Vân Diệp khí còn nhỏ đã lấy đất gây phiền toái cho kiến, đàn kiến vốn đang chạy trên bình nguyên đột nhiên gặp hòn núi cao, định vòng qua thì phát hiện xung quanh toàn núi cao, phí hết sức mới bò qua được.
Trước mặt ông trời, con người khác gì kiến đâu, chẳng qua ông trời lấy tuyết gây chướng ngại thôi, hoàng đế đã dâng hương tạ tội rồi, còn thề sửa chữa sai lầm, nhưng ông trời như đứa trẻ con không hiểu chuyện, tiếp tục đổ tuyết xuống.
Đường đã đào chỉ một đâm lại bị tuyết bao phủ, trận tuyết lớn năm Trinh Quan thứ mười sáu này rơi liên tục sáu ngày không có vẻ gì là sẽ kết thúc.
Tiếng chuông Tiến Phục tự ngày đêm không ngừng, chuông cổ lâu cách một canh giờ gõ một lần, thành Trường An rơi vào nỗi sợ không tên.
Vân Diệp cũng không ngủ nổi, Trường An chưa bao giờ có tuyết rơi lâu như thế, ông trời như muốn bù lại phần tuyết chưa rơi vào mùa đông, tuyết trong sân đã ngập tới hông, đây tuyệt đối là đại thiên tai. Cho dù Vân gia trang có chuẩn bị đầy đủ cũng bị nạn, khỏi nói tới người sống trong nhà tranh, đốt củi.
Cưỡi Vượng Tài chạy về Ngọc Sơn, hôm qua đường đào tới quán Ba Mươi Dặm, lão nương và thê tử của Cẩu Tư đã được lão binh đón về nhà, Cẩu Tử ở Ngọc Sơn không tới được.
Hôm nay chắc đã đả thông tới Vân gia trang, đi theo con đường tuyết không có điểm tận cùng, trước mắt chỉ có màu trắng phau phau, Vân Diệp thậm chí không biết mình đã đi tới đâu rồi.
Ngụy Trưng giám sát đào đường, lúc này trông ông ta không có chút phong phạm danh thần nào, mặt nghiêm nghị, không ngừng hạ lệnh cho đám tiểu lại.
May mà Ngọc Sơn chắn lại ít gió tuyết, thiên tai ở đây không trầm trọng như Vân Diệp tưởng tượng, sắp tới gần biển rồi, Vân Diệp đi giày mây song vào, mặt đáy cực rộng đảm bảo Vân Diệp không bị lún vào tuyết, nếu không phải Vân Diệp làm ra giày tuyết thì nói không chừng lúc này Lý Nhị đã bắt đầu nổi điên lên giết người rồi.
Hơn trăm tín sứ đi loại giày này, liều mạng xông vào tuyết trắng bao la, hướng về phía mục tiêu. Bốn ngày trước Lý Nhị còn trấn tĩnh phát ra mệnh lệnh, tới hôm nay mắt ông ta thành màu máu, toàn thân tỏa ra sát khí như mãnh thú ăn thịt người.
Vân Diệp về tới nhà, Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật, Linh Đang khóc sắp chết rồi, vì tin đồn Trường An đã bị tuyết nhấn chìm, lão nãi nãi thấy tôn nhi về liền thở phào, lại về Phật đường bái phật, hi vọng tuyết sớm dừng lại.
Không rảnh an ủi đám Tân Nguyệt, tới hậu viện xem, lúc này mới yên tâm, khí cầu đã hoàn thành, giỏ trúc đã lắp xong, nếu Vân Diệp hôm nay còn chưa về, Tiểu Vũ tính cho khí cầu bay lên, thuận gió tới Trường An xem xét.
Ngụy Trưng đầu tóc tán loạn cũng vào Vân gia, nhìn quả khí cầu lớn âm trầm hỏi:
- Bay được không?
- Tuyết lớn bay lên rất nguy hiểm, đỉnh khí cầu nếu bị tích tuyết sẽ không bay lên được, hoặc nửa đường rơi xuống.
Vân Diệp không nắm chắc, cả đời y chỉ thấy khinh khí cầu bay lên, chứ chưa bao giờ ngồi trên đó, đừng nói là điều khiển, giờ mà bay khả năng toi mạng rất cao.
Đoàn Hồng toàn thân ướt sũng từ cổng vòm xông vào, mắt đỏ ngầu:
- Bệ hạ có lệnh, khí cầu phải bay lên.
Lời này không cho phép làm trái.
Hiểu tâm tư của Lý Nhị, tuyết đã biến Trường An thành cô thành, ông ta rất muốn biết tình hình bên ngoài ra sao, không gian bế tắc dễ làm người ta sinh cảm giác bất lực, huống hồ người lòng chứa thiên hạ như Lý Nhị, hiện tuyết lớn đã ngăn cách ông ta và giang sơn, làm sao ông ta yên ổn được.
Không lui được nữa, lúc này Lý Nhị không còn tình cảm nữa, đừng nói là Vân Diệp, dù là Lý Thừa Càn thì ông ta cũng bắt bay lên, muốn trấn an quân dân thành Trường An, bất kể thế nào khí cầu cũng phải bay.
Lý Thừa Càn, Lý Thái cũng tới, lúc này Vân Diệp đã tăng nhiệt cho khí cầu, ống dầu phun ra ngọn lửa rừng rực, mười mấy tráng hán luôn phiên bơm khí vào khí cầu, quả cầu bèn bẹt dần căng lên, cuối cùng đứng thẳng tắp, nếu không phải tám sợi dây thừng cố định nó ở mặt đất t hì nó đã bay lên rồi. Khí cầu xẹp thì không thấy nó to mấy, đến khi căng lên, Lý Thái mới phát hiện phải cao tới tám trượng, bị gió thổi đung đưa, mặt đất tựa hồ đã không thể chứa được thân hình khổng lồ của nó.
Vân Diệp nhảy vào giỏ, bảo gia tướng ném từng cái bao cát vào, tự mình điều tiết ngọn lửa, dây thừng chắc chắn hình lưới chùm lấy quả cầu, mạng có mình còn hay không hoàn toàn dựa vào mấy sợi dây thừng này.
Cùng với bao cát cho vào giỏ, Vân Diệp hạ lệnh lần lượt cởi thực ra, tới khi toàn bộ thừng được cởi, chỉ để lại sợi dây thừng lớn nhất, Vân Diệp tăng nhiệt mức lớn nhất, phùng một tiếng, ngọn lửa phun cao tới hai xích ( ~66cm).
Nhìn ống dầu hỏa trên đỉnh đầu, Vân Diệp chỉ biết cười khổ, mong cái nút làm bằng gân trâu nghiền với bóng cá có tác dụng, nếu không mình chẳng ngã chết cũng chết cháy.
Van là thứ tốt nhất được chọn ra trong hơn trăm thành phẩm, tuy bị thợ mài nhẵn không còn khe hở, Vân Diệp vẫn cho dầu vào kiểm nghiệm, để một ngày xem có giò rỉ không, không phát hiện gió rỉ, đó là điều duy nhất Vân Diệp hài lòng, tài nghệ cao siêu của họ làm y tin mình có hi vọng sống sót.
Nhìn lửa cháy bừng bừng, Vân Diệp cũng thấp thỏm, y không định lên, vốn kiếm vài tên không sợ chết thí nghiệm trước rồi mình mới bay, không định hiến thân vì khoa học, trận tuyết lớn khốn kiếp, làm mình không có thời gian huấn luyện tốt thí, đành phải leo lên.
Đám Tân Nguyệt càng khóc dữ dội, vì trước đó phu quân đã nói, thứ này phải bay thử tám mười lần mới có thể chính thức ngồi lên, ai ngờ thử nhiệm lần đầu phu quân đã lên rồi, sao có thể được.
Lý Thái đột nhiên nhảy vào giỏ, giúp Vân Diệp chỉnh dây thừng, Vân Diệp cúi đầu nói:
- Xéo, nguy hiểm lắm, một mình ta xui xẻo là được.
- Chuyện ghi danh sử sách này sao để ngươi hưởng một mình, hừ, con cháu Lý gia không thiếu can đảm, chẳng may có toi đời cũng có một vị thân vương bồi táng, ngươi hãy thấy đủ đi.
Đoàn Hồng chặn không cho đám Tân Nguyệt tới, Vượng Tài hí thảm thiết ngậm dây thừng kéo Vân Diệp lại, Vân Diệp vuốt ve đầu nó, nó mới yên tĩnh lại, hai con mắt to đẫm nước mắt.
- Thanh Tước, ném bao cát ra ngoài, huynh đệ chúng ta bay thôi.
- Ha ha ha, quá tuyệt, bay thôi!
Lý Thái tựa hồ mất đi lý trí, điệu cười trở nên bất thường.
Hơn trăm người kéo dây thừng, ngay cả Lý Thừa Càn, Ngụy Trưng cũng không kìm được tới trợ giúp, Vân Diệp lại lần nữa vặn van mức tối đa, khí cầu chầm chậm bay lên trước mặt mọi người, vượt qua nóc nhà. Vân Diệp thấy khí cầu bay vững vàng rồi liền rút cắt đứt thừng, không bị níu giữ, khí cầu tức thì nhanh chóng bay vọt lên, Vân Diệp nghe thấy Lý Thái đằng sau hò hét inh ỏi, ma mới biết hắn hét cái gì.
Luôn chú ý tuyết tích trên khí cầu, kết quả mình đã quá lo, tuyết thuận theo đường cong của khí cầu rơi xuống, tầng thấp gió rất nhỏ, muốn bay phải lên cao một chút. Lý Thái không có ý kiến gì, theo lời hắn hiện giờ đã là mấy chục trượng, đủ ngã chết rồi, lên cao trăm trượng cũng chết, thà lên trăm trượng chết còn hơn.
Lý Thái không ngừng ném bao cát xuống, còn về phần có ném chết ai không thì hắn không suy nghĩ, lão tử đường đường thân vương còn lên trời liều mạng, dưới đất có vài tên xui xẻo bị ném chết cũng đáng đời.
Tân Nguyệt không khóc nữa, phu quân thực sự bay lên rồi, Na Mộ Nhật còn nhảy cẫng lên, tỉnh lại nhận ra không khí không đúng vội đổi sang khuôn mặt đưa đám, nhưng đã muộn rồi, trước mặt mọi người bị Tân Nguyệt tát hai cái.