Vân Diệp giẫm lên ánh trăng trong hành lang hoàng cung đi ra ngoài, nội thị theo phía sau tiễn y, ánh trăng rất tròn, rất sáng, căn bản không cần đèn lồng để chiếu sáng, cúi đầu giấu mặt trong bóng tối, hình như như vậy trong lòng y sẽ dễ chịu hơn, lại một lần nữa bị lợi dụng, lại một lần nữa bị coi như kẻ ngu, khiến tâm tình y rất sa sút.
Vừa rồi lấy lý do bụng khó chịu từ chối tiếp tục tham gia yến hội, trong ánh mắt khó hiểu của Lý Nhị chạy trối chết, chung quy không thể nói ta chỉ thích thân thể của con gái ông, mà không thích linh hồn của nàng. Nếu như nói ra lời này, phỏng chừng sẽ bị treo phơi khô trên tường thành đến hết năm.
Lý An Lan dùng tài nguyên có trong tay để cầu được một phần lợi ích vì tương lai cho mình, điều này không gì đáng trách, quyền mưu chi đạo chính là như vậy, bản thân Vân Diệp cũng là người trong vòng tròn, hẳn là rõ ràng quy tắc trò chơi, ngươi lợi dụng ta, ta lợi dụng ngươi, lợi dụng tới, lợi dụng đi giống như một lũ ngốc.
So sánh với quyền mưu, y càng thích dùng cảm tình để đạt được mục đích, Lý Cương như vậy, Tôn Tư Mạc như vậy, Lý Thừa Càn như vậy, thậm chí Lý Thái, Lý Khác cũng là như vậy, nếu như nói quyền mưu đơn thuần, hiện tại mình đã sớm bị hai vợ chồng trưởng tôn ép thành xác khô rồi.
Cảm tình có đôi khi là mù quáng, thậm chí là sai lầm, hiện tại bị Lý An Lan dùng cảm tình ràng buộc lên chiến xa của nàng cũng đáng, bị lợi dụng cũng là báo ứng của ông trời, điểm xuất phát của mình vốn không thuần khiết, cho nên có hồi báo như vậy cũng sẽ không khó hiểu.
Một người đứng ở góc tường, là Lý An Lan, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên mặt nàng, trắng đến dọa người. Nội thị không biết trốn đi đâu rồi, Vân Diệp cười nói:
- Đêm dài không muốn ngủ, ta tưởng chỉ có ta ngủ không yên, thì ra công chúa cũng ngủ không được, đợi ta ở đây là định nói chuyện gì với ta? A, còn chưa chúc mừng nàng trở thành vua người Liêu. Nàng có thể yên tâm, Phùng Áng đáp ứng toàn lực ủng hộ nàng, nàng đến đó sẽ có ba nghìn binh giáp nghe hiệu lệnh của nàng.
Lý An Lan mím môi nói:
- Ta biết ngươi không thích ta, lần này bảo Lan Lăng bức ngươi đến góc tường, trong lòng ngươi nhất định rất tức giận, người kiêu ngạo như ngươi sao lại bị một thiếu nữ tử đùa bỡn, toàn là ngươi đùa bỡn người khác, mùi vị không dễ chịu chứ?
Không chuẩn bị nói thêm gì với Lý An Lan, bất kể nói cái gì đều là một loại tổn thương đối với mình, nàng chỉ có một cái xác khiến bản thân không thể tiêu tan, loại cảm giác thất vọng này người khác không thể lý giải được.
Chuẩn bị tránh mặt nàng, Lý An Lan lại bước tới ngăn ở trước mặt y, Vân Diệp lui về phía sau một bước, ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn nàng tới cùng muốn làm gì.
Khí trời rất nóng, Lý An Lan lại khoác áo choàng, cười hì hì nói với Vân Diệp:
- Thế là được rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống, ta khiêu vũ cho ngươi xem, ta nhảy đẹp hơn phụ hoàng và mọi người nhiều. Không vì cái gì khác, chỉ vì một rổ cua ngày hôm nay ngươi đưa tới, thực sự ăn rất ngon, đây là món ăn ngon nhất cả đời này ta được ăn.
- Lúc đó nàng đang ở ngoài điện.
- Núp phía sau màn không chỉ có mình Lan Lăng đâu. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vnNàng trả lời rất dí dỏm, hình như tất cả những thứ ràng buộc nàng đều không thấy.
Áo choàng rơi xuống đất, nàng chỉ mặc một bộ sa y, hạt đậu đỏ trước ngực đều có thể thấy rõ ràng, đi chân trần khiêu vũ trên nền đá xanh. Vòng eo của nàng mềm dẻo, với chân có thể tới vành tai mình, không có trống, không có sa linh, chỉ có gió đêm từ đầu hành lang vẫn thổi qua.
Nàng bắt đầu nhảy Hồ toàn, sa y trắng tinh thướt tha, váy dài rộng bị gió thổi phồng lên, giống như một chú hồ điệp vùng vẫy trong gió, đầu ngón chân xoay tròn trên phiến đá thô cứng, chỉ vài vòng đã có máu tươi chảy ra, để lại những cánh hồng trên nền đá.
Lý An Lan hình như không cảm giác, vẫn liên tục xoay tròn, tiếu ý trên mặt chưa từng tiêu giảm, một cái hồ lô nhỏ từ trong tay nàng bay qua.
Vân Diệp đưa tay tiếp lấy, mở nắp ra ngửi, chính là rượu ngon Vân phủ chính cống, y ngửa cổ uống một ngụm, thật sự rất cần rượu để trấn an một chút tâm linh mê muội của mình. Động tác của Lý An Lan khiến y triệt để mê hoặc, nàng không cần thiết làm những thứ này.
Nhảy Hồ toàn rất tốn sức, nhất là nàng chọn nhảy đoạn kích liệt nhất, càng cố sức hơn. Rốt cuộc nàng nhảy mệt, nhưng Vân Diệp không vỗ tay, Lý An Lan cầm lấy hồ lô trong tay y, uống một ngụm lớn.
Ngồi xuống bên cạnh Vân Diệp, nàng cười nói:
- Ta nhảy đẹp không?
- Rất đẹp, đây là vũ đạo ta thấy đẹp nhất.
Vân Diệp nghiêm túc trả lời.
- Vậy vì sao ngươi không chịu cưới ta, ngươi thích ta, ngay từ đầu ngươi đã thích ta rồi.
Rượu của Vân gia không thích hợp nữ nhân uống.
- Bởi vì ta phát hiện trong lòng nàng có một con mãnh hổ, nói không chừng có một ngày sẽ chạy ra đả thương người, càng sợ nàng làm bị thương nãi nãi, mấy đứa Tiểu Nha, cho dù nàng có quan trọng, ở trong lòng ta vẫn kém hơn họ. Không ai có thể thay thế được bọn, nàng cũng không được.
Vân Diệp nói những lời này như đinh đóng cột, vì thống khoái nhất thời của bản thân mà thương tổn người thân cận nhất của mình, chỉ có kẻ ngu si mới có thể làm chuyện này.
- Ngươi là kẻ nhẫn tâm, không thể đối với ta tốt một chút sao? Từ nhỏ ta đã cô đơn một mình, sợ sét đánh, sợ gió thổi, thanh âm gió thổi qua ngọn cây rất giống quỷ gọi, ta chỉ có trốn ở trong thảm cầu khẩn quỷ bên ngoài đừng tìm tới ta, sét đánh ta chạy lung tung trong phòng, bởi vì ta không nơi nào để đi, cha ta đang tiếp khách, mẹ ta đang hầu hạ, họ không có thời gian lo cho ta.
- Sau đó ta đánh bạo đứng bên ngoài phòng, dù sao thì không ai thương yêu, không bằng bị quỷ bắt đi cho xong, ta khóc đẩy cửa ra, ngoài cửa mưa to gió lớn, làm ướt hết áo ta, một tiếng sấm rất to nổ vang trên đầu ta, ta sợ đến bất tỉnh đi, rồi được người hầu phát hiện đưa về phòng, bị sốt hết ba ngày.
- Sau khi tỉnh lại, ta không còn sợ gió thổi, sét đánh nữa. Ngươi nói có thần kỳ không, từ lúc đó, ta chỉ biết, thứ ta muốn nhất định phải bản thân đi tranh thủ, bởi vì không có ai sẽ đem thứ tốt đưa không cho ta, ngươi là người đem cho ta thứ tốt, ta không muốn ngươi hận ta.
- Nàng thì thầm kể bên tai Vân Diệp, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng rót vài lỗ tai y, rất ngứa, thân thể mềm mại tựa lên người Vân Diệp, khiến y ý loạn thần mê.
Rượu bốc lên, trong mắt dần có tơ máu, Vân Diệp đang cố gắng khắc chế dục niệm của bản thân giống như thủy triều, sa y cởi ra, thân thể lạnh lẽo của Lý An Lan tiến sát vào trong lòng y...
Ánh trăng hình như cũng không muốn thấy cảnh này, xấu hổ trốn vào trong đám mây, trong thiên địa tối om, chỉ có tiếng thở dốc tràn ngập hành lang, không biết qua bao lâu tiếng thở dốc ngừng lại. Vân Diệp cũng khôi phục thần trí, không đẩy ra Lý An Lan nằm úp sấp trên mình, chỉ nhìn hồ lô rượu bên cạnh cười khổ.
Trách nhiệm nam nhân nên có thì vẫn phải có, xoa mặt Lý An Lan, trên mặt nàng toàn là nước mắt, Vân Diệp thở dài nói với nàng:
- Nàng tội gì phải vậy, sắp đến Lĩnh Nam xa xôi rồi, đến lúc đó tìm một người mình thích sống hết đời không tốt sao, không nên hủy diệt niềm kiêu ngạo cuối cùng của nàng.
- Ta hạ dược, ngươi không trách ta chứ?
- Ta là nam nhân, không phải là nữ nhân oán trời trách đất, loại chuyện này bất kể nói thế nào đều là nàng có hại, nàng đánh đổi quá lớn, dùng cả đời mình để đổi lấy một tương lai không rõ, không đáng đâu.