Xem ra người định sống hưởng thụ không phải chỉ có mình, trước kia Phòng Huyền Linh không quan tâm tới việc nhà cũng hỏi tới chuyện hiệu thuốc. Đỗ Như Hối ăn mặc không khác gì chưởng quầy bán lương thực. Mấy năm qua thêm nhiều luật pháp, chuyện gì cũng có quy củ tuân theo, chính trị nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ là không biết Vân Diệp thấy nắm cát rời thế này có sốt ruột không?
Tới hẻm Hổ Khiêu, đại đội nhân mã lại lần nữa cắm trại, hiện không lo tới tiếp tế nữa, quan phủ đương địa tặng vô số rau xanh lợn dê, tới Quan Trung giàu có, tất nhiên thuận lợi.
Lão Tiền tới, thấy Vân Diệp khóc lớn một trận, báo cáo với Vân Diệp chuyện trong nhà, sau đó lần lượt bài kiến lão nãi nãi và Tân Nguyệt. Đám Tiểu Nha đã như bầy ong ùa tới xe ngựa Lão Tiền mang đến, tìm đồ của mình.
Lão Trang không tới, nghe nói gần đây trong trang không yên ổn, tối luôn có trộm, đặt bẫy mấy lần không bắt được, Lão Giang đã nổi khùng, chuẩn bị dùng tới nỏ cứng, bất kể sống hay chết đều phải tiêu diệt toàn bộ gian tặc trước khi chủ gia về.
Đại nhi tử của Hứa Kính Tông tới bái kiến Vân Diệp, vì hôn sự của hắn và Tiểu Đông đã xác định vào năm nay, sau khi Tiểu Nha xuất giá sẽ tới chúng, chuyện này thương lượng từ mấy năm trước rồi, Hứa Ngang đều là nhân tài xuất chúng giống phụ thân, Tiểu Đông nhìn thấy lần đầu đã thích mê.
- Vân hầu, con ta ra sao? Không phải ta tự khen chứ trong thư viện Ngang Nhi cũng là nhân tài hàng đầu, năm nay ra ngoài làm quan, tương lai tiền đồ vô lương, nên của hồi môn không thể ít. Tiểu Nha tiểu nương tử làm vương phi thì không dám so sánh, có điều không thể ít hơn hai vị tiểu nương tử trước.
Hừa Kính Tông biết Vân Diệp là loại hàng gì, loại yêu cầu mất hết tư cách này với người khác là vô lễ, nhưng Vân Diệp thích, nói rõ trương mặt hơn ợm ờ ám thị sau lưng.
Hứa Ngang rất xấu hổ vì hành vi của phụ thân, đỏ mặt cúi đầu xuống, nấp ở bên không nói gì, Vân Diệp lại cười ha hả:
- Đình Phong, ngươi không cần xấu hổ, ta và phụ thân ngươi là tri giao bao năm, nói chuyện thế này mới là lời của người trong nhà. Phụ thân ngươi ở thư viện thanh liêm như nước, hẳn không tích góp được bao nhiêu gia sản, lúc này không bắt chẹt ta thì bắt chẹt ai, ngươi đi đi, đám Tiểu Đông ở lều sau, mặc dù hôn sự của các ngươi đã định, đây vẫn là lần đầu gặp mặt, đi đi, Vân gia không nhiều quy củ như thế.
Tiểu Nha, Tiểu Nam, Tiểu Tây, Tiểu Bắc từ lâu muốn xem tỷ phu trông như thế nào, nhất là Tiểu Nha kéo Hứa Ngang đi gặp Tiểu Đông ngượng ngùng, bị Tân Nguyệt tức giận đánh cho một cái.
Hứa Kinh Tông đắc ý cực kỳ, coi trà làm rượu uống liền ba chén:
- Ta thực sự muốn về thư viện, còn nhớ ( Trinh Quan kỷ yếu) không? Bệ hạ đem chuyện biên soạn giao cho ta, còn cả ( vũ đức) nữa, thế là ta lấy cớ trung thư thị lang nhiều chuyện, e không thể đảm nhiệm được, thỉnh cầu làm viện phán thư viện Ngọc Sơn, bệ hạ đã đồng ý, nên lão phu lại quay về.
- Đây là chuyện tốt, ta cũng định ăn lương không mấy năm, hiện giờ triều đình đấu đá dữ dội, tâm tư của bệ hạ cũng khó lương. Nấp vài năm cũng tốt, hai cuốn sách này làm xong, thế nào ngươi cũng có tước vị, nếu không dù quan chức hiển hách, thấy hậu bối vẫn phải thi lễ thì khó coi lắm.
Không được phong tước là vết thương lòng của Hứa Kính Tông, những năm qua bệ hạ coi rất chặt chuyện phong tước, từ hầu tước trở lên năm năm qua chưa từng có thêm một ai, ngược lại công tước, hầu tước rủ nhau ngã ngựa rất nhiều. Hiện giờ tước vị rất có giá, nếu không xuất thân ti tiện như Hồng Thành sẽ chẳng có ai thông gia, đại nữ nhi bị Cẩu Tử lừa mất, hai nữ nhi còn lại đều gả cho hào môn. Cẩu Tử thời gian qua cũng phiền não, có điều vì có công lao hộ vệ Ngụy vương, kiếm chức giáo úy không thành vấn đề.
- Không giấu gì Vân hầu, vận số ta không tốt, năm xưa theo bệ hạ lúc còn là tiềm đế công tích không rõ, bỏ lỡ phong thưởng khi đăng cơ, sau này muốn tiến thêm một bước càng khó. May mà tích được quan hệ ở thư viện, lão phu cũng cho rằng nếu làm tốt hai việc này, phong nam tước thế nào cũng có. Vân hầu xuất thân tốt, lại có điềm lành chống lưng, đâu biết chuyện phong tước khó khăn thế nào.
Sắp về tới Trường An rồi, mọi người đều đang chuẩn bị, thợ sơn đang quét vang lên loan gia, y trượng của Vân gia sắp mốc meo rồi, Tân Nguyệt không cho người khác cơ hội đụng vào, tự mình cầm bút lông chấm sơn vàng tu bổ từng chút một. Đám Tiểu Đông lai lịch quỷ dị, lão nãi nãi và Tân Nguyệt không cho chúng đụng vào, phu quân nhận đám muội tử này không sao, cho của hồi môn cũng được, nhưng thứ liên quan tới địa vị, chúng đừng mơ hưởng được chút nào.
Trong lòng lão nãi nãi, cái nhà này trừ Vân Diệp, Đại Nha, Tiểu Nha là cháu ruột của mình, còn lại đều không tính.
Tới cửa núi, gió rất lớn, thổi cờ bay phần phật, khí lưu tới từ bình nguyên Quan Trung từ thông đạp chật hẹp này sẽ tới thẳng Hán Trung ẩm ướt.
Vượng Tài đột nhiên trở nên kích động, cào vó hí không ngừng, Lý Nhị bực mình quay đầu lại phẩy tay với Vân Diệp, ý bảo y có thể cuốn xéo rồi, rời cửa núi là huyện Lam Điền, đứng ở đây có thể nhìn thấy đỉnh Ngọc Sơn, Vương Tài ngửi thấy mùi quen thuộc, sao kiềm chế được.
Vân Diệp toàn thân giáp trụ, ngồi trên ngựa thi lễ với Lý Nhị, sau đó buông lỏng dây cương, Vượng Tài vui sướng hí dài, chân sau đứng lên, người lao đi, đây là phương thức xuất phát của nó.
Phòng Huyền Linh chỉ Vân Diệp phi nước kiệu:
- Bệ hạ, nhìn họ, vi thần đột nhiên cảm thấy bản thân đã già, nhớ năm xưa theo bệ hạ chinh chiến thiên sơn vạn thủy cũng chẳng thấy mệt, giờ chỉ cưỡi ngựa đi năm mươi dặm mà xương cốt toàn thân đau nhức, đúng là tuổi tác không tha người.
- Hà hà, Phòng khanh, bước chân chinh chiến của chúng ta mới bắt đầu thôi, đừng có nói già, khi chấm còn có thể mặc giáp chiến đấu thì không tùy tiện nói tới già, sau khi trở về chúng ta xẻ thịt gấu ăn, nhất định làm khanh khôi phục sự oai hùng ngày nào. Mã thuật của Vân Diệp cũng tầm thường thôi, chẳng qua dựa vào con ngựa thông minh mà khoe khoang, đám chinh chiến bao năm như chúng ta lại kém một tên hậu bối ư, nực cười.
Xích Ký bảo mã của Lý Nhị sớm khó chịu sự vênh váo của Vượng Tài, thường ngày toàn là nó chạy trước tiên, cảm giác dây cương mình được thả ra, lập tức hí dài lao đi, Nghiêm Tùng, Đoàn Hồng bám sát, một đại đội thị vệ lập tức dàn đội hình xuất phát.
Phòng Huyền Linh cười lớn vung roi quất chiến mã của mình:
- Đi thôi.
Tức thì khói bụi cuồn cuộn hướng về bình nguyên.
Chạy trên đường đất luôn là điều Vượng Tài yêu thích nhất, ngoại trừ không mang hàm thiếc thì nó không khác gì chiến mã khác. Vân Diệp không muốn lắp hàm thiếc cho Vượng Tài, cho nên nó vừa chạy vừa hí vô cùng vui vẻ.
Xích Ký của Lý Nhị là con hãn huyết bảo mã chân chính, Vượng Tài không chạy nhanh hơn được, có điều so bì thông minh thì mười con Xích Ký cũng không bằng Vượng Tài. Chuyện lấy răng cắn mông Xích Ký, nó làm không chỉ một lần, nó ghen tỵ màu lông cực thuần Xích Ký, thấy Vượng Tài cố ý giảm tốc độ, Vân Diệp biết ngay chuyện chẳng lành, cái con này sắp dở trò xấu, nếu làm Xích Ký hoảng sợ, Lý Nhị ngã xuống thì mình nếm đủ.
Kéo dây cương quay đầu Vượng Tài về hướng đường nhỏ, con đường này thông tới Ngọc Sơn, Lý Nhị muốn tới Trường An, không đi con đường này, Vân Diệp nghe thấy Lý Nhị hô lớn:" Vô xỉ!" Vờ không nghe thấy, thoáng cái đã không thấy đâu.
Lý Thừa Càn dẫn quan viên nghênh giá ở Thập Lý đình, Lý Nhị không thể chơi cùng Vân Diệp, hậm hực chạy theo đường lớn, quốc lễ quan trọng hơn.