Ai ngờ Tiểu Linh Đang không bảo Vân Diệp nói lung tung như trước kia, mà ngoác miệng khóc luôn.
Nữ nhân khóc thì rất ngu tới giờ vẫn không biết dỗ nữ nhân thế nào, đành lấy bí kỹ độc môn của Vân gia:
- Đừng khóc, nói cho ta biết ai bắt nạt ngươi, ta đánh gãy chân hắn.
- Chính là tên thổ vương Lĩnh Nam tên Mông Tra ức hiếp nô tỳ, hắn muốn cưới công chúa, nô tỳ không muốn đi Lĩnh Nam, nghe nói bọn họ thích ăn thịt người.
Không nghĩ Tiểu Linh Đang nói ra, nhưng bây giờ đi đánh gãy chân khách của Lý Nhị, chẳng biết Lý Nhị có quay sang đánh gãy chân ta không?
- Tiểu Linh Đang à, nếu ngươi không muốn đi Lĩnh Nam thì dễ thôi, ta tới chỗ Mông Tra xin ngươi là được, thể diện này hắn phải cho, nếu không ta cướp ngươi đi. Cùng lắm phạt ít tiền thôi.
Vân Diệp nói thật, chuyện tặng tỳ thiếp giữa hào môn với nhau là bình thường, hiện Vân Diệp đang được thời được thế, hẳn một tên thổ vương nhỏ bé không dám ý kiến gì, dù cướp người cũng chỉ phạt ít tiền, Vân Diệp chẳng lo, hoàng hậu nương nương đang nợ ân tình của mình, cướp một người chẳng là cái gì.
Tiểu Linh Đang sùng bái nhìn Vân Diệp, mắt sắp lấp lánh sao rồi, nắm lấy tay Vân Diệp lắc lấy lắc để:
- Vậy công tử có thể thuận tiện cướp luôn công chúa được không, công chúa cũng không muốn đi Lĩnh Nam.
Nó không nhắc tới Lý An Lan còn được, vừa nhắc tới là Vân Diệp nổi khùng:
- Đừng nói tới nữ nhân ngu xuẩn đó, còn tự mình chạy tới nói với bệ hạ muốn gả đi xa, lời bất trung bất hiếu đó ai nghe thấy chẳng giận, tự làm tự chịu, đáng đời, còn kéo người khác chịu tội cùng mình, ích kỷ. Ngươi đừng quản nữa, giờ ta đi tìm tên thổ vương đòi ngươi, sau này ngươi sống cho tốt ở Vân gia, muốn làm gì làm nấy, nếu hắn không dám cho, ta đánh gẫy chân hắn.
Vân Diệp xoay người đi luôn, Tiểu Linh Đang kéo tay không cho đi, khóc nói:
- Công tử không cứu công chúa ra thì nô tỳ không đi nữa, nô tỳ cùng công chúa tới Lĩnh Nam, nếu không công chúa một mình sẽ cô đơn lắm, nô tỳ biết công tử thích công chúa, công tử sẽ giúp mà.
Vân Diệp dừng lại, lấy khăn tay lau nước mắt cho Tiểu Linh Đang, nghiêm mặt nói với nó:
- Linh Đang, trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có thù hận không lý do. Tình cảm của ta với công chúa, ngươi không hiểu đâu, hơn nữa công chúa là người trưởng thành, nàng ta phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, từ cái ngày nàng ta giận dỗi với bệ hạ đã định sẵn cả đời nàng ta không hạnh phúc, nàng ta không bỏ ra tình cảm cho người khác, sao mong người khác có tình cảm với mình? Cho dù bệ hạ có sai, đó là phụ thân nàng, đứng dưới đại nghĩa, nàng ta là hạng bất trung bất hiếu, đừng quên bệ hạ không chỉ là phụ thân của nàng ta, mà còn là quân vương của nàng ta. Cái tính ương ngạnh của nàng ta chỉ làm chuyện ngày càng tệ, cuối cùng ra như bây giờ, chuyện tới mức không cứu vãn được ít nhất có tám phân do lỗi của nàng ta.
Tiểu Linh Đang chỉ khóc thút thít, không nói gì cả, cũng không buông tay Vân Diệp ra, Vân Diệp là hi vọng cuối cùng của nó, nó không muốn tử bỏ, Lĩnh Nam với nó mà nói quá xa xôi, quá xa lạ, nó sợ lắm, chỉ nắm lấy tay Vân Diệp mới có chút cảm giác an toàn.
- Công chúa muốn gặp công tử, công chúa nói, công tử không tới sẽ hối hận cả đời.
Tiểu Linh Đang ngừng khóc, nói ra mục đích của mình:
Nhìn mặt Tiểu Linh Đang đẫm nước mắt, Vân Diệp gật đầu, là bằng hữu gặp mặt một lần trước khi nàng đi xa cũng hợp tình hợp lý.
Trên tiểu lâu, Lý An Lan đang chăm chút trang điểm, nàng không thích ăn mặc diêm dúa, ở hoàng cung xưa nay nàng không trang điểm, hôm nay nàng tới chỗ mẫu thân kiếm đủ thứ son phấn, chuyên môn chọn son môi đỏ thắm, mẫu thân nói nàng trang điểm rất đẹp, y phục cũng lấy từ chỗ mẫu thân, nàng chỉ mặc một cái yếm ngực, ngoài khoác một cái áo lụa mỏng, tôn lên bầu ngực thanh xuân thiếu nữ, mái tóc vấn cao kiểu quý phụ, tươi trẻ quyến rũ kết hợp cao sang hoa quý làm Lý An Lan đẹp hơn thường ngày gấp bội.
Vân Diệp sẽ tới, nàng khẳng định, mình trang điểm tỉ mỉ cho cái cơ thể này, hẳn y rất hài lòng, hiện giờ Lý An Lan không còn chút ảo tưởng nào về tình yêu thuần túy nữa, kịch mãi mãi chỉ là kịch, mỹ nhân mang theo hoa không nhất định gặp được công tử nho nhã, nói không chừng chỉ gặp ác ôn. Vân Diệp không thích mình, y chỉ quan tâm tới cơ thể này, mình thực sự rất giống nữ tử được y gọi là lão bà sao.
Cầu thang có tiếng bước chân, mỗi bước đều rất vững vàng, đó là bước chân của Vân Diệp, bước chân của thái tử hơi gấp gáp, bước chân của Tiểu Linh Đang thì rối loạn, nàng dùng hai tay nâng ngực, để nó trông càng nảy nở hơn, mẫu thân luôn nói ngực nàng đẹp nhất, hôm nay phải dùng tới nó rồi.
Đột nhiên thấy Lý An Lan trang điểm lộng lẫy, Vân Diệp thất thần, ngũ quan như họa, đúng là như từ tranh vẽ ra vậy, hàng mi được nàng vẽ thành hai con sâu đen nhánh, phấn trên mặt cũng xoa không đều, quá đáng nhất là cái miệng, ở chính giữa bờ môi đỏ như máu còn chấm thêm một cái chấm đỏ, muốn trang điểm thành người Nhật Bản à.
Lão bà rất ít khi trang điểm, dù trang điểm cũng chỉ bôi ít son nhạt, giờ khuôn mặt này bị chà đạp tháy bộ dạng của quỷ, Vân Diệp tức tới toàn thân run rẩy, nữ nhân này chẳng những không có đầu óc, ngay óc thẩm mỹ cũng có vấn đề.
Lấy khăn tay nhúng vào chậu nước, đi tới trước mặt Lý An Lan lau toàn bộ son phấn đi, lau tới ba lần khuôn mặt của lão bà mới lộ ra, Vân Diệp thở phào, ký ức vừa rồi y chỉ muốn quên hết.
- Ta đẹp không?
Lý An Lan không ngăn cản hành vi vô lễ của Vân Diệp, mặc y làm gì thì làm:
- Hiện giờ rất đẹp, vừa rồi trông như ma, về sau không được phép làm thế.
Vân Diệp nói ôn hòa hơn, Lý An Lan không ngờ lại vứt bỏ tôn nghiêm, muốn dùng mỹ sắc quyến rũ mình, nàng ta đúng là tới mức cùng đường rồi, nếu không đã chẳng làm thế.
Lý An Lan gật đầu:
- Xem ra đúng là ta không biết trang điểm, đây là lần đầu tiên ta trang điểm, khiến ngươi chê cười rồi, sau này không làm thế nữa.
- Nàng học được cách chiều lòng người khác từ bao giờ thế, sao trước kia ta không phát hiện ra.
- Trước kia ta cho rằng, chỉ cần đủ kiên cường thì không chuyện gì không xử lý được, không ngờ gặp chuyện rồi mới phát hiện mình căn bản không thể nắm được vận mệnh của bản thân, một ý chí của phụ hoàng đã đẩy ta xuống vực sâu muôn trượng, muốn gả ta cho dã nhân Lĩnh Nam. Vân Diệp, ta biết ngươi không yêu ta, mà là cơ thể này, ta giống nàng ta lắm phải không?
Vân Diệp thất kinh, không ngờ bị nữ nhân này nhìn thấu, tâm tư thật tinh tế, nếu bị phát hiện thì không cần phủ nhận nữa, nếu không sẽ bị nàng ta coi thường, lòng tự tôn của Vân Diệp cũng không cho phép y lùi bước trước mặt Lý An Lan.
Y nheo mắt lại:
- Giống lắm, ngay cả nốt ruồi ở ngực cũng y hệt.
Mặt Lý An Lan ửng hồng, nhưng nàng mặc kệ vạt áo mở rộng, còn ưỡn ngực lên hỏi:
- Ngươi rõ cơ thể đó thế à? Ngay cả chỗ riêng tư cũng đã thấy.
- Nàng ấy từng là thê tử của ta.
Đối diện với cơ thể này, Vân Diệp thấy không cần né tránh, ánh mắt chiếu vào non nửa bầu ngực nõn nà của Lý An Lan lộ ngoài chiếc yếm.
Lý An Lan đứng dậy, với một tư thế nàng cho là ưu nhã nhất, còn nhoẻn miệng nở nụ cười nàng cho là quyến rũ nhất, tay kéo bên hông một cái, y phục toàn thân trượt xuống, gấm vóc rất trơn, Lý An Lan không mặc cả tiết khố, cứ vậy trần truồng đứng trước mặt Vân Diệp.
Vân Diệp giật mình lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngồi xuống bên bàn, biểu hiện của y khiến Lý An Lan rất hài lòng kiêu ngạo, tầm mắt của y không rời khỏi cơ thể đó, đó là cơ thể thiếu nữ càng trẻ trung khỏe khoắn hơn vợ y, đầy sức sống, làn da sáng như ngà voi, đôi chân thẳng tắp, bầu ngực cao vút, hai núm vú đỏ tươi non nớt, giống như hai viên hồng bảo ngọc, ngạo nghễ nhô lên giữa vầng hồng ngọc nhàn nhạt, ánh mắt y dần dần kéo xuống dưới, đi qua chiếc bụng nhỏ không có chút thịt dư nào, y nhìn rất chăm chú, ánh mắt đó như bàn tay mơn man từng tấc da thịt của nàng, hai tai Lý An Lan nóng ran, nàng cắn môi kiềm chế không đưa tay che đi khi ánh mắt Vân Diệp dừng ở vòng eo thon nhỏ của nàng, nhưng mắt thì nhìn còn đầu óc thì kéo Vân Diệp về quá khứ.
- Chồng ơi, bụng em có thịt thừa rồi phải không?
- Không có, đừng nghe đám bạn em nói lung tung, họ ghen tị đấy.
- Chồng ơi, sinh con xong bụng sẽ có vết hằn, phải làm sao đây.
- Có sao đâu, đó là huy chương công trạng mà, sinh một đứa con trai béo múp, Vân gia cảm kích em cả đời ấy chứ.
- Em sắp biến thành thùng phi rồi, anh mau nghĩ cách đi, nếu không sao em dám ra đường.
- Có phải để người khác nhìn đâu, anh thấy đẹp lắm, béo là vì không hoạt động đủ, chúng ta hoạt động một chút nào...
Trên đời này nhìn cơ thể nữ nhân trần truồng mà khóc đoán chừng chỉ có thái giám và Vân Diệp thôi, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, vượt qua môi, chảy tới cằm, Vân Diệp nhìn rất tham lam, nhưng không có chút dâm tiện nào, chỉ muốn ghi nhớ cơ thể này vào tận đáy lòng.
Lý An Lan tâm trạng thay đổi liên tục, hiện nàng rất đố kỵ cũng rất tức giận, Vân Diệp nhìn cơ thể nàng, nhưng lại khóc vì người khác, biết rõ nguyên nhân, nhưng lòng đố kỵ của nữ nhân khiến nàng mày liễu dựng ngược, nhặt áo ngoài từ dưới đất lên, mặc vào cho mình, che thật kín, không để lộ ra chút nào nữa.
- Ta còn chưa nhìn đủ, sao nàng đã mặc vào?
Vân Diệp ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Lý An Lan:
Lý An Lan rít lên: Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Vô sỉ.
Nàng hoàn toàn quên vừa rồi tự mình cởi y phục.
Vân Diệp chìm đắm trong hồi ức chưa thoát ra, đâu có thời gian để ý tới Lý An Lan có cao hứng hay không, một năm qua người thân xuất hiện trong mơ ngày một ít, nhiều lần trước khi ngủ Vân Diệp cầu khẩn, mong họ xuất hiện trong mơ của mình, để ôn lại chuyện ngọt ngào trước kia.
Không biết chuyện của Vân Diệp như thế nào, nhưng nàng cảm thụ được nỗi đau của y, Lý An Lan cũng hơi mủi lòng, đứng dậy rót cho Vân Diệp một cốc nước, ngồi xuống bên cạnh y, ngây ra nhìn cây xanh ngoài cửa sổ:
- Cơ thể này dù ngươi muốn nhìn cũng không được nhìn mấy ngày nữa, ta sắp bị gả tới Lĩnh Nam rồi, sắp tới ổ dã nhân rồi, nhân lúc cơ thể này chưa bị vấy bẩn, ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Mấy ngày nữa cơ thể này là của con khỉ đen kia, cho hắn nhìn, không bằng cho người biết thương tiếc như người nhìn.
Nói rồi lại định cởi y phục ra.
Vân Diệp giữ tay nàng lại, chỉnh lại vạt áo cho Lý An Lan, dù đụng vào chỗ mẫn cảm trên ngực nàng vẫn tự nhiên như không, đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa quay đầu lại nói:
- Nếu như nàng cam tâm tình nguyện gả cho người khác thì ta không thể nói gì, nhưng con khỉ đen kia không ngờ muốn đụng chạm vào nàng, hắn chán sống rồi, ta nghĩ, nàng không ngại làm quả phụ chứ?
- Nếu như ngươi không muốn cưới ta, ta không ngại làm quả phụ, dù tới Lĩnh Nam làm quả phụ cũng được.
Lý An Lan cười tủm tỉm nói:
Khép cửa lại, Vân Diệp vuốt mũi Tiểu Linh Đang, bảo nó:
- Lần sau nhìn trộm nhớ ấn tóc xuống, hai cái chỏm tóc tròn này ngay cả kẻ mù cũng nhìn thấy. Giờ yên tâm chưa? Dù các ngươi có đi Lĩnh Nam cũng là các ngươi ăn thịt kẻ khác, không phải kẻ khác ăn thịt các ngươi.
Tiểu Linh Đang nhìn theo bóng dáng Vân Diệp đi xa, vội vàng vào phòng, chỉ thấy công chúa đang nghiên cứu son phấn mà thường ngày nàng ghét nhất, thấy Tiểu Linh Đang đi vào, liền hỏi:
- Ngươi nói xem tại sao ta không dùng nổi mấy thứ này?
- Công chúa cởi hết y phục ra, còn bị y nhìn thấy, không xấu hổ à? Không phải công chúa nói thân thể của nữ nhân không được tùy tiện cho người khác xem à?
- Mạng còn chẳng giữ được, ai quan tâm tới cái đó, cho y xem có mất đi miếng thịt nào đâu, vả lại không cho y xem, làm sao y chịu thay chúng ta an bài chuyện Lĩnh Nam.
- Chúng ta vẫn phải đi Lĩnh Nam à, không đi được không?
- Cô nương ngốc, Trường An có gì tốt đẹp đâu, ngươi chỉ có thể ở trong hoàng cung, không thấy ngột ngạt à? Tới Lĩnh Nam rồi có núi cao, sông lớn, còn có con dân của chín núi mười tám trại, tới nơi đó, tất cả do chúng ta định đoạt, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, có món ngon chúng ta ăn trước, có y phục đẹp chúng ta mặc trước, ngươi nói xem cái Trường An u ám này làm sao mà so được? Tới Lĩnh Nam ngươi có thể lên núi hái hoa dại, còn có nấm. Có thể tìm bươm bướm đẹp nhất, không ai có thể tùy tiện bắt nạt ngươi, không ai có thể bảo ngươi làm cái nọ cái kia. Ngược lại, ngươi có thể sai phái họ, dù bảo bọn họ chết.
Tiểu Linh Đang đã hoàn toàn chìm vào cuộc sống hạnh phúc do Lý An Lan miêu tả, nghĩ tới mình có thể thoải mái vào núi tìm nấm là nó hưng phấn tới lòng bàn tay toát mồ hôi. Còn về phần bảo người khác đi chết thì nó chưa bao giờ nghĩ tới.
- Nếu Vân công tử đi cùng thì tốt biết bao, phải không công chúa? Vân công tử thông minh như thế nhất định biến chín núi mười tám trại thành thật mỹ hảo, nô tỳ nghe nói công tử biến Ngọc Sơn thành nơi ai ai cũng muốn đến, chúng ta đưa cả Vân công tử đi được không?
Tiểu Linh Đang lắc tay công chúa khẩn cầu, đâu ngờ công chúa của nó lúc này đầy bụng chua xót không biết ngỏ cùng ai. Lý An Lan đương nhiên hi vọng Vân Diệp cũng đi cùng, có y giúp, nói đó không bao lâu sẽ thành thiên đường nhân gian, dù đem cả thân thể giao cho y cũng được. Nhưng y chỉ thích cái thân thể này, không phải thích mình, không thích Lý An Lan ….
Rời hoàng cung, Vân Diệp tới thẳng Hồng lư tự, hiện giờ lão đại nơi đó là Đường Kiệm, nghe nói lần này ông ta về kinh, hoàng đế chuyên môn mở quốc yến ở Thái Cực cung, mừng công cho ông ta và Lý Tịnh, khung canh hoành tráng, thân phận như Vân Diệp ngay cửa cũng chẳng qua nổi, nghe Ngưu Kiến Hổ làm việc trong hoàng cung nói, bệ hạ đích thân khiếu vũ, thái thượng hoàng đàn tỳ bà, vinh diệu tột cùng.
Nhưng vinh diệu qua đi, Lý Tịnh đóng cửa từ khách, không gặp ai hết, chỉ có Đường Kiệm thăng lên Hồng lư tự khanh, một trong cửu khanh, địa vị hiển hách, tước Cử quốc công, nghe đâu không lâu nữa còn thăn gleen làm thượng thư.
Vân Diệp hiện giờ ngay cả Mông Tra trông thế nào còn không biết phải mưu tính ra sao? Thế nào cũng phải đi gặp mặt một lần mới được, đám người này hàng rồi phản, phản rồi hàng, luốn là nhọt độc trên người Đại Đường, giết một tên chắc không chọc giận Lý Nhị.
Đường Kiệm nghe nói Vân Diệp tới, ra bậc tận bậc thềm đón, vết xe đổ của công bộ ở đó, ông ta tất nhiên phải thận trọng đối đãi với Vân Diệp.
- Vân Diệp bái kiến quốc công, tới chúc mừng trễ, mong Đường công không trách.
- Ha ha ha, Vân hầu quang lâm, Hồng tư tự hoan nghênh, mừng còn không kịp, sao lại trách, chỉ là đợi ta hết việc, chúng ta cùng uống một chén, ôn lại chuyện cũ ở thảo nguyên, được không?
Đi vào đại sảnh, nụ cười trên mặt Đường Kiệm tắt ngay, nói nhỏ:
- Tiểu tử, ngươi là cú mèo mò vào nhà, không có chuyện tốt đẹp gì, nơi này không có gì có ngươi nhằm vào đâu, nói trước, ngươi có mưu mô gì thì mặc, nhưng đợi ta rời khỏi hồng lư tự đã, lúc đó muốn chơi trò gì ta cũng mặc.