Đường Chuyên

Chương 1096: Dạ yến (1)

Con mẹ nó hóa ra không phải là nữ tử bày tỏ với nam tử, mà là một bài thơ ca tụng đồng tính luyến ái. Vân Diệp thấy trời sập rồi, đã là Trường An tam hại giờ lại còn dính sở thích Long Dương, đoán chừng đã truyền khắp Trường An. Chẳng trách tên vô học khốn kiếp Hà Thiệu nói bài này phải nắm tay nhau nghe mới có ý vị.

Đem quải trượng đưa cho Lý Cương, ỉu xìu nói:

- Lão nhân gia đánh tiểu tử chết luốn đi, không sống được nữa.

Lý Cương thở hổn hển nói:

- Năm xưa bảo ngươi đọc sách nhiều vào, giờ biết mất mặt chưa? Xéo về nhà đóng cửa hối lối, đọc thuộc Sở Tử cho lão phu, không thuộc không được rời nhà.

- Học sinh tuân mệnh, nhưng trước đó xin tiên sinh cho học sinh đi giết một kẻ, chính tên khốn kiếp này ném học sinh xuống cống, không giết hắn không hả giận.

Một con gấu mèo không lớn không nhỏ không biết sống chết tới gần Vân Diệp, vừa mới ôm chân đòi ăn, bị Vân Diệp đá lăn lông lốc, vội vàng chui tọt vào rừng trúc.

Vân Diệp mắt bốc lửa đưa Lý Cương về văn phòng, cưỡi Vượng Tài phóng tới chỗ ở của Hà Thiệu như nổi điên, hôm nay không lột da tên khốn này thề không làm người.

Quái, quản sự nói chủ nhân nhà ông ta mắc bệnh, Vân Diệp lúc này bất chấp, tên vương bát đản đó có bị bệnh điên cũng phải đánh một trận hẵng nói. Đá văng cửa phòng liền sững sờ, Hà Thiệu đại khái chỉ còn chút hơi tàn nữa thôi, mặt sưng như đầu lợn, toàn thân bầm tím, thấy Vân Diệp vào, gào khóc lăn từ trên giường xuống, ôm chân Vân Diệp:

- Thanh Tước điên rồi, tới nhà ta không nói một lời đánh ta thành ra thế này, ngươi hỏi giúp ta vì sao, vì sao chứ?

- Thanh Tước tới nhà huynh cũng được chiêu đãi Việt Nhân Ca hả?

- Đúng thế, ca khúc hay như thế, sao không chia sẻ với bằng hữu?

- Huynh cũng nắm tay hắn à? Ý ta là lúc nghe ca khúc?

- Người phương nam nói chỉ có thế mới hưởng thụ được vận vị của khúc ca.

- Huynh cố chịu nhé, vì ta cũng muốn đánh huynh một trận.

- Á ~~

…..

- Đóng đại môn, thời gian này không gặp ai hết.

Về tới nhà Vân Diệp lập tức ra lệnh đóng cửa, Tân Nguyệt đang đo y phục cho Vân Hoan, nghe trượng phu nói thế liền thắc mắc nguyên nhân, biết được nguyên nhân xong liền cười thiếu chút nữa ngất xỉu, hơn nữa chỉ cần nhìn phu quân một cái là cười.

Vì nghĩ cho tính mạng của mình, Tân Nguyệt cười tới chảy nước mắt bế Vân Hoan ra ngoài. Na Mộ Nhật mang ấm trà đi vào, thấy Tân Nguyệt đẫm lệ thì cẩn thận đặt ấm trà xuống nhìn trượng phu mặt mày phẫn nộ.

- Mấy ngày tới tránh ta xa ra một chút, vừa rồi Tân Nguyệt bị ta đánh cho một trận, khóc lóc bỏ đi rồi, nàng cũng cẩn thận.

Na Mộ Nhật dạ một tiếng rồi vội vàng bỏ đi, khi phu quân tính khí không tốt phải tránh xa, đó là gia quy.

Phong khí của Trường An rất không tốt, chỉ cần là người có chút danh tiếng là không tránh được tin đồn, có điều với chuyện Ngụy vương và Vân hầu có sở thích Long Dương thì ai cũng mang thái độ khoan dung.

Đều là thanh niên tài tuấn, trong nhà kiều thê mỹ thiếp vô số, có lẽ là chán rồi, kiếm chút mới mẻ có gì đâu. Hai người này không tệ, thường ngày làm đường sửa cầu, ôn hòa với bách tính, không nghe nói có dính dáng với khuê nữ nhà nào, chuyện đôi bên tình nguyện như thế, có gì to tát đâu.

Đám hiếu sự trong thư viện còn đem chuyện đồng tính luyến ái đẹp đẽ thời cổ đại ra tán tụng, tức thì trong thư viện không còn thấy cảnh bá vai bá cổ nữa.

Bị truyền quá kinh tởm, Vân Diệp cứ cảm thấy cổ họng bị nhét thứ gì, khạc thế nào cũng không ra, Hà Thiệu mấy ngày qua không dễ sống, chỉ cần Vân Diệp và Lý Thái nhớ tới chuyện này là đích thân tới nhà hắn đánh một trận. Khiến cho hạ nhân được Hà Thiệu khiêng lên thuyền, kệ thương thế, ngay trong đêm đem chu sa tới Nhạc Châu.

Hàn Triệt nhìn Vân Diệp với ánh mắt quai quái, từ khi phó dịch của hắn mang kim tệ về, hắn tới đồ thư quán thư viện đọc sách hai ngày không tới là chuyện thường.

- Tân Mỵ Nhân có giỏi tới mấy cũng không thể tồi tệ tới mức như ngươi chứ?

- Đừng có nhắc tới Tân Mỵ Nhân với ta, miếng ngọc bối đó ngươi cũng xem rồi, đã hiểu "tẫn đông kỷ mẫu" ý gì chưa? Còn Độc giác quỷ vương, Ứng long đại biểu cho cái gì có biết không? Ngươi không tìm được chút đáp án nào từ lão già à?

Hàn Triệt nhún vai:

- Lão già luôn mồm nói ngươi là Tân Mỵ Nhân, giỏi đầu độc lòng người, muốn ta tránh xa ngươi một chút, cái khác chưa kịp nói đã bị ta làm tức chết. Ta đâu biết ghi chép Bạch Thạch Cung để lại ít như thế, ta tìm được dưới giường bạch ngọc một tấm ngọc bội và mấy cuốn sách mỏng, bên trên toàn viết thứ cổ quái, ngọc bội nhà ta có một cái đầu quỷ, hết! Chỉ có thể dùng làm lệnh bài.

- Nói đi nói lại, chúng ta không muốn thành tiên, nghiên cứu làm cái gì, theo lý luận của thư viện, nhân loại chưa bao giờ dừng bước tiến, học vấn hiện giờ đương nhiên càng hữu dụng hơn thời thượng cổ, cũng càng phù hợp với tình hình quốc gia hơn. Thời gian qua ta xem rất nhiều sách cổ, phát hiện ghi chép của bọn họ thường mang theo thành phần phán đoán cực lớn, chúng ta đều biết chuyện chỉ cần qua phán đoán là mất đi bản chất, giống như người Trường An suy đoán ngươi và Thanh Tước rốt cuộc có quan hệ với nhau không vậy. Lời của cổ nhân không đáng tin, Bạch Thạch cung của ta thê thảm tới mức này rồi mà ngươi không lấy đó làm cảnh tỉnh à? Một số bí mật coi là chuyện sẽ đẹp hơn đi chứng thực, bỏ đi, kệ nó là gì cũng bỏ đi, chúng ta chỉ cần để người của mình tiếp tục sống tiếp là được, chuyện khác có hay không cũng chẳng sao.

- Nói hay lắm, nếu không lấy ta và Thanh Tước ra làm ví dụ thì càng hay. Ngươi nói đúng, những thứ thối nát hãy để nó nát ở chỗ nào đó đi, không nhắc tới nữa, nếu ai có hứng thú thì tặng cho hắn là được, chúng ta không dính vào.

Tâm tư Hàn Triệt cục kỳ tang thương, dù vì lý do gì thì cũng là hắn đích thân giết cha mình, bề ngoài tỏ ra không hề gì, còn ban đêm gặp ác mộng không chỉ có mình hắn biết.

Vân gia gia chủ vì chứng minh mình không phải người có sở thích Long Dương, sau khi quốc tang được giải trừ, chuyên môn mới đại bộ phận huân quý Trường An tới kịch viện thưởng thức vũ nương Ba Tư do nhà mình dạy ra, vãn yến cũng là do đầu bếp cao cấp nhất của Vân gia làm, vì rửa sạch ô danh của mình, Vân Diệp mang cả rượu ngon cất giữ bao năm ra.

Có mỹ nhân, mỹ tửu, mỹ thực, huân quý khắp Trường An đều đợi thiếp mời của Vân gia, đợi khi bọn họ nhận được thiếp mời liền có chút thắc mắc, bên trên đề danh là phu phụ Vân Diệp, cũng có nghĩa là phụ nhân cũng tham gia vào bữa tiệc này.

Nam nhân thắc mắc, đám phụ nhân lại không thấy lạ chút nào, kéo nhau đi mua trang sức và y phục mới, vô cùng tích cực, chủ ý này vốn do bọn họ giật giây Tân Nguyệt, nhà khác dám làm thế sẽ bị phu quân đá lăn quay, Vân gia thì không cần lo, nghe nói Vân Diệp thương lão bà vô cùng cực.

Thế là tốt rồi, sau bữa tiệc Vân gia, huân quý khó tránh khỏi phải mời lại, ai cũng phải giữ thể diện, lần trước dẫn phu nhân tới Vân gia, đến nhà mình mới khách phải chăng cũng nên mới phu nhân nhà người ta?

Vân gia là khởi điểm của rất nhiều chuyện mới mẻ, phó dịch nhà họ đều sạch sẽ hơn nhà khác, ngươi xem trên thiếp viết gì, " ta có rượu ngon tuyệt thế, ca vũ du dương đãi khách, phó dịch còn có món ngon hiến lên, ngài có tới không?

Không hề khách khí, rượu ngon cớ gì nói là rượu nhạt, sơn hào hải vị sao phải nói là cơm hẩm, làm các phụ nhân ghét nhất rõ ràng là bản thân môi hồng mắt sáng, rực rỡ mê người mà cứ phải nói là vợ xấu?

Việt Nhân Ca được cải biên thành bài hát chính trong phim Dạ Vũ.