nghe Vân Diệp nói thế thì thở phào, Đỗ gia hiện giờ dựa cả vào Đỗ Như Hối, đang định tạ ơn Vân Diệp thì Trình Xử Mặc bực tức nói:
- Nói nhảm nửa ngày rồi, đã hết chưa hả? Người chết của ba nhà đang đợi chuyển vào thành đấy.
Vân Diệp và Đỗ Duyên nhìn nhau cười, Đỗ Duyên làm động tác mời, tay chưa bỏ xuống thì Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ đã lên ngựa vào thành, coi biệt giá, trưởng sử như không tồn tại.
Vân Diệp cười khổ:
- Hai vị đừng trách, hắn ở Trường An cũng vậy đấy, ta không quản thúc nổi.
Vi Thọ là lão hồ ly lăn lộn quan trường bao năm, hỉ nộ không hiện ra mặt, chẳng lạ gì chuyện thất lễ của hai người kia, vẫn cười nói:
- Hạ quan có chuẩn bị tiệc nhỏ ở Xuân Phong Nhất Phẩm lâu, để tẩy trần cho Vân hầu, không biết có được không?
- Lần này ta phụng lệnh tổ mẫu đi tới Thiếu Lâm tự dâng hương, sao dám tiệc tùng, mong biệt giá thứ lỗi.
Vi Thọ sớm dự liệu được kết quả này, không cưỡng ép, cùng Vân Diệp đi bộ vào Lạc Dương.
Lạc Dương quả không thẹn với cái danh hùng thành thiên hạ, tường cao tám trượng ( ~ 24m), chỉ kém hơn Trường An, sông hộ thành phía dưới nước chảy rất siết, rộng tới ba trượng, trên tường thành đủ loại dấu vết đao chém, búa đập lửa đốt, ghi chép lại sự thảm liệt của chiến tranh nơi này.
Vuốt ve những di tích trên tường, Vân Diệp tưởng tượng ra cảnh mười tám lộ phản vương đánh Trường An, tên như châu chấu, mạng như cỏ rác, thi thể không ngừng từ trên tường thành rơi xuống, biến mất ở sông hộ thành.
Thắng lợi dùng thi thể chất lên, Lý Nhị thắng cực hiểm, thi cốt những phản vương kia hẳn đã đem nuôi chó.
"Thành phi bất cao dã, trì phi bất thâm dã, binh cách phi bất kiên lợi dã, mễ túc phi bất đa dã: Ủy nhi khứ chi, thị địa lợi bất như nhân hòa dã. Cố viết: Vực dân bất dĩ phong cương chi giới. Cố quốc bất dĩ sơn khê chi hiểm, uy thiên hạ bất dĩ binh cách chi lợi."
*** Thành không phải không cao, ao không phải không sâu, binh chẳng phải không mạnh, gạo chẳng phải không nhiều. Vẫn vứt bỏ mà chạy, địa lợi không bằng nhân hòa. Nên nói: Giữ dân không thể phân giới hạn đất đai mà được, vững nước không dựa vào cái hiểm của sông núi mà xong, khiến thiên hạ sợ không phải dùng tới cái lợi của bình đao.
Chẳng biết vì sao Vân Diệp lại nhớ tới danh ngôn của Mạnh Tử, bất giác đọc ra, nghe thấy tiếng vỗ tay mới phát hiện Vi Thọ, Đỗ Duyên phụ họa, liền cười nói:
- Lần đầu thấy thành Lạc Dương liền nhớ tới chuyện bệ hạ bách kỵ đại chiến Đâị Kiến Đức, tưởng tưởng bệ hạ oai hùng tung hoành trong vạn quân, đánh đâu thắng đó, dù hùng quan thế này cũng không ngăn được bước chân của bệ hạ.
- Vân hầu bác học đa tài, xem hết bách gia chư tử, không ngờ cũng thông thuộc Mạnh Tử như thế, vừa rồi nhập định ắt có thu hoạch, lão phu hết rồi, ngày ngày làm bạn cùng Lạc Dương mà không có thu hoạch gì, đó mới là tiếc nuối trong đời.
Vi Thọ nói chuyện dí dỏm, đàm thoại với người như thế chẳng phiền muộn. Sau khi chúc hoàng đế vĩ đại vạn thọ vô cương, ba người làm bạn cưỡi ngựa vào thành.
Cho dù có phỉ đồ vừa vào thành giết người, sự phồn hoa của Lạc Dương không giảm đi chút nào, đường xá đông đúc, không có sự cẩn thận như ở Trường An mà thêm vài phần thoải mái, bớt đi vài phần nặng nề, thêm chút hồn nhiên. Hai chợ đông tây không thể giữ nổi khát vọng cầu tài của thương nhân, bọn họ tràn ra khắp nơi, tuy không thể bày hàng, nhưng không cản trở bọn họ đội sọt đội thúng lên đầu chào mời khách, người gánh hàng rong tay cầm trống miệng chào hàng rất hợp điệu, nghe thích tai vô cùng. Cò hồ cơ quyến rũ ôm vò rượu trong lòng háy mắt với người qua lại, mời họ thử mỹ tửu mới nấu của mình.
- Chư vị đúng là quan tài, chỉ nhìn khắp thành phồn hoa thế này là biết chư vị bỏ tâm huyết thế nào, Vân Diệp bội phục.
Cần phải giải quyết hậu quả của Đơn Ưng gấp, nếu không sẽ là ẩn họa, tên khốn đó giết Long Tam đã đành, lại còn diệt sạch cả ổ của người ta, ngươi bảo thứ sử, biệt giá, trưởng sử che giấu ra làm sao.
- Chỉ hận tên phỉ tặc kia quá không coi ai ra gì, giữa ban ngày ban mặt mà máu nhuộm Lạc Dương, đám lão phu đã chuẩn bị dâng tấu thỉnh tội, đợi triều đình giáng tội.
Nói tới đó mặt Vi Thọ lộ vẻ nản lòng, Đỗ Duyên cũng sa sút.
- Bách tính thương vong có nặng không?
Vân Diệp cực kỳ tức giận:
- Cái này thì không, đều là đám ác đồ càn quấy, nhưng quan phủ không có chứng cứ xác đáng, không thể đem bọn chúng ra trừng phạt, ai ngờ bọn chúng chọc vào người không nên chọc, coi như là tự ăn quả đắng. Phỉ tặc đánh xong là trốn xa, thiên hạ lớn như thế bảo bọn ta truy bắt thế nào?
Đỗ Duyên xuất thân đại tộc, không cần kiêng kỵ Vân Diệp, nói lời trong lòng ra.
- Ta còn tưởng bách tính lương thiện vô tội bị giết, chuẩn bị bảo gia tướng truy đuổi, thì ra là mấy tên vô lại, chết thì chết, có gì to tát đâu, bang phái đánh nhau quan phủ sao khống chế được. Thời gian trước Trường An cháy lớn là do đám khốn kiếp này làm, bệ hạ nổi giận nhổ tận gốc Bạch Hổ Minh, không ngờ phát hiện ra nỏ công thành trong sào huyệt của bọn chúng, cho nên chút việc này của mọi người không là gì.
Cho bọn họ một cái lý do đẩy tội, quan viên thời sơ Đường còn chưa học được thông lệ lừa trên gạt dưới, chỗ nào cũng trong như nước, sáng như gương thì Vân gia còn kiếm chác thế chó nào được.
Quả nhiên mắt cả hai sáng lên, đồng thanh hỏi:
- Vân hầu nói thật chứ?
Chuyện này Lý Nhị coi như xỉ nhục, không công bố thiên hạ, người biết không nhiều, ngoại quan ở Lạc Dương còn chưa có tư cách biết.
- Đỗ huynh, chuyện này Đỗ tướng biết rất tường tận, chỉ cần lấy khoái mã hướng Đỗ tướng xác thực là được, có gì khó đâu, chết vài tên lưu manh, trật tự Lạc Dương càng tốt.
Vân Diệp tiếp tục khai sáng đầu óc cho hai quan viên, không biết làm sao bọn họ có thể leo lên nổi chức vị này.
Hai người vái Vân Diệp thật sâu, bố trí xong cho Vân Diệp rồi vội vã rời đi, hẳng tìm Lưu thứ sử thương lượng khả năng đem chuyện này lớn hóa nhỏ, nhỏ biến mất.
Vân Diệp rất tin tưởng vào bọn họ, đó là bản năng của địa phương, mình chỉ đánh thức bản năng nguyên thủy của bọn họ mà thôi, tự họ sẽ dàn xếp chuyện này ổn thỏa, không cần mình tổn hao tâm trí.
Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ, Đơn Ưng ngồi ở Đại Đường đợi Vân Diệp, ai cũng nghiêm mặt, ngay Đơn Ưng cũng mang bộ mặt ảo não, vốn hắn chỉ định giết một mình Long Tam, ai ngờ bắt gặp đám khốn nạn đang ấn mấy đứa bé vào chum, lăn lộn hắc đạo quen, Đơn Ưng sao không biết bọn chúng đang làm người lùn, mấy năm nữa bán cho rạp xiếc, mua vui cho người khác.
Khổ nạn của những đứa bé đó sẽ chẳng ai để ý tới, cho nên nổi thịnh nộ đại khai sát giới, giết sạch đám khốn nạn đó, đập vỡ chum, cứu toàn bộ bọn trẻ ra, phân phát cho chúng tiền bạc, để bọn chúng tự về nhà.
Chính vì nguyên nhân này mà ba người Vân Diệp không trách Đơn Ưng, bọn họ biết nếu mình gặp chuyện ấy còn ra tay tàn ác hơn, hiện lo lắng duy nhất là quan phủ truy xét, nếu dụng tâm, trên đời này không có bí mật nào là mãi mãi.
Trước đó rất lâu, Vân Diệp đã thỉnh giáo Lão Trình, Lão Ngưu về bí mật của võ công, những cường nhân trong truyền thuyết có tồn tại không, có khả năng lấy một địch trăm không?
Đối với câu hỏi này Lão Trình không thèm trả lời, còn Lão Ngưu thì trả lời có thể gọi là hoàn chỉnh, lấy một địch trăm trên chiến trường là có, đến thỏ cũng có khả năng đuổi sói nữa là, dũng khí lên, thì bách kỵ phá vạn địch không phải là hiếm.
Lão Ngưu nói cái gọi là võ công cao thấp chính là xem ai cường tráng hơn, linh hoạt hơn, kỹ xảo thuần thục hơn, đấu khí vượng hơn, ý chí kiên cường hơn, biết dùng sức lực toàn thân đối địch, biết dùng cái giá thấp nhất lấy thu hoạch lớn nhất.
So sức lực thì bất kể thế nào một người cũng không khỏe bằng mười người, nhưng một người tiếp thụ huấn luyện võ thuật nghiêm khắc có thể dễ dàng đánh bại mười người thường, muốn đánh bại mười người cũng được huấn luyện võ thật tương tự, ở tính huống không xét tới đấu chí và ý chí là không thể.
Vân Diệp làm thí nghiệm ở thư viện, trong đám học sinh Lý Bằng Trình là vô địch, Đoạn Mãnh, Lý Khắc đều không phải là đối thủ của hắn, nhưng Đoạn Mãnh liên thủ với Lý Khắc thì Lý Bằng Trình chỉ có nước bị ăn đòn.
Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ sở dĩ tôn kính Đơn Ưng là do đánh nhau, hai người họ liên thủ không phải là đối thủ của Đơn Ưng, hơn nữa với tên võ si như Trình Xử Mặc lại không đi tìm Đơn Ưng kiếm chuyện nữa, có thể thấy lần thất bại đó đả kích lòng người ra sao.
Trên đời này luôn có một số nhân vật khiến người ta phải ngước nhìn, khi Vân Diệp thấy Đơn Ưng một tay nhấc cơn lớn hai trăm cân, vừa cạo lông vừa nói chuyện với mình thì biết Đơn Ưng thực sự là con hùng ưng, Vân Diệp không muốn con hùng ưng này có lúc bay lên chín tầng trời, nên nghĩ mọi biện pháp níu giữ hắn ở mặt đất.
Lão Giang từng nói, lão phu chính là đại đầu binh chuyên chơi ngầm, đó là nguyên nhân vì sao lão phu chuyên luyện tập chùy xích, nếu giao phong chính diện ngay cả Trình thiếu gia lão phu cũng không đánh nổi, nhưng trong loạn quân, hảo thủ như Trình thiếu gia chết dưới chùy xích của lão phu không ít hơn ba người, bí mật tới ngay cả quân công cũng không thể tính được, nếu không bản thân ít nhất cũng phải là một giáo úy, ông ta thấy Đơn Ưng, ngay cả chùy xích cũng không dám tung ra. Lão Giang cho rằng một khi ra tay mà mình còn sống, nhất định là tổ tông bảo hộ.
Thấy ba người trong đại sảnh đều không nói gì, Vân Diệp cười bảo:
- Nếu như không ngoài dự liệu thì chuyện này đến đây là kết thúc, thứ sử Lạc Dương sẽ lấy lý do hắc bang đánh nhau để kết án, cho nên ba ngươi đưng nhăn cái mặt nữa. Văn thư hải bổ ( truy nã) của quan phủ các ngươi đã thấy rồi, trên đó là một tên cự hán đầu báo mắt tròn, cơ bắp cuồn cuộn. Tiểu Ưng, khi ngươi hành sự đều mang mặt nạ Trương Phi à?
Vân Diệp vừa lên tiếng, mặt ba người kia giãn ra, Đơn Ưng cười khổ:
- Chẳng qua ta chỉ bới tóc xù lên xõa xuống mặt, gia sư nói thế có thể làm cho kẻ địch hoảng sợ, ai ngờ còn có hiệu quả này.
Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hồ đều bật cười, Vân Diệp đã nói chuyện này đến đây là chấm dứt thì nhất định sẽ chấm dứt ở đây, mặc dù không biết y làm thế nào, nhưng kết quả sẽ phát triển theo chiều hướng này, không có gì ngoài ý muốn nữa.
Đơn Ưng cao hứng đi tìm tân huynh đệ của hắn, chuẩn bị bái phỏng những cô nhi quả phụ của bộ hạ cũ của phu thân hắn, làm trọn tâm ý của mình, vô sỉ vay của Vân Diệp một nghìn quan, còn mượn luôn cả quản sự của Vân gia, loại chuyện này cần người chuyên nghiệp mới làm nổi, hắn không biết làm.
Vân Diệp, Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ mang theo lễ vật tới nhà Hầu Quân Tập bái phỏng, đây là chuyện Lão Trình, Lão Tần chuyên môn căn dặn, không dám qua loa, theo ý của Vân Diệp thì phải tránh xa mới đúng, tên này tương lai sẽ tạo phản, nhưng lời dặn của Lão Trình với Lão Tần thì y vẫn phải nghe.