Mặt trời chiếu lên mặt, trời đất đều biến thành màu đỏ, Tân Nguyệt không muốn tỉnh lại, trong mơ nàng còn chưa bổ xung hết tình sử của mình, mới mơ tới năm mười hai tuổi đọc sách, tên tiểu tử xấu kia đem sâu đặt lên đầu mình, làm mình sợ hãi khóc toáng lên, bị phụ thân nghiêm khắc đánh mông, mình ghé vào khe cửa nhìn trộm.
Nam nhân tên Lương Sơn Bà thật là ngốc, còn nữ tử tên Chúc Anh Đài chết thật khổ, học với nhau ba năm mà lại không nhận ra Chúc Anh Đài là nữ tử, nếu như mình đóng giả nam tử, không biết Diệp ca nhi có nhận ra không?
Đáp án là chắc chắn, huynh ấy nhất định sẽ nhận ra, Tân Nguyệt vén chăn lên, cúi đầu nhìn ngực mình, hai đồi ngực vun tròn đẩy yếm lót lên thật cao, dùng vải quấn ngực huynh ấy cũng nhận ra ngay thôi, cặp mắt đáng ghét của huynh ấy cứ hay nhìn chỗ này của mình, còn đôi tay kia nữa.
Vừa nghĩ tới hai bàn tay hư hỏng của Vân Diệp, Tân Nguyệt mặt đỏ bừng, ấn tay lên trên không để tim mình đập quá nhanh.
Tiểu Thu đã vào ba lần rồi, tiểu thư còn đang ngủ, không nỡ quấy rầy, nó biết hôm qua tiểu thư ngủ muộn lắm, hôm nay là một ngày vất vả, muốn để tiểu thư ngủ thêm một chút, có điều thấy tiểu thư vùi đầu vào trong chăn, là biết tiểu thư dậy rồi.
- Tiểu thư à, bà bà tốt số đã tới, đang đợi chải tóc cho tiểu thư đấy, không được ngủ nữa đâu.
Nó ngồi xuống giường lay tiểu thư nhà mình, Tân Nguyệt bực tức đá trong chăn hai cái rồi đành ngồi dậy, mái tóc dài buông ở đầu vài, dụi đôi mắt lèm nhèm, yếm lót xộc xệch, để lộ ra nửa bầu ngực, làm Tiểu Thu nhìn ngây ngẩn, tiểu thư đẹp quá, nhất là ngực tròn tròn đầy đặn như hai cái mằn thàu, chẳng biết bao giờ ngực mình mới được như thế.
Trừng mắt lên nhìn Tiểu Thu, kéo vạt áo lại, đặt con thỏ bông cực lớn bên cạnh về chỗ, con thỏ này Vân Diệp tặng sinh nhật nàng, là bảo bối của nàng, lại nhìn kẹp tóc trong tay vẫn còn nguyên, lúc này mới ngồi dậy, tới thùng nước Tiểu Thu chuẩn bị sẵn để tắm, chuẩn bị đón ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Tân gia rất náo nhiệt, phụ mẫu không có ở đây, chỉ có đại ca từ Thục xa xôi ngàn dặm tới, vì cõng Tân Nguyệt ra khỏi cửa giao cho Vân Diệp, mấy hôm nay không thấy bóng dáng đâu, chắc lại trốn trong thư viện xem xương rồng, xem đã ba ngày rồi, còn cùng Ngụy vương điện hạ lên núi, nghe đâu ném một con trâu xuống, không biết con trâu tội nghiệp đó còn sống không. Toàn là kẻ điên, mới tới thư viện có vài ngày đã quen một đám đầu trâu mặt ngựa, không ở nhà với gia gia.
Vừa lẩm bẩm vừa đi xuống lầu, một lão bà bà mặt mày hiền từ ngồi trong tiểu sảnh, thấy Tân Nguyệt đi ra cười càng tươi: Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Cô bé xinh đẹp quá, lão thân gặp hầu gia của Vân gia rồi, đúng là mối nhân duyên tốt.
Tân Nguyệt bị một đám phụ nhân lắm chuyện vây lấy, tới chỗ tắm rửa bọn họ cũng không có ý rời đi, lấy từng nắm cánh hoa rải vào trong thùng nước, người lấy cả bình nước hoa đỏ vào trong một nửa, phần còn lại đương nhiên giấu vào tay áo để bản thân dùng.
Tiểu Thu không xen vào được, lão bà bà bắt đầu cởi y phục của Tân Nguyệt, còn dùng trâm đâm vào cánh tay của Tân Nguyệt một cái, nàng thét lên bắt đầu chuyến hành trình tân hôn của mình.
Tân Nguyệt chỉ bị đâm một cái, còn Vân Diệp chỉ muốn lao qua cửa sổ bỏ trốn, một đám phụ nhân vây kín lấy y, cởi sạch quần áo của y chỉ còn cái quần cộc, ấn vào thùng nước cởi bùi tóc của y bắt đầu tắm gội, quá đáng hơn nữa lấy gai tung bách đâm y, giống cảnh ngược đãi trong phim cấp ba.
Lão nãi nãi chống gậy cười tủm tỉm nhìn tôn nhi chịu tội, Trình Xử Mặc ghé vào cửa xem qua trình chuẩn bị để hai tháng nữa thành thân, mặt mày kinh hãi, Ngưu Kiến Hổ là người từng trải, bộ dạng thản nhiên, hắn dĩ nhiên phải chịu tội này rồi.
Nếu chẳng phải Vân Diệp làm quần lót thì bây giờ nói không chừng đã trần như nhộng, lão bà bà tóc trắng miệng chẳng còn mấy cái răng, nhưng ra tay rất chuẩn xác, Vân Diệp biết lưng mình nhất định rất thảm, một hồi hết đâm lại quất này, đừng nói là xui xẻo, đến ngay cả phúc cũng mất sạch rồi.
Ngược đãi xong, đám phụ nhân thỏa mãn rời đi, Trình Xử Mặc ngồi bên thùng nước thương hại nhìn Vân Diệp hấp hối, ngưu Kiến Hổ nhé cho y một bầu rượu, để y uống vào lấy can đảm, khích lệ:
- Cắn răng qua ngày hôm nay đi, cuộc sắp tốt đẹp sẽ tới.
Vân Diệp như cái tượng gỗ, mặc cho đám phụ nhân hưng phấn quá độ muốn làm gì thì làm, không biết vì sao phải mặc quan phục, còn là bộ lên triều, bộ y phục này rất phiền, tới tám tầng, hôm qua còn cười trang hộ mặc áo mùa đông, hôm nay tới mình bị mặc kín mít, gió cũng không lọt qua được, Quan Trung tháng tư âm lịch, tháng năm dương lịch, bị gọi là như đổ lửa cũng không phải quá, mặc y phục này, không chết ngộp mới lạ.
Cưới lão bà là chuyện chịu tội, nhất là thời cổ đại, lần trước cưới lão bà tây phục ca vát trông ngu lắm rồi, lần này mặc Đường phục chinh tông lại càng ngu.
Nào, trước tiên mặc y phục vào, rồi mặc tiết khố, à, sai rồi, trước tiên đi tất, giây buộc ở đùi, đai lưng buộc xong, chậc chậc, thiếu niên mặc phi bào đúng tuấn tú, nào giống lão già nhà mình, mặc vào cũng giống con cua, đúng thế, câu này là do Trình phu nhân nói đấy, bà lấy thân phận thẩm thẩm của Vân Diệp nói câu đó, nhưng Vân Diệp nhìn thế nào cũng thấy bà đang kiếm kinh nghiệm trên người mình, để chuẩn bị thành thân cho thằng con ngốc của mình.
Hộ tâm kính? Ta đi thành thân, có lên chiến trường đầu mà mang thứ này? Cái gì? Nhà võ hầu đều như thế, đó là lễ nghi, bên hông buộc bốn hay là năm cái ngọc bội nhỉ, cổ đeo hai vòng ngọc, đầu buộc một cái vòng ngọc nữa, Vân Diệp thấy mình sắp mở hiệu bán ngọc được rồi.
Bảo đao nặng hơn năm cân đeo lên, đầu lại bị chụp thêm mũ tử kim quan, nếu cắm lông gà vào thì thành Lữ Bố Lữ Phụng Tiên rồi. Bái tổ tiên xong, Ngưu thẩm phát hiện một thiếu xót.
Không ngờ chưa đánh phấn, sao được chứ, đám phụ nhân đồng loạt vỗ trán, cùng nhau kéo Vân Diệp về, bỏ mũ ra, rửa mặt, trong cung thưởng cho một đóa hoa quyên, cực lớn, chuẩn bị cắm lên đầu.
Vân Diệp liều chết chống cự, đám phụ nhân đành bôi lớp phấn mỏng, bông hoa kia không trốn được rồi, cắm bên tử kim quan, còn to hơn đầu.
Từ sáng tới khuya không được uống một ngụm ngước, không được ăn một miếng cơm bị nãi nãi, thẩm thẩm, cô cô, tỷ tỷ đuổi y đón dâu, trên ngựa bên cạnh là Trình Xử Mặc toàn thân áo xanh, mặc trắng như quỷ, một bông hoa to như chậu máu cắm trên đầu, mặt đờ đẫn, xem ra dùng hắn đối phó với đám phụ nhân bên nhà tân nương không đáng tin lắm.
Còn may Trường Tôn Xung từ Lũng Hữu trở về đáng tin hơn nhiều, tuy nói trông cũng không giống con người, một đóa hoa che quá nửa cái mặt, nhưng nhìn vẻ đắc của hắn, hình như rất thích cảm giác được muôn người chú ý.
- Trùng Tử, lát nữa dựa vào ngươi đấy, Xử Mặc bị phế rồi.
Vân Diệp lo lắng nói:
*** Chữ Xung với Trùng ( con sâu) đồng âm.
- Lát nữa hắn phụ trách ăn đòn là được, việc khác giao cho ca ca làm.
Trường Tôn Xung rất tự tin:
- Ăn đòn, ai đánh chúng ta?
Chẳng lẽ là nhà nữ thấy ba tên quỷ quái tới nhà, chuẩn bị đánh quỷ?
- Ừ, ăn đòn, còn là loạn côn.
Vân Diệp tưởng ra khỏi nhà là thoát rồi, không ngờ tới nhà gái còn tai họa đang đợi.