Đường Chuyên

Chương 1313: Kẻ Không Bình Thường

Lưu Phương cười:

- Thân phận của ngươi không đơn giản, có điều ta không hỏi nữa, ai cũng có bí mật giấu ở đáy lòng, ta sẽ cho ngươi một t hứ vũ khí đáng sợ hơn, nó có thể đốt cháy cả đá.

- Quân đội của chúng ta không tới nơi xa xôi như thế, có lẽ người Đột Quyết sẽ tới, một khi chúng ta đạt được mục đích, ngươi hãy đi theo người Đột Quyết, ta sẽ viết cho ngươi một phong thư tiến cử thật tốt, trưởng lão trí tuệ kia sẽ hiểu tầm quan trọng của ngươi, sẽ cho ngươi một chức vị không tệ.

- Chủ nhân của ta là một người vừa giết người vừa rơi nước mắt, khi cứng rắn thì như tên điên, khi đau thương lại như đứa trẻ con, làm tướng quân bao năm mà vẫn chưa hiểu chiến tranh, y sẽ không đồng ý phái quân đội đi hủy diệt tòa thành cổ nghìn năm.

- Đế quốc La Mã đã dần suy vong, đúng là điều khiến người ta thương cảm, đế quốc khổng lồ đi xuống càng nhanh, luôn cầu lớn mạnh, chuyện lại không được như ý muốn, luôn có mâu thuẫn không thể điều hòa, người trẻ tuổi chẳng hiểu được đạo lý này.

Lưu Phương lẩm bẩm vài câu, cho A Ba Tư một lời hứa.

A Ba Tư quỳ xuống, hắn biết mục đích của mình sẽ đạt được.

Dưới cùng bầu trời xanh, đại quân của Ưu Tố Phúc cũng đang gấp gáp hành quân, chiến mã, lạc đà, bộ binh tạo t hành đội quân lớn, ông ta tràn trề tự tin vào chiến sĩ của mình, tin tưởng dưới sự chỉ dẫn của Hồ Đại ( Khudai - cách người Ba Tư gọi Allah), bọn họ sẽ đánh đâu thắng đó.

Binh sĩ cường tráng không cần mặc bất kỳ khải giáp gì, bọn họ là vô địch, đây là điều được kiểm nghiệm qua vô số cuộc chiến, niềm tin kiên định đủ để họ tung hoành chiến trường.

Lau mồ hôi trên trán, Ưu Tố Phúc hạnh phúc nhìn đại quân vô biên của mình, đất đai của mình xuất hiện đám ruồi trâu đáng ghét, phải chém chết toàn bộ bọn chúng, dù đã hút no máu, thì vẫn phải trả giá của hút máu.

Thổ Hỏa La là nước chư hầu của Đại Thực, vô số kẻ địch hoành hành ở quốc gia đó, bọn chúng từ phương đông xa xôi kéo tới, nghe nói đế quốc to lớn ở phương đông cũng vươn móng vuốt tới rồi, chém đứt móng vuốt đó là việc làm của tổng đốc đông phương.

Dưới ánh sáng của Hồ Đại, không cho phép bất kỳ bóng tối nào tồn tại.

Thống khổ chỉ là tương đối, khi người khác còn thống khổ hơn ngươi, thống khổ của bản thân sẽ giảm đi rất nhiều, đây là cảm xúc chỉ con người mới có.

Tương tự, người ta sung sướng hơn ngươi thì lòng ngươi càng thống khổ, Vân Diệp đang vô cùng thống khổ, thành lạc đà đi tới đâu, địch chạy tới đó, chạy nhanh tới mức ngay cả nỏ tám trâu cũng không đuổi kịp, nhìn tòa thành trống không, Vân Diệp càng thêm thống khổ.

Người Thổ Hỏa La khốn kiếp đang dùng sách lược vườn không nhà trống, thành trì không có một hạt lương thực, một con gia súc, đây không phải là biểu hiện của nước trung lập.

- Ngươi muốn người ta mang mỹ tửu tới hoan nghênh à? Họ không phải người Toa Sách, huyết tính chưa bị mài mòn, chỉ cần ngươi hơi sơ xuất một chút là họ sẽ xông lên xé xác ngươi.

Đỗ Như Hối trước nay không biết những lời cát tường, nhất là từ sau khi mua hai vũ cơ Ba Tư càng thêm chẳng kiêng dè gì, ban ngày cũng không ra ngoài, định chết luôn trên bụng nữ nhân đây mà.

- Chúng ta sắp tới thành Đạt Hoạt Lộ rồi, ở đó chúng ta sẽ tụ họp với Tiểu Miêu, sau đó dần lui khỏi chiến tranh, chọn một chiến trường có lợi cho chúng ta, tiêu diệt người Đại Thực xong, chúng ta sẽ về Trường An. Để nơi này cho đám điên ham mê quyền lợi Lý Nguyên Tường...

Vân Diệp bỏ kính viễn vọng xuống:

Đỗ Như Hối uống một ngụm trà đủng đỉnh nói:

- Hành vi của bọn họ mới là bình thường, kẻ không bình thường là ngươi, đại trượng phu tay cầm mười vạn cường binh, phải tung hoành thiên hạ, điều này ngươi đã làm được.

- Một điểm khác ngươi không làm được, khoái lạc chăn dân, nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi chưa từng thử cái khoái cảm lời nói là mệnh lệnh. Mục tiêu của đám Lý Nguyên Tường rất đơn giản, bọn họ muốn làm đế vương, tranh giành hoàng vị với bệ hạ ngay cả một phần thắng cũng chẳng có, nên giảm tiêu chuẩn dù làm hoàng đế nơi hoang sơn cùng cốc cũng được, thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, điều này với ngươi khó lý giải lắm sao?

- Đồ không có chút dã tâm nào, tưởng ngươi có mười mấy vạn quân trong tay sẽ to gan hơn một chút, không ngờ vẫn chẳng thay đổi được cái bản tính nhát như chuột.

Bất kỳ ông già nào ở cùng Vân Diệp cũng không kìm được giáo huấn y một chút, trước kia không hiểu y lắm sẽ bị danh tiếng của y làm há hốc mồm, nhưng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện tên này là kẻ ngoài mạnh trong yếu, làm việc gì cũng không ăn khớp với thế giới, không biết đầu óc nghĩ cái gì, chuyện người khác dám làm thì y không dám làm, chuyện người khác không dám làm thì y lại hào hứng mà làm.

Có điều tên này cũng thông minh tới mức làm người ta khiếp sợ, tính cách lại như cục bùn, bóp một cái là nặn ra thứ khác, giống như trên giá sách có cuốn sách trắng hoàn toàn không giống cuốn sách khác, ai cũng muốn viết vào đó vài chữ, Nhan Chi Thôi, Lý Cương, Lý Nhị, Thái Sơn ông, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt đều làm chuyện này, Đỗ Như Hối sao phải là ngoại lệ.

- Ồ, tức là đám Lý Nguyên Tường thấy mình tài cao tám đấu, tài học năm xe, không chịu được tài hoa mai một, nên mới định tới Tây Vực thể hiện bản lĩnh, chứng minh với hoàng đế ca ca rằng mình không phải hạng giá áo túi cơm?

Vân Diệp chẳng bận tâm tới ngữ khí của đối phương, chỉ cần có được kiến thức từ lời nói của họ, chút chuyện nhỏ chẳng đáng là gì, thái độ của Lý Nhị, Trường Tôn thị càng ác liệt hơn, mà mình chưa bao giờ phản bác nữa là.

- Đỗ lão đầu, đánh thêm trận nữa là chúng ta về rồi, ông không định kiếm chút lợi lộc à? Ta nghe nói tiểu nhi tử Đỗ Hà của ông không phải hạng vừa.

Vân Diệp tốt bụng nhắc Lão Đỗ, không thừa cơ đang tại vị kiếm một mẻ thì sau này không còn cơ hội nữa.

- Cho ta một miếng đất ở tiểu trấn dưới Thiên Sơn, ta xây vài gian phòng, ngươi đánh tiếng với Hà Thiệu, cái trấn đó phải có cửa hiệu của Đỗ gia, nói thực, ta cảm thấy cái trấn đố sẽ trở nên vô cùng phồn hoa, phải không?

Vân Diệp hết nói, ánh mắt của lão già này quá chuẩn, người có ánh mắt như thế không nhiều, ít nhất phu nhân Tần gia đang trách Vân Diệp vì sao lại ném cả đống tiền vào hoang mạc, chẳng nhìn ra có chút tiền đồ nào.

- Ông đi tìm Viên Thủ Thành nói chuyện, nếu làm được gian phòng trên núi còn tốt hơn.

- Ngươi nói xem Thiên Sơn thực sự có thần tiên à?

- Ta vốn biết, về sau cầm một vạn kim tệ bịt miệng của Viên Thủ Thành liền không biết gì nữa.

Vân Diệp cười:

- Đó là chuyện về sau, hiện người ta vườn không nhà trống muốn vây chết chúng ta, ngươi có cách gì hay không?

Đỗ Như Hối không đùa nữa, nghiêm túc hỏi:

- Có, chỉ cần đi thêm hai trăm dặm nữa là tới thành A Nguyên, đó là thành tổ của Thổ Hỏa La, có hai chin thành bang, ta không tin bọn chúng đủ nghị lực bỏ nó.

Đỗ Như Hối cười ha hả:

- Ngươi cẩn thận, không dễ dàng vậy đâu, nếu chúng quy thuận người Đột Quyết, cẩn thận chúng sẽ trỗi dậy.

- Nói cho cùng chúng ta cần phải bổ xung vật tư, nhất là thức ăn cho lạc đà, chúng ta có gần hai mươi vạn súc sinh cần đồ ăn, tiêu hao kinh người, nếu không bổ xung mọi lúc mọi nơi thì là tự sát.

- Ngươi thực sự không có ý định gì với Tây Vực sao, đừng lừa lão phu.

Đỗ Như Hối đột nhiên hỏi:

- Không, một chút cũng không, chí hướng của ta khác mọi người, vùng đất khiến người ta ngày đêm nơm nớp lo sợ này không phải là lựa chọn của Vân gia.

Vân Diệp trả lời rất chân thành.

Đỗ Như Hối thở phào:

- Bệ hạ sở dĩ phân phong mười sáu vương ở Tây Vực là muốn nhốt hổ trong lồng, đừng thấy họ là thân huynh đệ, một khi phân phong quốc gia, ta tin chưa tới mười năm chiến hỏa sẽ nổi lên, câu chuyện thời chiến quốc sẽ tái diễn, bệ hạ không phải là Chu thiên tử, không chấp nhận họ sát nhập làm một quốc gia, nhất định sẽ không ngừng phân hóa, lôi kéo, thậm chí ngầm hỗ trợ, mảnh đất này mãi mãi không có ngày yên bình. Ngươi đợi mà xem, bệ hạ sẽ an bài đất phong cực kỳ thú vị.

HẾT!