Đường Chuyên

Chương 1086: Đường lui

Vân Diệp mở nồi, một cái đầu cá hấp để trong đĩa, đỏ rực trông rất tuyệt, Lý Nhị tưởng đã chín, định nếp thử, lại thấy Vân Diệp dùng nồi dầu chè nóng rưới lên đầu cá, tức thì một mùi thơm, cay bốc lên.

Lý Nhị đi trước, Vân Diệp và Nghiêm Tùng bê cái đĩa lớn theo sau, tới gian phòng tĩnh lặng, Lý Nhị bảo hai người họ đi ra, đóng cửa lại, trước tiên rưới rượu lên mặt đất, tu một ngụm rượu lớn, nói chuyện với Hầu Quân Tập.

Nghiêm Tùng đưa Vân Diệp đi thật xa, tới dưới một cây cổ thụ, chắp tay nói:

- Tâm kết của bệ hạ khó cởi bỏ, đám thô lỗ bọn ta không có tâm tư linh động như Vân hầu, càng không có bản lĩnh nấu ăn như thế, giờ bệ hạ bình tĩnh lại rồi, Nghiêm Tùng tạ ơn Vân hầu.

Vân Diệp cười không nói, thắc mắc Trường Tôn thị đi đâu rồi, cả ngày không thấy bóng dáng bà ta, đáng lý lúc này phải do bà ở bên cạnh Lý Nhị mới đúng, nhưng hoàng gia cấm kỵ quá nhiều không tiện hỏi, từ biệt Nghiêm Tùng về nhà, thế nào cũng phải dự đám tang của Hầu Quân Tập.

Lý Thừa Càn xuất hiện ở cửa cung, xem ra đợi Vân Diệp, vai hắn khâu một miếng vải sô nhỏ để tang cho Hầu Quân Tập, mặt đỏ bừng, dáng vẻ tiều tụy.

- Không liên quan tới ngươi, Hầu Quân Tập dã tâm quá lớn, không ai biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì, nén hương của ngươi ta sẽ thắp thay, giờ ngươi nên tìm phụ hoàng của ngươi chứ không phải nhạc phụ tạo phản, chuyện lớn nhỏ ngươi phải phân cho rõ.

Nói xong chẳng đợi Lý Thừa Càn nói liền rời hoàng cung, chuyện Hầu gia đã an bài thỏa đáng, Lý Thừa Càn tham dự vào không có lợi.

Hầu phủ đã bị niêm phong, linh vị đành phải đặt ngoài phủ, Hầu Kiệt mặc tang phục gào khóc trước linh vị, Hầu phu nhân lại tương đối trấn định, quy củ đáp tạ mỗi vị lão tướng tới tế bái.

Trình Giảo Kim từ xa đã thấy Vân Diệp, đi tới kéo y sang bên hỏi nhỏ:

- Bệ hạ không đổi ý chứ?

- Không ạ, chuyện này kết thúc ở đây, bệ hạ tự nhốt mình trong phòng, đoán chừng đang tế điện Hầu thúc thúc, nương nương không biết đi đâu, bệ hạ thiếu chút nữa lấy chùy xích đánh tiểu chất, nếu chẳng phải tiểu chất cơ trí thì bị đánh tàn tật rồi.

Trình Giảo Kim thở phào đưa Vân Diệp tới trước linh vị Hầu Quân Tập, đợi y thắp hương xong liền xách Hầu Kiệt lên quát:

- Câm mồm! Khóc cái gì mà khóc, hiện ngươi phải suy nghĩ cho mẹ và đám đệ muội của ngươi, chiếu cố tốt họ mới là lòng hiếu thảo lớn nhất.

Hầu Kiệt nín khóc, Hầu phu nhân cũng đi tới, Vân Diệp lạnh lùng nói với Hầu Kiệt:

- Thư viện dạy ngươi bao năm, năng lực chiếu cố mẫu thân đệ muội chắc vẫn có chứ?

Hầu Quân Tập nghiến răng:

- Có! Thù này...

Vừa nói tới đó bị mẫu thân tát một cái nuốt lời tiếp theo vào, nghe Hầu phu nhân nói từng câu một:

- Cha ngươi chết không thể trách được ai, tự tác nghiệt không thể sống, từ hôm nay trở đi ta còn nghe thấy nửa chữ báo thù, ta sẽ lập tức tự sát, đưa đệ đệ muội muội của ngươi đi cùng, như thế ngươi có thể thoải mái mà báo thù rồi. Nếu ngươi không muốn mẹ và đám đệ muội ngươi chết thì giương tai lên, nghe kỹ từng lời của Tiểu Diệp cho ta.

Vân Diệp kéo Hầu Kiệt lên, nói nhỏ:

- Có biết vì cứu ngươi mà tướng môn tổn thất một thành quân giới, có biết vì cứu ngươi mà tướng môn bị Tiêu gia, Hàn gia, Bùi gia lấy mất bao nhiêu lợi ích không? Có biết vì cứu ngươi mà vừa rồi ta thiếu chút nữa bị bệ hạ đánh chết không?

Hầu Kiệt khóc lóc:

- Vậy các ngươi cứu ta làm gì, để ta chết theo cha ta cho rồi, bỏ cái giá lớn như thế cứu loại phế nhân vô dụng như ta là không đáng, ngươi bảo Hầu gia sau này lấy cái gì mà trả?

- Ai cần ngươi trả, tướng môn là cây liền cành, thiếu một nhà cũng không được, ngươi nghe cho kỹ, ghi lời Tiểu Diệp vào trong tim. Ngươi tới Lĩnh Nam không phải để chờ chết, mà có nhiệm vụ trọng yếu muốn ngươi làm, không chỉ ngươi, còn có Hầu Anh và Tiểu Hổ, tiếp theo còn có con cháu tướng môn tham gia, ngươi không phải thứ vô dụng mà có ích lớn.

Lão Tần nói xong lấy người che tầm mắt người khác, cho Vân Diệp nói.

- Sau khi ngươi tới Lĩnh Nam, thúc mẫu đệ muội tất nhiên có người chiếu cố, không cần ngươi lo, ngươi và Tiểu Anh lên thuyền tới nơi gọi là Trảo Oa, nơi đó có ít người do ta để lại. Ngươi phải cùng đám người đó lập nên một thành trì, sau này sẽ có người tới nữa, nhớ kỹ. Nơi đó là chỗ trú thân cuối cùng của tướng môn chúng ta, phong ba trên triều ngày càng hiểm ác, nói không chừng sau này bọn ta cũng đều tới đó.

- Hiện giờ an táng tốt thúc phụ, sau bảy ngày thì lập tức lên đường, Nam Dương có chỗ cho ngươi thi triển, chuyện cũ như khói bay qua mắt, đại trượng phu làm lại từ đầu là được.

Hầu Kiệt há hốc mồm, bất kể thế nào hắn cũng không ngờ mình sẽ thay tướng môn gây dựng đường lui.

- Có gì mà lạ, thỏ khôn đào ba hang, cha ngươi xui ở chỗ không có chuẩn bị tốt, bọn ta không muốn phản loạn, nhưng cũng không thể bó tay chịu chết, gây dựng ở hải ngoại là hợp lý hợp pháp, không ai nói gì được, có làm hay không?

Hầu Kiệt gật đầu, bấy giờ Hầu phu nhân mới thở phào, chỉ cần Hầu Kiệt không đi tìm hoàng đế báo thù là được, còn về người thân lên chiến trường thì bà quen rồi, đó là số mệnh của tướng môn.

Có mục tiêu Hầu Kiệt trở nên yên ổn hơn nhiều, quỳ một bên linh vị, cùng mẫu thân bái tạ người tới phúng điếu, nhà bọn họ hiện vẫn là tội nhân, nên người tới không nhiều, Vân Diệp và đám Lão Trình cũng không tiện ở lâu, xử lý xong việc ai nấy cáo tự.

Bóng đêm lờ mờ, đường phố cực kỳ yên tĩnh, chỉ có hai cây nến trắng trên linh đường, lập lòe ánh lửa, gió lớn thổi qua, nến vụt tắt, Hầu Kiệt lại lần nữa thắp lên. Gió thu tiêu điều, động tác này đã lặp lại nhiều lần, nhưng Hầu Kiệt không nản, tương lai sóng gió hắn phải vượt qua không phải là gió thu...

Tân Nguyệt bị mắng một trận, về tới nhà giận dỗi, bờ sông bao nhiêu là quý phụ mà Trường Tôn thị chỉ mắng mình nàng.

- Phu quân, chàng xem thiếp thân có giống người đầu lợn không? Đất nhà ta bị thu mất, chỉ có thể trồng ít cây tạp không đáng giá, nương nương chẳng nói chút đạo lý nào, bao nhiêu quý phụ như thế sao chỉ nói mỗi mình thiếp.

- Không tìm nàng thì tìm ai, nương nương thấy vừa mắt chỉ có nàng, không chọn người thân nhất ra tay thì chọn ai? Nàng mới bị mắng một lần, phu quân nàng bị chửi mắng mười mấy năm rồi đây này.

Chẳng trách không thấy Trường Tôn thị, té ra bà ta tới bờ sông, quý phụ đối kháng với quan gia, hoàng đế sai hoàng hậu tới xử lý, chẳng cần tới hiện trường Vân Diệp cũng biết con kim phượng hoàng Trường Tôn thị xuất hiện, đám quý phụ chim sẻ lập tức ngoan ngoãn, sau đó Trường Tôn thị kéo Tân Nguyệt ra mắng mỏ, lối thoát đi nhất của đám quý phụ là tan đàn xẻ nghé.

- Chàng không thấy mũi tên huyện quan kia hếch lên trời rồi, nương nương vừa đi là hắn hạ lệnh đo đạc lại đất, bù cho nhà ta hai mươi mẫu đất hoang, tức chết thiếp rồi.

- Không đúng, ở bờ sông nhà ta có tới tám mươi mẫu cơ mà? Sao lại bồi thường hai mươi mẫu? Sáu mươi mẫu đâu rồi, ức hiếp người quá đáng.

Tân Nguyệt có hơi bối rối:

- Trước kia chỉ có hai mươi mẫu, sáu mươi mẫu sau này là do nhà ta san đất ra.

Vân Diệp hiểu rồi, kiểu cơi nới lấn chiếm như đời sau đây mà, thì ra bị người ta đánh trở về nguyên hình không chiếm được chút lợi nào, chả trách Tân Nguyệt giận như thế.

Nghe tiếng mưa rơi tý tách bên ngoài cửa sổ, thực sự chẳng muốn dậy nữa, mưa cuối thu còn lạnh hơn cả có tuyết, thời tiết ẩm ướt quái quỷ này chẳng ai muốn rời nhà. Vân Diệp làu bàu một tiếng ôm lấy Na Mộ Nhật chặt hơn, người nàng chẳng những mềm mại, quan trọng nhất là ấm áp, định ngủ thêm một giấc, từ lúc về tới Trường An chưa được yên thân, ngày âm u mưa gió thế này, ngủ nướng là tuyệt nhất.

( Vợ Hầu Quân Tập là em gái Trình Giảo Kim)