Không ngờ người Cao Ly đồng ý điều kiện hà khắc của Đại Đường, giải trừ binh giáp, Cao Kiến Vũ và Uyên Cái Tô Văn cùng đi đường bộ tới Trường An, Trương Kiệm tiếp nhận nhiệm vụ phòng vệ Bình Nhưỡng.
Liêu Đông không còn chiến sự, Vinh Hoa lần nữa tới binh bộ làm văn thư thông quan, khóe miệng hơi nhếch lên, đáng lẽ lúc này nàng phải khóc lớn hoặc tự tận chứ?
Điều kiện đầu hàng của Cao Ly chỉ có một, đó là đảm bảo an toàn cho cả nhà vương tộc Cao Ly và Uyên Cái Tô Văn, chuyện này cần hoàng đế xác nhận, trong mắt Vinh Hoa, quân đội đảm bảo không khác gì đánh rắm, một câu bất bất yếm trá biện minh cho mọi chuyện vô sỉ.
Vinh Hoa không tự sát, Trương Lượng lại muốn tự sát, huyết án cả nhà không còn cơ hội truy cứu, Vân Diệp xem thư tín Trương Lượng gửi tới, vì trên viết hai chữ " vì sao? " cực lớn, có thể cảm nhận được sự bi sảng lúc này của ông ta.
Cao Kiến Vũ thành Cao Ly vương hành tán kỵ, Uyên Cái Tô Văn thành thứ sử An Châu của Đại Đường, nhìn bản đồ là biết An Châu ở bên Ung Châu, bóp chết cửa biển của Ung châu, nói cách khác sau này Lý An Lan muốn ra biển phải nhìn sắc mặt của Uyên Cái Tô Văn.
Cao Sơn Dương Tử chết tiệt hiện có thể nghênh ngang đi qua eo biển mình phong tỏa, neo hạm thuyền ở hải cảng, nói không chừng còn xin Đại Đường bản vẽ chiến hạm mới, mà Lý Nhị rất có khả năng kiềm chế Lý An Lan mà cho họ.
Cứ thế này ưu thế của thủy sư Lĩnh Nam chẳng còn là bao.
Uyên Cái Tô Văn thật độc, hắn bán Cao Ly, bán Cao Kiến Vũ, mục đích cuối cùng là hướng ra biển. Chẳng trách hôm đó Vinh Hoa lại nói thế với mình, họ đã chuẩn bị đầu hàng rồi.
Đám Phòng Huyền Linh, Ngụy Trưng lúc này nhất định đang ăn mừng, không có quân đội can thiệp, chỉ một viên tiểu lại đã khiến địch quốc đầu hàng, bọn họ thế nào cũng khoe khoang đó là sức mạnh giáo hóa, sử sách cũng sẽ miêu tả như thế, vì sử do đám văn nhân viết, còn về phần Trương Lượng, Vân Diệp phong tỏa Cao Ly, ba vị mãnh tướng thảo nguyên ngựa không ngừng vó uy hiếp Cao Ly sẽ được viết qua loa, còn lại chỉ có hoàng uy lồng lộng, cùng với sự tích huy hoàng của sứ thần. Vân Diệp quyết định, nếu có tên văn thần nào dám khoe khoang công lao hiển hách của hắn ở Cao Ly, sẽ đánh gãy răng hắn.
Phủ của Uyên Cái Tô Văn ở kinh sư do binh bộ bỏ tiền, nhìn công hàm này Vân Diệp mới nhớ ra hắn còn có hàm Trung vũ tướng quân, chỉ thấp hơn một cấp so với Vân huy tướng quân của mình.
Hầu Văn Thọ của Vũ tuyển thanh lại ti lo lắng nhìn Vân Diệp, chỉ lo Vân Diệp làm khó chuyện của Trung vũ tướng quân, tảo triều hôm qua bệ hạ đã nói rõ, bất kể trước kia có ân oán lớn thế nào, hiện làm thần tử cùng triều, tuyệt đối không được gây trở ngại, hoặc ngầm báo thù, kẻ vi phạm sẽ nghiêm trừng. Chuyên môn cảnh cáo Vân Diệp, nếu phá hỏng đại kế, đợi y sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Vân Diệp bĩu môi:
- Lão Hầu không cần lo, nếu Uyên Cái Tô Văn vẫn là hán tử cứng cỏi ý chí ta còn tìm hắn gây chuyện, hiện hắn là chó nhà tang không đáng để ta chọc giận bệ hạ, nếu xây phủ cho hắn, vậy tiền dư dả một chút.
Hầu Văn Thọ thở phào:
- Đại tướng quân nói đúng, ngài thân phận tôn quý sao có thể vì tướng hàng mà để vinh diệu bách chiến có được bị hủy...
Hầu Văn Thọ đi rồi, Vân Diệp cũng chán cái quan nha không khí ngột ngạt này, bảo tiểu lại một tiếng, định về nhà xem, nghe nói khí cầu hai lần không bay lên nổi, chẳng biết nguyên cớ gì.
Khi rời cung vừa vặn gặp phải Vinh Hoa, sau lưng nàng là mười mấy tên hoạn quan bê đủ các loại ban thưởng, bản thân nàng cũng y phục lộng lẫy, thấy Vân Diệp nhún mình thi lễ.
- Thời gian trước Vinh Hoa nói chuyện thiếu suy xét mạo phạm Vân hầu, xin thứ cho Vinh Hoa tội lỗ mãng, nay ngài và Tô Văn làm thần tử cùng điện, mong nhìn ở xã tắc mà chung sống hòa thuận.
Vân Diệp hỏi lại:
- Uyên Cái Tô Văn có phải hiện qua Trác quận, đợi vận hạ mở cửa rồi tây hành?
Vinh Hoa cảnh giác nhìn y:
- Ngài định làm gì? Ngài đã tước đoạt tất cả vinh diệu của Tô Văn, nay chỉ còn tính mạng thôi, chẳng lẽ ngài không định bỏ qua.
- Đoạt tất cả vinh diệu của hắn? Nam nhân không phải dựa vào mấy lạng thịt dưới háng mới gọi là nam nhân, Tư Mã Thiên bị cung hình vẫn viết ra ( sử ký), ai dám nói ông ta không phải là nam nhân?
- Hiện giờ Uyên Cái Tô Văn ngay cả dũng khí chiến tử cũng không có, mới hoàn toàn mất đi tư cách nam nhân, ta đường đường quốc hầu lại đi chấp với con sâu đáng thương sao? Cô yên tâm, ta đã lệnh Võ tuyển ti xây nhà ở hoa lệ cho hai người ở Trường An, đợi Uyên Cái Tô Văn tới có thể vào ở, hưởng thụ tốt phần đời còn lại đi.
Nói xong chẳng nhìn Vinh Hoa, xoay người đi ra ngoài:
- Vân Diệp! Ngươi thì hiểu cái gì, ngươi may mắn sinh ra ở Đại Đường, quốc gia có thể dung nạp toàn bộ dã tâm của ngươi, cũng cho ngươi sức mạnh hoàn thành dã tâm. Bách tính Cao Ly đang phải dựa vào vỏ cây mà sống, chỉ qua mùa đông dài đã chết đói ba phần, bọn họ không còn sức lực kháng cự thiết kỵ Đại Đường.
- Tô Văn vì để có nhiều người Cao Ly được sống sót nên mới lựa chọn đầu hàng, huynh ấy đã nỗ lực, đã đấu tranh, đã làm mọi thứ có thể làm. Vân Diệp, huynh ấy tuy đầu hàng nhưng trong lòng ta cao quý hơn ngươi nghìn lần, vì huynh ấy vứt bỏ tôn nghiêm cho bách tính Cao Ly một con đường sống, trái tim huynh ấy cao quý vô cùng.
Nữ nhân đáng chết này càng ngày càng biết nói chuyện rồi, Vân Diệp khi rời khỏi cửa cung nghĩ thế.
Hứa Kinh Tông kêu gào mình rời Ngọc Môn quan là không về được nữa, yêu cầu Vân Diệp chăm sóc người nhà của mình, ông ta hiểu đội ngũ này phải đối mặt với nguy hiểm gì.
Gió lạnh căm căm, không có dương liễu để bẻ tiễn biệt, Trình Xử Mặc bực mình đuổi đám đệ đệ của mình đi, vẫy roi ngựa với Vân Diệp coi như tiễn biệt, quát lớn một tiếng, thám mã đi đầu mở đường.
Người khác tiễn chân thì sầm thảm u ám, Địch Nhân Kiệt và Tiểu Vũ thì cười nói tíu tít, cứ như Địch Nhân Kiệt không phải đi Lâu Lan, mà đi thanh minh, bẻ cành hoa đào rồi sẽ về.
Trên đường về nhà hai sư đồ đi sóng vai nhau, Tiểu Vũ không ngừng lấy roi ngựa chỉ nông phu bận rộn trong đồng ruộng, thỉnh giáo sư phụ chút nông sự.
- Năm nay tuyết lớn làm xuân canh chậm hai mươi ngày, có nghĩa là lương thực sẽ giảm sản lượng, mùa hè thu hoạch muộn, mùa thu chưa chín thì mùa đông đã tới, sản lượng lại giảm. Con xem, một nhân tố ngẫu nhiên gây ra một chuỗi phản ứng, chúng ta thường chơi cốt bài ( domino), cùng đạo lý như thế.
- Tiểu Vũ, chuyện phản ứng dây chuyền của nông vụ chúng ta bàn sau, sư phụ tò mò con và Tiểu Kiệt thờ ơ, chuyến đi này không phải không có nguy hiểm.
- Sư phụ thấy Tiểu Vũ phải có phản ứng thế nào?
Tiểu Vũ kỳ quái nhìn sư phụ, vì sư phụ ghét nhất chia tay khóc lóc sụt sùi.
- Ài, con nên suy nghĩ vấn đề giống người bình thường, năm xưa sư phụ viễn chinh tái ngoại giống tình hình các con bây giờ, sư nương con thêu túi cho ta, cắt tóc nàng bỏ vào, mặc áo cưới tiễn ta lên đường, vấn tóc lên biểu thị mình đã gả đi rồi. Tuy hơi ngốc một chút, nhưng sư phụ ấn tượng sâu nhất với sư nương con là cảnh nàng mặc áo cưới tiễn ta lên đường, so với hai người bọn ta, con và Tiểu Kiệt có quá bình đạm không?
Vân Diệp nói xong lấy ở cổ ra một cái túi đã bạc màu đưa Tiểu Vũ xem:
- Sư phụ con từ khi mang lên chưa bao giờ bỏ xuống, nha đầu, tình cảm tốt nhất không nên che giấu, khi nóng cháy nên nóng cháy, lúc lộ ra cần lộ ra, thứ này giống rượu càng lắng đọng càng thơm, con người sống cả đời không cần quá lý trí, thi thoảng ngớ ngẩn một lần mới được.